Đáng Chết! Mọt Sách Mà Dám PK Lão Đại Ta

- Tiểu An, sao cậu trông mệt mỏi quá vậy?
An Vũ xoay ghế ngồi đối diện hỏi thăm Nhi An. Từ hôm qua cô đã luôn lo lắng cho Tiểu An đến nỗi không ngủ được vậy nên mới sáng cô đã chạy đến nhà Tiểu An nhưng Tuấn Phong lại nói cậu ấy đã đi rồi, cô lại chạy vội đến trường đến thẳng lớp Tiểu An, gìơ thấy cậu ấy không sao cũng phần nào an tâm. Vụ việc hôm qua thật sự quá sức chịu đựng, sao Tử Yên có thể làm ra những hành động đó chứ?
- Tớ ổn. Còn cậu thì thế nào? Hôm qua về tớ chưa gặp cậu ngay được, xin lỗi. Vụ hôm qua cũng do tớ mà cậu bị liên lụy.
Nghe giọng An Vũ Nhi An ngước đôi mắt mơ màng nhìn người đối diện. Là An Vũ. Tỉnh táo ngồi dậy, Nhi An chăm chú quan sát thần sắc của An Vũ thấy cô bạn vẫn bình thường thì an tâm rồi cô nhẹ nhàng xin lỗi. Là do cô có xích mích với Tử Yên nên An Vũ mới trở thành mục tiêu. Haiz... suy đi nghĩ lại chắc chắn phải đi chùa cầu phúc một lần a.
- Không sao. Chuyện hôm qua không phải lỗi của cậu nên không cần xin lỗi.
- Nhưng...
- Đừng nói. Tớ biết cậu áy náy nhưng đừng nghĩ nhiều, bây gìơ hai ta không sao, mọi chuyện cũng kết thúc, không cần nhắc lại những chuyện không may đó.
Nghe An Vũ nói Nhi An nhìn cô bạn hồi lâu rồi gật đầu mỉm cười. Cậu luôn như vậy, An Vũ, chưa bao gìơ tranh chấp với ai thứ gì, luôn dễ dàng tha thứ mọi việc.
- Tử Yên thế nào rồi.
An Vũ cười rồi như nhớ gì đó cô chợt nhắc đến Tử Yên. Dù không thích nhưng cô vẫn muốn biết tình hình của cô ta, nhìn cô ta hôm qua chắc đã nhận một cú sốc không hề nhỏ, với người luôn tự cao như Tử Yên vẫn là không dễ dàng chấp nhận việc thua cuộc, đặc biệt lại là trong tình yêu.
- Tớ không rõ. Từ hôm qua tớ không gặp cô ta và tớ cũng không muốn gặp cô ta.
Nhi An lắc đầu. Dù cô đã tha thứ hành động kia của Tử Yên nhưng không có nghĩa cô xem như không có chuyện gì xảy ra.
- Tớ hiểu. Tớ cũng không muốn gặp cô ta.
An Vũ gật đầu đồng tình.
- Vậy bây gìơ cậu với Tề Hạo thế nào rồi? Anh ấy ổn không? Hôm qua anh ấy bị thương.
Vừa nghe nhắc đến Tề Hạo Nhi An liền đen mặt. Đáng chết! Lại nhớ đến việc lúc sáng rồi. Cô là cố tình nhịn ăn sáng mà trốn đi đến trường trước, hại thân bây gìơ đói chết không còn sức đây, cô mà gặp Tề Hạo bây gìơ thì chẳng phải uổng công nhịn ăn sao? Ôi, nhắc mà tiếc. Bữa sáng ngon thế mà...! Nhớ lại mà còn muốn chảy nước miếng... chẹp... chẹp...
- Hắn ta chưa chết được, cậu không cần lo.
- Cậu nói gì vậy? Anh ta không phải ân nhân của cậu sao?
- Phải, chỉ là ân nhân trong lúc cần thiết thôi, nếu hắn ta tốt vậy thì đầu năm tới tớ đi chùa cầu bình an làm gì?
Bây gìơ cô còn hậm hực việc vì Tề Hạo mà phải vướng vô mấy vụ này đây.
- Cậu nói vậy ý gì tớ không hiểu.
- Thôi, cậu hiểu tổ thêm mệt thân. Về lớp đi, chẳng phải hôm nay tiết đầu là môn thể dục sao, mau mau đi chuẩn bị đi.
- Ừm, cũng được. Ra chơi tớ đến tìm cậu.
