- Cô ngốc! Anh không thích. Mà là yêu em từ lâu lắm rồi.
Nằm trong cái ôm của Tề Hạo, Nhi An bất ngờ trợn to mắt không tin được. Cái gì đây?! Anh nói... anh yêu cô? Là thật? Anh cũng có tình cảm giống như cô dành cho anh? Thấy cô còn ngây ngốc chưa tin Tề Hạo cười khẽ, anh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ quyến rũ kia. Giây phút môi chạm môi Nhi An cảm thấy như đầu cô bị sét đánh hàng trăm lần. Anh... Anh hôn... cô!!! Nụ hôn nhẹ nhàng ôn nhu, triền miên kéo dài cho đến khi Nhi An sắp nghẹt thở Tề Hạo mới buông cô ra. Nhìn tiểu nhân nhi xinh đẹp đang dựa vào mình thở gấp, anh hài lòng mỉm cười càng thêm ôm chặt cô.
- Tiểu An, anh yêu em.
Tề Hạo lần nữa thổ lộ. Anh bây gìơ chỉ có một điều duy nhất muốn nói với cô, lời nói từ tận đáy lòng: Anh yêu em.
Nghe câu nói của anh Nhi An đồng thời lấy lại tỉnh táo, giẫy khỏi cái ôm của anh lùi xa, nhăn mày nghi ngờ.
- Tôi không tin. Anh nói anh yêu tôi mà lại giao du với hàng loạt những cô gái khác? Lời yêu của anh là yêu một lúc nhiều người sao? Nếu vậy thì tôi không cần.
Đúng, một tên hồ ly thì có rất nhiều cách lừa gạt người khác. Hừ, đừng tưởng chỉ vì một cái ôm, một nụ hôn thì bà đây sẽ dễ dàng ngã vào lòng mi. Nực cười.
Nhìn cô vẫn chưa tin mình, Tề Hạo có phần hơi tức giận. Cô nhóc, tại sao luôn thông minh mà lúc này lại ngốc thế hả? Mình đã biểu hiện đến như vậy còn chưa tin? Thật ngốc quá!
Càng nghĩ Tề Hạo càng thêm giận, anh bước đến gõ nhẹ vào trán Nhi An, tức giận nói.
- Cô ngốc. Ghen ít thôi. Những cô gái kia em không nghĩ là bẫy của anh sao?
- Bẫy?
Tề Hạo cười lại lần nữa ôm cô vào lòng.
- Chỉ dùng cách này anh mới có thể biết em có thật sự thích anh không? Bây gìơ thì... đã biết rồi.
Nhi An đỏ mặt vùi đầu vào ngực anh. Là thật. Tề Hạo, anh thật sự yêu cô.
Từ ngày hôm đó Nhi An trở về nhà nhưng quan hệ của cô và Tề Hạo đã có bước chuyển biến hoàn toàn mới. Bây gìơ Nhi An cô thật sự đã là bạn gái của Hạo. Tuy đôi lúc cãi nhau nhưng giữa hai người điều hiểu tình cảm dành cho nhau là chân thật.
Vào một buổi chiều, ngày bầu trời chuyển mưa, tại nhà họ Trần.
"Ting... toong..."
Chuông cửa vang lên, cả nhà Nhi An đang thong thả cùng nhau ăn trái cây xem TV, vừa nghe chuông Nhi An nhanh chân chạy ra mở cửa thì bất ngờ.
- Tôi là đội trưởng đội điều tra số 1, chúng tôi nghi ngờ ông Trần Vũ Minh Lãng có liên quan đến vụ mưu sát và mất tích của vợ chồng chủ tịch tập đoàn Tề thị. Mời ông theo chúng tôi về sở hợp tác điều tra.
Nhiều người mặt áo vét đen đứng trước cửa nhà họ Trần, người đứng đầu nghiêm cẩn nói với Nhi An, chưa đợi cả nhà cô kịp phản ứng họ đã xông vào nhà, nói liền mạch một lần nữa với ba Trần.
- Không thể! Ba tôi làm sao có thể liên quan đến việc ám sát người khác? Không bao gìơ.
Nhi An cố gĩư bình tĩnh nhưng giọng điệu của cô đã chứa đầy nỗi hoang mang, lo sợ cùng tức giận. Nhi An ngẩn đầu nhìn ba Trần rồi nhìn lại những cảnh sát kia.