- Ok.
Tiễn được An Vũ về lớp Nhi An mệt mỏi nằm gục xuống bàn ngủ thiếp đi. Nơi khác Thương Cảnh đang lặng lẽ quan sát cô. Từ sáng đến gìơ anh luôn chú ý đến Nhi An, cô hôm nay hình như có chút không khỏe. Nhìn rồi nghe cô nhắc đến Tề Hạo lòng anh lại trầm xuống, chẳng lẽ anh thật sự phải thua Tề Hạo? Mỗi lần muốn nói chuyện với Nhi An cô đều tìm cớ, như cô không muốn có liên hệ với anh. Nhi An, em vẫn luôn chưa từng nhìn anh một lần. Anh ngoài làm bạn thì không thể hơn sao?
Giải lao.
- Cậu ơi cho tớ hỏi, cậu có biết Nhi An đi đâu không?
An Vũ ôm phần ăn trưa đứng trước cửa lớp Nhi An hỏi thăm. Cô nhóc này, đã nói là giải lao đợi cô cùng đi ăn mà gìơ biến mất tiêu, thật là.
- À... Mới vừa rồi tớ thấy Tề Hạo lại tìm rồi đưa cậu ấy đi đâu rồi.
Bạn nữ A thân thiện nói với An Vũ. An Vũ gật đầu cảm ơn rồi rời đi. Tề Hạo? Anh ta tìm Nhi An có việc gì sao?
Tại nhà ăn trường Thiên Khải, mọi người há mồm trố mắt nhìn một cặp đang ngồi nơi góc khuất, nàng tình tình tứ tứ đút cơm cho chàng ăn.
Ọe!!!!!
Tình cái đầu các ngươi! Con mắt nào thấy ta với tên khốn này tình tứ?

Mọi người: hai mắt đều thấy.
Nhi An:…
Quái quỷ! Bộ không thấy ta dùng thấy độ gì đối đãi hắn à? Không thấy hắn sai ta như thái giám à?
Nhi An trừng mắt nhìn người ngồi cạnh đang được cô từng muỗng từng muỗng nhịn nhục đút cơm ăn sung sướng kia.
Tề Hạo thúi! Đến cả trường học mà cũng hành hạ cô! Lần này tiêu thật rồi, thể nào cũng bị nấu chín hoặc luộc chín cho coi.
- Tiểu An, đừng trừng mắt anh như vậy chứ.
Thấy Nhi An độc ác nhìn mình Tề Hạo thầm hả hê trong lòng ngoài mặt lại xấu xa vờ như không phải do mình cố ý mà nhìn cô. Tiểu An, lần này làm bạn gái anh thì em không chối được đâu.
- Ăn ngon như vậy sao?
Nhi An nghiến nghiến răng nói, bây gìơ cô thật sự muốn một phát độc chết tên khốn này.
- Ăn ngon.
Tề Hạo cười cười nhìn cô, nụ cười không còn sự lạnh lẽo hằng ngày mà là nụ cười ấm áp dịu dàng như gío xuân.
Còn ngon sao? Ăn cơm với rau là rau mà ngon? Thật uổng công bà chọn cho ngươi mà!
- Ngon vậy chắc Tần Vũ đút cho còn ngon hơn ha?
Cái danh biến thái của anh chưa khuếch đại thì bà đây giúp một tay.
- Anh với Tần Vũ thân vậy mà, Tần Vũ bây gìơ chắc đang lo lắm.
Cô nhóc này lại ý đồ xấu rồi. Thật không tốt.
- Em nói gì a? Tần Vũ với anh tất nhiên thân nhưng em là bạn gái anh, chăm sóc anh anh rất vui.
Nói xong Tề Hạo còn vui vẻ khuyến mãi thêm một nụ cười nhẹ. Em.đã muốn mọi người chú ý anh cũng không ngại phối hợp đâu.
Tên nàyyyyyyy!!! Chơi bà chắc?!
- Tần Vũ và anh thân vậy bản thân em còn nghĩ hai người có thể thích nhau nữa cơ.
- Em ghen?
Tề Hạo nhướn mày nhìn cô.
- Ghen chứ. Từ nhân vật nữ chính trong ngôn tình mà lại trở thành nữ phụ trong đam mỹ... haiz... nhưng không sao, hai người dù sao rất đẹp đôi, em vẫn sẽ thành tâm chúc phúc.
-…
Tề Hạo triệt để im lặng. Cô nhóc này... tưởng tưởng đúng là bay cao bay xa.
Mọi người xung quanh nhìn cảnh tượng thân mật của Tề Hạo và Nhi An thì âm thầm bàn tán. Họ quen nhau thật sao? Các nữ sinh ngồi nhìn có người âm thầm đau lòng, người thì hận bản thân ngay lập tức quẳng Nhi An biến mất, nam nữ thì thầm tiếc hận bản thân ra tay quá chậm, bị Tề Hạo cướp đi. Mọi người thì thầm to nhỏ bà tám vẫn nằm trong vòng kiểm soát đến khi Nhi An nhắc đến vụ lùm xùm tình ái của cặp Hạo- Vũ thì như quả bóng xì hơi gìơ lại được lần nữa thổi căng.
Nhìn tinh thần bàn tán của dân chúng lại nâng lên một tầng cao mới Tề Hạo lại nhức đầu. Lần đó báo hại anh không hay biết gì còn tự nhiên choàng vai bá cổ thân thiết với Tần Vũ, đến khi phát hiện ra ánh mắt khác lạ của mọi người nhìn mình rồi đến cả tài xế riêng nghe tin đồn cũng thắc mắc rồi truyền hết nhà cuối cùng đến tai mẹ, hại bà hôm đó quở trách khóc lóc ôm sồm, hại anh bị đánh mấy roi... lần đó thật sự là bị hại thảm mà.
( Dao Dao: tội anh Hạo.... /feeling bị đau mông thay~)
Đỉnh điểm của cuộc bàn tán là khi Tần Vũ và Minh Hoàng không biết gì thong thả đi vào. Tần Vũ còn thản nhiên ngồi đối diện Tề Hạo rồi cười một cái khiến Nhi An... cảm giác trả được thù thật thoải mái.... há há há...
- Này, chẳng lẽ đây là tình tay ba?
Nhìn nhìn ba ngồi nổi bật kia nữ sinh kề sát tai bạn thì thầm.
- Không chắc. Nhưng có khi tin đồn Tề Hạo Tần Vũ yêu nhau là thật.
Bạn B nhanh chóng tiếp lời cô bạn.

- Đồn gì? Thật quá chứ! Nhìn đi ngồi đâu không ngồi lại ngồi đối diện Tề Hạo, còn cười yêu nghiệt thế kia là chắc rồi.
Bạn C nhanh chóng tham gia hội bàn.
- Như vậy Tần Vũ đang ghen?
- Chắc rồi.
Thấy ánh nhìn kỳ lạ của mọi người Tần Vũ bỗng cảm thấy không ổn. Chuyện gì? Anh đã làm gì khác thường? Tần Vũ nhìn một lượt bản thân kiểm tra, thấy không gì đáng ngờ liền càng thêm nghi ngờ, chẳng lẽ.... anh thật có dự cảm xấu. Khẽ liếc nhìn Nhi An thấy cô vênh mặt nhìn Tề Hạo thì trong lòng càng nắm chắc ý vị kia. Bản thân thật đến không đúng lúc mà.
Riêng Minh Hoàng vẫn ngây ngơ không biết gì ranh mãnh cười nói với Nhi An.
-Nhi An, em chắm sóc Tề Hạo như vậy thật làm anh ghen tị với cậu ta nha.
- Anh hiểu lầm rồi, do anh ấy bị thương là do em nên em theo đúng trách nhiệm chắm sóc thôi. Mà em thấy bình thường anh Tần Vũ hiểu anh Hạo nhất, em thấy anh Vũ nên chỉ em nhiều một chút.
Nói xong Nhi An ý vị thâm trường nhìn Tần Vũ một cái. Tần Vũ đau khổ, anh có liên quan gì việc này chứ? Thật oan ức.
- Em nói vậy là em không phải bạn gái Hạo sao?
- Tất nhiên là...
- Cô ấy là bạn gái tôi.
Tề Hạo lên tiếng cắt ngang lời nói của Nhi An, anh nhanh nhìn Minh Hoàng lạnh tanh cảnh cáo rồi quay mặt nói với cô.
- Em mau đút anh đi, anh đang đói lắm.
Tên khốn! Bà cua trai mà ngăn cản?! Ăn đi! Ăn chết nhà ngươi đi.
Minh Hoàng nhìn hành động hơi trẻ con của Tề Hạo thầm buồn cười. Tên nhóc này tính chiếm hữu cao thật.