Cô tin ba cô không bao gìơ làm loại chuyện đó. Hơn hết người bị hại lại là bác Tề, cả hai chẳng phải là bạn rất thân sao? Chắc chắn việc này có vấn đề.
- Xin lỗi, có lẽ các anh có nhầm lẫn. Chồng tôi sẽ không làm loại việc hại người đó.
Mẹ Trần thái độ bình tĩnh nhìn cảnh sát. Bà tin, chồng bà là một người lương thiện, sẽ không hại ai, đặc biệt đó là Tề gia.
- Chúng tôi sẽ điều tra rõ, xin bà cứ yên tâm. Bây gìơ mời ông Trần về sở với chúng tôi.
Vị đội trưởng vẫn không bị ảnh hưởng, nghiêm túc nói rồi cho người bước đến dẫn ba Trần đi.
- Không việc gì. Anh không làm thì không sợ gì cả.
Ba Trần mỉm cười trấn an vợ con, thản nhiên đi theo cảnh sát. Ông tin, ông không làm thì không việc gì cả.
Nhìn bóng dáng ba bị dẫn đi, lòng Nhi An nổi lên một trận lo sợ. Tại sao? Vốn là không khí gia đình ấm áp bình an phút chóc lại trở nên ảm đạm lạnh lẽo. Cô không chấp nhận như vậy.
- Các con ở đây, mẹ đi gọi luật sư. Các con yên tâm, nếu ba con nói không làm thì chắc chắn như vậy, hãy tin ba sẽ bình an không việc gì.
Mẹ Trần trấn an các con. Lòng bà bây gìơ cũng rối bời, mọi chuyện tại sao lại biến đổi đột ngột như vậy? Tại sao gia đình Khương gia xảy ra chuyện lại liên quan đến Minh Lãng? Bây gìơ cần nhất là bình tĩnh, nếu bà rối bời thì các con sẽ làm sao? Bà cần làm gì đó giúp Minh Lãng.
Tuấn Phong dù vẻ mặt luôn là lạnh nhạt không quan tâm nhưng hiện tại cậu cũng nhíu chặt mày suy nghĩ. Tại sao chưa có tin gì của chủ tịch tập đoàn Tề thị mất tích thì cảnh sát ngay lập tức đến bắt ba? Hơn nữa tại sao ba lại là người bị tình nghi đầu tiên? Chẳng lẽ ba là người thân với bác Tề nhất? Như vậy mọi chuyện quá trùng hợp sao?
Sau hồi im lặng suy nghĩ Tuấn Phong ngẩn đầu nhìn Nhi An thì bắt gặp ánh mắt cô cũng đang nhìn mình. Cả hai lập tức hiểu ý.
- Em ở đây tìm hiểu thêm trên mạng có thông tin gì không? Có gì thì giúp mẹ. Chị tìm Tề Hạo hỏi rõ.
Nhi An nói rồi liền chạy khỏi nhà hướng thẳng đến nhà họ Tề. Tuấn Phong nhanh chân chạy lên phòng mở mạng tìm hiểu. Cả hai không thể ngồi không mà không giúp gì, ít nhất thì cũng phải hiểu tình hình hiện tại.
Nhi An đứng trước cổng nhà Tề gia, nhìn chầm chầm cánh cổng sắt to lớn được trang trí cầu kỳ kia, trong lòng dấy lên nỗi bất an, càng nhìn cánh cổng thêm lạnh lẽo. Hít một hơi cô nhấn chuông cửa, tiếng chuông vang lên âm vang cả khu đất lạnh lẽo. Từ xa một người bước đến... là Tề Hạo! Anh tự ra mở cửa?!
Tề Hạo mở cổng, ánh đứng đối diện cô, phong thái lạnh lùng, anh im lặng nhìn thẳng vào cô. Nhi An chưa nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát anh. Chuyện kia là thật? Nếu thật thì tại sao bây gìơ anh vẫn bình tĩnh như vậy? Đó chẳng phải ba mẹ của anh sao? Hay... đã có thông tin gì mới?
- Em không định hỏi anh việc gì sao?
Tề Hạo lên tiếng cắt đứt sự im lặng. Anh biết cô có hàng ngàn câu hỏi muốn hỏi anh, biết cô đang bối rối thế nào nhưng... anh đâu thể làm khác, mọi chuyện xảy ra trước mắt, làm sao giải thích đây?