Nhìn màn này mọi người xung quanh thầm tiếc hận, chạch lưỡi chung nhất đưa ra quyết định: mau chuyển đối tượng thôi.
Do vậy mà dạo ấy trong hộc tủ riêng của Minh Hoàng và An Vũ đầy ấp thư tỏ tình cùng quà cáp các loại, khiến hai người một phen ca thán đến nhức đầu tìm cách xử lý. Minh Hoàng anh thường nhận bản thân có tý phong lưu nhưng... nhiều thế này thì quá biến thái rồi. An Vũ không cần suy xét ôm một đống về nhà cho cậu nhóc em năm tuổi gấp máy bay chơi. Còn phần quà cô đưa tất cho Nhi An.
Nhi An: ngồi không hưởng lợi đúng là sung sướng.
*
- Hôm nay không về em còn định đi đâu.
Vừa ra đến cổng thấy Nhi An đi theo hướng khác Tề Hạo khó chịu lên tiếng. Lần đầu về nhà cùng nhau tại sao cô lại đi hướng khác? Không muốn đi cùng anh?
- Đi làm thêm. Anh tưởng tôi là thiếu gia như anh chắc.?
Nhi An quay lại hậm hực nói. Muốn kiếm chuyện nữa hả? Bà cua trai ngăn cản rồi, ngay đến đi kiếm tiền cũng không cho chắc! Tên này thật muốn bị bà đây đập cho một trận vô bệnh viện mới an phận à?
- Công việc người mẫu?
- Ân.
- Nghỉ đi.
Không cần suy nghĩ Tề Hạo liền nói rồi bước nhanh kéo cô về. Anh thế này mà cô còn muốn kiếm tiền? Cô nhóc này đúng là mê tiền như mạng a.
- Buông tay. Anh là gì mà bắt tôi nghỉ? Đừng tưởng là sếp thì muốn làm gì thì làm nhá! Đừng tưởng bị thương thì bà đây không đánh nhá! Mau buông tay, tôi mà không đi thì tiền bay mất đấy!
Cô bản thân tự tin do tập võ mà mạnh hơn các cô gái bình thường nhưng bây gìơ lại không cách nào trốn thoát khỏi bàn tay to lớn của anh. Đúng là nam nữ khác biệt, nhiều lúc cô thật hận bản thân là con gái yếu ớt này.
- Anh đã nói em không cần đi. Anh phê chuẩn cho em nghỉ.

Vẫn nhất quyết không đồng ý, Tề Hạo lạnh giọng một mực nắm tay cô. Bây gìơ đã có anh, em không cần phải làm gì cả.
- Anh là gì chứ? Anh có biết tiền quý thế nào không?
- Được, em không cần đi làm nhưng vẫn có lương.
Nghe câu nói của Tề Hạo Nhi An trợn trừng mắt. Gì? Không làm vẫn nhàn nhã hưởng lương? Không phải tên này bị điên chứ? Vung tiền như rác dễ dàng vậy sao?
- ...anh bị điên à?
Nhi An khó khăn hỏi lại Tề Hạo.
- Không.
Oh my... chúa! Vậy là thật sao?
- Lời anh nói... là thật?
Nhi An lần nữa muốn sự khẳng định.
- Thật.
Tề Hạo dao động trả lời ngay.
- Oh Yeah! Hạo, anh dễ thương quá! Hô hô... có ai hạnh phúc như ta? Ngồi không tiền vẫn dâng tới cửa. Hí hí... tiền ơi... tiền ơi...
Nhận được câu nói của Tề Hạo nhi An hoan hỉ hét lên, cười nói như một đứa con nít được quà. Cô mãi chìm trong suy tư không chú ý đến Tề Hạo đang nhìn mình cười rồi lắc đầu.
Đúng là yêu tiền hơn mạng. Anh cười rồi khẽ nhìn xuống, tay anh và cô đan chặt vào nhau.
Kể từ hôm đó, công việc của Nhi An rất đơn giản. Đi học, về thay băng vết thương cho Tề Hạo, nói chuyện giải sầu với anh, chơi game với anh, thỉnh thoảng cãi nhau với anh... nhìn chung vẫn nhàn nhã không quá mệt mỏi. Sống cùng anh, cô thấy vẫn bình thương nhưng sâu thẳm trong lòng cô cảm nhận được thứ gì đó, nó thân thiết, thậm chí khi ngày nào đó không gặp anh cô sẽ cảm thấy bản thân chán nản thiếu hụt một thứ vô cùng quan trọng, trong lòng là nỗi trống vắng.
Ngồi nơi gốc sân, An Vũ và Nhi An im lặng tự bản thân như không muốn chủ động bắt chuyện. Cô đã nghi ngờ những cảm giác đó của mình, cô muốn cần người giải đáp, cô đã nói tất cả cảm giác kỳ lạ đó của mình cho An Vũ biết, cô hiểu An Vũ là người rất sâu sắc, hơn hết cô nghĩ người ngoài cuộc sẽ biết rõ hơn người trong cuộc.
- Tiểu An, tớ nghĩ cậu yêu Tề Hạo.
Cậu thật ngốc! Bản thân yêu Tề Hạo lâu như vậy mà bây gìơ mới nhận ra.
Nghe câu nói của An Vũ, Nhi An không nói gì rũ mắt xuống suy nghĩ.
Yêu sao? Cô thế nhưng lại đi yêu Hạo? Nếu ngay cả An Vũ cũng thấy vậy, nghi ngờ của cô đã được xác định. Cô yêu anh.
Có buồn cười không chứ? Người mình ghét cay ghét đắng thì bản thân lại đi yêu người đó. Đây là cái gọi là ghét của nào trời trao của đó? Gìơ đã xác nhận tình cảm của mình cô làm sao đối mặt với Hạo? Có nên nói ra phần tình cảm này? Nhưng... nếu anh không có tình cảm giống cô giành cho anh thì sao? Cô sợ. Cô sợ cảm giác đau đớn khi bị từ chối một lần nữa. Hay là cô cứ im lặng?
- An Vũ, cậu thấy tớ có nên nói với Hạo phần tình cảm này không?
- Có.
An Vũ nhẹ giọng nói, không cần quá nhiều lời. Cô muốn thấy Tiểu An hạnh phúc, qua nhiều lần quan sát cô biết Tề Hạo thật lòng với Nhi An, chẳng qua do cô nhóc này lờ đi.
Nhi An về nhà với tâm trạng hơi bất ổn. Cô quyết định cô cần thử, cô cần chắc Tề Hạo cũng thích mình rồi mới tỏ tình, cô không muốn lần này lại chỉ mình cô là người có ý. Nhưng dùng cách nào? Tên hồ ly nham hiểm như Tề Hạo không phải dễ lừa, mấy trò lần trước là chơi khâm nhưng lần này là gài bẫy, khác nhau.
Đau đầu thật.
Vừa mở cửa vào nhà định đóng cửa Tề Hạo liền ngay sau gĩư lại, anh nhăn mặt nhìn Nhi An khó chịu.
- Sao lại bỏ về trước?
- ...Không gì. Đói bụng nên về trước thôi.
Nhi An hơi khựng lại khi thấy anh. Thiên, chưa gì đã gặp rồi?!!! Cô thầm hét lên trong lòng, bên ngoài thì vờ như mọi việc vẫn ổn, buông cánh cửa ra thản nhiên đi vào trong. Tề Hạo thấy thái độ của cô hơi lạ liền hơi nhíu nhíu mày đi theo vào.
Lúc ăn anh luôn có cảm giác cô lén nhìn mình, có vẻ như muốn nói gì đó nhưng khi anh nhìn qua thì không thấy gì. Cô nhóc lại định giở trò gì sao? Ăn xong Nhi An im lặng không nói gì thêm đi lên phòng, hết hôm đó anh không gặp cô thêm lần nào, nếu anh muốn gặp thì lại nói: " Tuần sau kiểm tra, em phải học. Anh đừng làm phiền ". Sự tình kéo dài liên tục ba ngày không tiến triển gì thêm. Thấy thái độ lạnh nhạt của cô đối với mình trong lòng Tề Hạo ngập tràn khó chịu. Đáng giận, em lại làm trò gì? Cố tình không để ý anh?
- Hạo, dạo này cậu và Nhi An cãi nhau?
Tần Vũ thấy tâm trạng Tề Hạo vô cùng xấu thì lên tiếng hỏi. Nếu để thiếu gia Hạo tức giận mà không thể làm gì thì chỉ có thể là chuyện của Nhi An. Hai người này đúng là kẻ ngốc.
- Không phải chứ! Hai người chưa tiến triển cái gì mới sao?
Minh Hoàng bày ra vẻ mặt cợt nhã trêu đùa. Hạo đang đùa? Theo đuổi lâu vậy mà chưa có gì thật đúng là chuyện lạ.