- Hai bác... thế nào rồi?
Câu nói đầu tiên không phải là trách mắng, không phải hỏi tại sao mọi chuyện lại như vậy, mà là hỏi thăm ba mẹ Tề. Cô thật muốn ngay lập tức hiểu rõ hết thảy nhưng mọi việc xảy ra vẫn có thể là thật, có thể hai bác đang gặp nguy hiểm, có thể Hạo đang rất đau khổ, cô không thể cứ thế gây áp lực cho anh.
- Ba mẹ... đã mất tích.
Câu nói phát ra như nghẹn ngào.
Vậy là thật. Bây gìơ cô không chỉ cần giúp ba mà phải giúp đỡ Hạo. Anh bây gìơ rất cần người bên cạnh giúp đỡ.
- Em... không muốn biết nguyên nhân ba em bị bắt sao?
-…
Cô im lặng. Tại sao? Chẳng phải cô đến tìm anh hiểu rõ mọi chuyện, sao bây gìơ cô không thể nói gì cả?
Không còn là cử chỉ ôn nhu, không còn là lời nói dịu dàng, anh bây gìơ đối với cô ngoài lạnh nhạt ra thì không còn gì cả.
- Em biết ba mẹ anh đi du lịch, ba ngày trước định tự lái xe dọc đường biển trở về, không biết cách nào thắng xe lại hư, chiếc xe có thể lao thẳng xuống biển, đến khi trục vớt được thì không thấy ba mẹ anh trong xe. Trùng hợp hôm đó ba em lại công tác gần nơi đó.
- Chỉ như vậy mà mọi người nghi ngờ ba em là hung thủ?
- Không. Cảnh sát tìm được hộp đen của xe nhưng không lấy thêm được thông tin, đến khi họ tìm thấy cuộn băng ghi âm trong xe, em biết nó thu lại gì không?
-…
- Là giọng của ba anh. Ông chủ nói đúng hai từ: Minh Lãng.
-…
Nghe anh nói đến đây, cô im lặng. Tại sao cuối cùng đoạn ghi âm chỉ thu duy nhất hai từ đó? Chẳng phải nói " Do Minh Lãng " hại thì sẽ rõ ràng hơn sao? Không đủ thời gian? Tại sao hộp đen của xe lại không có gì cả? Có thể là bị tráo đi?
- …Có thể băng ghi âm, hộp đen bị người khác tráo đi không?
Nhi An nhẹ giọng lên tiếng. Cô không tin ba cô lại hại chú Khương.
- Từ khi tìm được chiếc xe cảnh sát chưa cho ai lại gần vật chứng. Ngay cả anh cũng chỉ đến kiểm tra chứ không được chạm vào.
-…
Nhi An lần nữa im lặng. Là thật sao? Là do ba làm sao? Không thể. Một tên giết người khi hạ thủ đều không muốn để lại dấu vết, tại sao ba lại gây án trên xe? Như thế nạn nhân có quá nhiều thời gian để lại bằng chứng. Hơn hết tại sao bác Khương lại biết ba là hung thủ? Có quá nhiều điểm đáng nghi.
- Em không tin ba lại làm loại chuyện này.
- Anh cũng không tin nhưng bằng chứng như vậy...
- Mọi thứ đều có thể làm giả, sự thật thì chỉ có một. Anh tin em, ba em sẽ không làm việc này, nhất quyết không.
-…
Nghe cô nói anh thật sự muốn tin nhưng là không thể. Ba mẹ anh bây gìơ sống chết chưa rõ, mọi việc đến quá bất ngờ khiến anh thật không kịp thích ứng.
Nhi An rời Tề gia đi bộ dầm mưa về nhà. Trong lòng cô bây gìơ vô cùng mâu thuẫn. Dù có thế nào cô tin tưởng ba sẽ không làm.
Sau ngày mưa hôm đó, Nhi An chưa lần nào gặp lại Tề Hạo, ba cô được thả vì không đủ chứng cứ buộc tội, phiá cảnh sát cũng không điều tra được thêm thông tin gì. Qua Tần Vũ, cô biết thêm đôi chút về tình hình của Tề thị, sau vụ mất tích của chủ tịch Tề Khương, tình hình công ty trở nên bất ổn, giá cổ phiếu xuống dốc, giải quyết tình hình, chú của Tề Hạo_ Tề Khang lên làm chủ tịch thay thế ba Tề Hạo, ông nội anh, cựu chủ tịch tập đoàn Tề thì lần nữa ra mặt chỉ đạo tập đoàn. Còn Tề Hạo, anh sang mỹ du học.
7 năm sau.
Nhi An tốt nghiệp đại học khoa kinh tế, cô vào làm trở thành nhân viên của một công ty tư nhân, mức lương khá ổn. Vụ việc năm trước qua thời gian mọi người cũng dần quên đi, nhưng cô lại không tài nào quên được. Cô không ngừng tìm kiếm thêm thông tin, cô còn đến tận nơi xảy ra tai nạn nhưng vẫn không có kết quả. Ba cô dù được thả nhưng vẫn bị giám sát. Về Hạo, từ 7 năm trước dù không gặp anh nhưng mọi chuyện về anh cô điều nắm rõ. Cô biết anh đã trở về nước từ hai năm trước, đã lên làm chủ tịch tập đoàn Tề thị. Cô thật rất muốn gặp anh nhưng lại không có cơ hội. Không biết phần tình cảm kia có còn không?
- Nhi An nghĩ gì mà ngẩn ngơ vậy?
An Vũ mang đến đặt trước mặt Nhi An một cốc cà phê. Cô luôn uống cafe sữa, An Vũ luôn hiểu rõ điều này. Từ ngày học cấp ba đến gìơ, hai cô vẫn luôn là bạn thân. An Vũ là nhà thiết kế, cô đang làm trong công ty của nhà mình. Thỉnh thoảng hai cô hẹn nhau ra quán tán gẫu.
Nghe An Vũ gọi Nhi An bừng tỉnh, tươi cười nhìn cô.
- Không có gì. Chỉ là nhớ đến một số công việc.
- Này, đây là thời gian thư giản, người cuồng công việc như cậu thì làm ơn đừng nhắc nó a.
- Rồi, thư giản a.
- Dạo này thế nào? Ổn chứ.
- Cậu nghĩ sao? Tớ sống rất vui vẻ mà. Có cậu đấy, lúc nào cũng ngập đầu với ba cái thiết kế.
- Sở thích mà.
- Nghe nói Tuấn Phong lên đại học rồi?
- Ừ, đậu đại học rồi. Cậu biết không, thằng nhóc còn đòi tớ phần mềm chơi game mới đấy. Nó thật không biết chị nó nghèo thế nào sao?
- Thôi than vãn ba vụ tiền với tớ. Đậu đại học thì coi như đó là quà khích lệ học tốt đi.
- Cậu biết phần mềm đó đắt thế nào không? Gần nửa tháng lương của tớ a.
-…
Câm nín. Không những cuồng công việc còn yêu tiền hon sinh mạng.
- Sao rồi?
Đang im lặng bỗng An Vũ hỏi Nhi An một câu không đầu không đuôi.
- Sao gì?
- Cậu có định gặp Tề Hạo không? Cậu chẳng phải rất muốn xác định phần tình cảm kia sao?
Nhi An nghe hỏi liền cười khổ.
- Muốn gặp thì thế nào? Hắn là chủ tịch tập đoàn lớn, tớ chẳng qua chỉ là một viên chứ nhỏ lại là con của người bị nghi ngờ là hại chết ba mẹ hắn, sao có thể muốn gặp tớ a.
Phần tình cảm này có nên bỏ đi không?
- An Vũ, cậu nhìn gì mà ngẩn người vậy?
Nhi An thấy An Vũ nhìn chăm chú về một hướng thì không khỏi tò mò, cô nhìn theo hướng của An Vũ thì bất ngờ.
Đó chẳng phải là Tề Hạo sao?! Sao anh lại xuất hiện ở đây?
Nhi An kinh ngạc chăm chú nhìn anh. Đã bảy năm rồi, bảy năm cô chưa gặp lại anh. Dù muốn thế nào cũng không thể gặp được vậy mà gìơ lại gặp anh tại quán cafe này.
Mắt Nhi An như ngập nước, cô thật muốn, rất muốn một lần nữa trông thấy anh.
Định đi về phiá anh thì cô bỗng khựng lại. Anh đang choàng eo, thân thiết với một cô gái khác?!!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...