- Cậu nói đi. Tại sao cô ấy dạo này lại chẳng thèm quan tâm tôi? Ngay cả nói cũng tiết lời. Ghét tôi như vậy?
Tề Hạo nhăn mặt hỏi ý kiến hai tên bạn.

- Cậu có làm cô ấy giận việc gì không?
- Không.
- Lăng nhăng bên ngoài.
- Không.
- Bắt nạt người ta.
- Tớ bị bắt nạt thì đúng hơn.
Hỏi một lượt, Tề Hạo vô cùng khẳng định anh thời gian qua sống giống như thầy chùa. Không đi chơi, không đi cùng bạn khác giới, tuân thủ đúng chuẩn chàng trai ngoan. Cam đoan không có làm gì khác.
- Có khi nào... cô ấy nhận ra mình thích cậu nên cố tình né tránh không? Có thể là một dạng thử tình cảm của cậu.
Tần Vũ sau hồi im lặng trầm tĩnh đưa ra kết luận.
- Cũng có thể. Sống chung như vậy rất dễ sinh tình.
Minh Hoàng xoa xao cằm gật đầu đồng tình.
Tề Hạo nghe tâm trạng liền tốt hẳn lên. Tiểu An thích anh sao? Là thật? Sau hồi vui mừng Tề Hạo nhanh nhíu mày. Nếu những hành động của Tiểu An những ngày qua là để thử anh thì thật đáng giận. Tình cảm anh dành cho cô đã không biết thôi còn đi thử nó. Được, anh phải cho con hồ ly này biết một chút.
Ngày hôm đó Nhi An tức giận đùng đùng về nhà. Tề Hạo thúi tha, mấy ngày qua còn nghĩ anh đang bực vì cô không quan tâm, cứ nghĩ anh thật thích mình, hừ, ai ngờ hôm nay còn vui vẻ đi chung với hai ba cô chân dài xinh đẹp. Hừ, đã là hồ ly mà còn là hồ ly háo sắc, phần tình cảm của mình thật oan uổng, cũng may chưa thổ lộ nếu không lại bị cười cho thối mặt một trận, có khi hắn còn nói:" Tiểu An xem tiểu thuyết nhiều quá nên em nghĩ hai người ghét nhau có thể yêu sao? ". Tề Hạo, anh đi chết đi, đi chơi hết với mấy chân dài của anh đi, bà đây dọn nhà về.
Tề Hạo vừa vào cửa liền thấy Nhi An mang hành lý đi ra. Anh khẽ mỉm cười rồi như không bước đến nói.
- Em định đi đâu?
- Không thấy sao? Anh khỏe rồi gìơ tôi về nhà. Cám ơn đã chiếu cô tôi thời gian qua.
Trong giọng nói của Nhi An nghe ra chứa đầy sự tức giận. Cô nói xong không đợi Tề Hạo trả lời liền mang hành lý đi. Tôi tạo điều kiện rồi đó, có thì mang chân dài về chăm sóc đi.
Tề Hạo cười một cái gĩư tay cô lại.
- Muốn gì?
Nhi An liếc anh, cô giật tay ra nhưng được, tức giận nhìn anh.
- Em tức giận việc gì sao?
- Không liên quan anh.
- ... À, thấy anh đi với cô gái khác nên gìơ giận?
- Xin lỗi, tôi đâu phải bạn gái anh. Anh tìm nhầm đối tượng rồi. Chỉ là đến lúc tôi phải đi thôi.
Nhi An lạnh lùng cười một cái, giọng nói đầy lạnh nhạt.
- Vậy sao? Sao trong giọng nói đầy vị chua thế này?
Tề Hạo cười khẽ kề sát tay cô nói. Cô nhóc, em thích anh thật rồi. Nhi An khó chịu, nghiêng đầu tránh đi.
- Bỏ qua cho tôi mấy trò tán gái của anh.
- Em thích anh.
Tề Hạo cười không quan tâm cô đang khó chịu dịu dàng nhìn cô đưa ra kết luận.
-…
Sao hắn...?
- Vậy là em thật thích anh.
- … Phải. Tôi thích anh thì sao? Thích không đồng nghiã với chấp nhận mọi thứ.
Nếu đã như vậy cứ thừa nhận đi. Dù sao nói ra cũng không mất gì nữa.
Nghe câu nói mình muốn Tề Hạo cười ôm Nhi An vào lòng, nhẹ nói.
- Cô ngốc, anh không thích, mà đã yêu em từ lâu rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui