- Lâu quá không gặp. Hai cậu vẫn khỏe chứ, Hạo Duy, Kỳ Phương?
Nhi An gật đầu chào tươi cười như chưa hề xảy ra điều gì nhìn Hai người Hạo Duy và Kỳ Phương.
Kỳ Phương ngây ngẩn không thốt được lời nào, Hạo Duy tuy bất ngờ nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cô gái này thật sự là Nhi An? Không thể tin được. Cô ấy thật quá khác xa với trước kia. Bây gìơ xinh đẹp, cá tính, tự tin lại còn... cũng đúng, trước kia bảng thành tích của cô ấy luôn đứng đầu. Cô ấy thay đổi quá nhiều khiến mình thật có cảm tưởng như con người ngư ngơ trước kia chưa từng tồn tại.
- Hai cậu sao vậy? Không còn nhận ra bạn mình sao?
Nhi An cười cười giọng nói chứa vài phần bỡn cợt.
Không nhận ra cũng phải thôi. Bộ dạng tôi bây gìơ là một trời một vực với trước kia. Hạo Duy, cậu có hối hận không khi đã từ bỏ tôi. Chắc cũng không đâu nhỉ? Kỳ Phương cũng đâu phải cô gái không tốt, cũng do bộ dáng quê mùa kia của mình nên thành ra vậy, đâu trách được. Nhưng... nếu tôi đã từ bỏ vậy các người hôm nay đến đây có ý gì? Thăm sao? Đừng mong tôi tin điều đó. Hay là... đến chế giễu?
Nghĩ đến đây lòng Nhi An lại nổi lên một trận chua xót.
Nhi An sao trước kia mi có thể thích tên này chứ? Buồn cười thật.
- Nhi An cậu khác quá. Tớ thật sự nhận không ra đấy! Xinh đẹp hơn bộ dạng ngu ngốc quê mùa kia nhiều.
Lấy lại bình tĩnh Kỳ Phương lại bắt đầu trêu chọc đùa cợt Nhi An, giống như... trước kia.
- Phải ha. Bộ dáng này của tớ cậu thấy đẹp đúng không? Cũng đúng, phong cách trước kia của tớ quê thật, xin lỗi ha.
Nhi An không chấp nhất cười đùa nói.
- ...
Câu nói của Nhi An ngay lập tức khiến Kỳ Phương không nói thêm được lời nào nữa, chỉ im lặng trừng mắt nhìn cô căm tức.
Con nhỏ này, bây gìơ có gan đáp lại ta sao? Không ngờ bộ dáng trở nên xinh đẹp thì gan cũng lớn thêm lần nào nhỉ?
- Cậu nói phải, xinh hơn nhiều. Này cậu không mời bọn tớ vào sao? Tớ và Duy hôm nay có việc tiện đường nên đến thăm cậu. Nghe nói trường cậu hôm nay có lễ hội tớ thật sự cũng muốn xem xem.
Thay đổi bằng khuôn mặt đáng yêu Kỳ Phương nhanh choàng tay qua tay Hạo Duy lây lây tay anh.
Dù xinh đẹp thì có sao? Dù gì cũng chỉ là kẻ thua cuộc, con mọt sách như cô không có khả năng thắng tôi đâu.
Mặc kệ hành động của Kỳ Phương Hạo Duy chỉ trầm mặt lẳng lặng nhìn Nhi An.
Nhi An... cậu thật sự thay đổi rồi.
- Xin lỗi các cậu, quán tớ gìơ đã hết chỗ rồi. Các cậu thông cảm nha.
Nhi An dễ thương trưng ra khuôn mặt áy náy nhìn Kỳ Phương.
Hết chỗ?
Red và Joy nhìn vào trong.
Chẳng phải còn hai bàn kia sao? Tiểu An là... hiểu rồi. Bọn này cũng không muốn tiếp hai kẻ này.
Nghe Nhi An nói dù có tức giận đến mấy Kỳ Phương vẫn cố nặn ra một nụ cười.
Ở đây nhiều người, tuyệt không thể để mất mặt ở nơi này chỉ vì con nhỏ này được.
- Tiếc quá. Tớ còn muốn ôn nhiều chuyện cũ với cậu nữa cơ.
- Tớ cũng tiếc quá. Trước kia tớ và cậu không thân nhau nên chắc cũng không có kỷ niệm gì để ôn lại đâu. Tốn thời gian lắm.
Nhi An cười cười nói.
Lúc trước không ra oai với cô gìơ dù muộn một chút nhưng tôi cũng muốn cho cô biết một chút cái gì gọi là bị sỉ nhục.
- Cô...! Nhi An cậu thật sự thay đổi rồi. Bất quá tớ thích bộ dạng quê mùa kia của cậu hơn.
Kỳ Phương không nhịn nữa cô tức giận châm chọc Nhi An.
- Ha vậy...
Nhi An chưa kịp nói gì thì đã bị Red cướp lời.
- Quê mùa cái đầu cô! Nhi An nhà chúng tôi mà quê mùa thì bà chị như cô cũng không là gì đâu. Nói cho mà biết, bộ dáng trước kia là do Tiểu An thích nên mới vậy, nếu Tiểu An không nhường cô thì cô nghĩ bản thân cô cho là thắng được cậu ấy sao? Hừ, nực cười. Thủ lĩnh nhóm Devil mà đi thua một con nhóc không biết gì như cô thì thật tức cười.
- Kỳ Phương, cô nên biết điều chút. Dù gì ở đây là cũng không phải trường chúng ta, cô nên an phận đi.
Joy khoanh tay lạnh lùng nói.
Cái gì?!!!
Nhi An là thủ lĩnh nhóm Devil sao?!
Mọi người xôn xao kinh ngạc nhìn Nhi An.
- Hừ, mấy người tổ nói đùa. Chẳng qua bộ dáng thay đổi chút mà đã trở thành thủ lĩnh nhóm nhảy học sinh nổi tiếng rồi sao? Buồn cười thật.
Kỳ Phương khinh thường nói.
- Em đừng nói gì nữa.
Hạo Duy từ đầu im lặng bỗng lên tiếng ngăn lại bạn gái.
- Em nói gì sai chứ?
Kỳ Phương bất mãn nhìn Hạo Duy.
Anh sao lại bênh con nhỏ đó chứ? Nó không xứng.
- Hừ, không phải? Cô không phải người nhóm chúng tôi làm sao biết được?
Luôn trầm ổn nhưng lúc này Joy cũng phải tức giận.
- Không biết thì dựa cột mà nghe đi bà chị.
Red cười nửa miệng khinh thường nhìn Kỳ Phương .
Con nhỏ này đúng là ngu ngốc! Sao Hạo Duy có thể chọn nó mà bỏ qua Nhi An chứ? Mắt tên này thật sự đui rồi.
- Các cậu nói làm gì cho tốn sức. Nếu người ta là không tin giải thích cũng thừa thôi.
Nhi An ngăn lại hai người bạn cười cười nói.
- Bản thân không phải thì đâu thể nhận đúng không Nhi An?
Kỳ Phương khinh khỉnh nói.
- Anh bảo em đừng nói nữa.
Hạo Duy nhăn mặt trừng mắt nhìn Kỳ Phương lại trầm ổn nói.
- Em thật sự sai. Nhi An cậu ấy thật sự là Killer_ thủ lỉnh của nhóm Devil.
Phải. Anh chắc chắn điều này. Vì do một lần vô tình anh đã nghe được từ Joy nhưng.... lúc đó Nhi An đã đi rồi. Anh vốn cũng không muốn nhắc lại chuyện này.
- Anh à...
Kỳ Phương kinh ngạc nhìn Hạo Duy rồi lại trừng mắt soi xét Nhi An.
Cô ta thật sự là thủ lĩnh Devil sao? Không thể tin được. Nếu là thủ lĩnh tại sao phải che dấu làm gì? Tại sao lại để Hunter làm trưởng nhóm? Duy, sao anh lại biết chuyện này?
- Cô không cần soi xét tôi như vậy đâu. Chuyện này cô muốn tin hay không không quan tâm, tôi không quan tâm nó.
Nhi An nhún vai tỏ vẻ chẳng liên quan.
- Gìơ tôi phải làm việc, không rãnh tiếp hai người a. Nếu có rảnh... thì lần khác đến, tôi sẽ tiếp đãi nhiệt tình.
Nhi An cười rồi quay gót đi.
Cô không muốn nhìn thấy hai người này nữa. Mọi chuyện đã kết thúc cô muốn quên đi.
- Này, Hạo Duy, ánh mắt nhìn Tiểu An vậy là sao? Hối hận à? Hay là tiếc nuối trách bản thân bỏ qua một cô gái như vậy?
Red nhìn Hạo Duy châm chọc nói.
Hừ, làm tổn thương Nhi An, bà đây đâu dễ bỏ qua cho ngươi.
- ...
Hạo Duy im lặng âm trầm không nói.
- Cũng phải, có bạn gái ở đây sao mà nói được gì cơ chứ.
- Red, đi làm việc thôi.
Joy không quan tâm nắm tay Red kéo đi.
- Anh à, để tâm làm gì đến bọn họ chứ. Chúng ta đi thôi.
Kỳ Phương tức giận làm nũng kéo kéo tay Hạo Duy tỏ ý rời đi.
Cô không muốn ở đây thêm một phút nào nữa.
- Chờ chút.
Khi hai người Hạo Duy định rời đi thì một giọng nói trầm thấp khẽ níu chân họ. Tề Hạo thông thả bước lại gần đứng đối diện với Hạo Duy khẽ cười.
Hạo Duy lần Kỳ Phương đều bất ngờ ngây người nhìn Tề Hạo. Trước mắt họ là một chàng trai đẹp đến yêu nghiệt, vẻ ngoài lạnh lẽo cao ngạo như bậc đế vương đang mỉm cười nhìn họ, một nụ cười không mang chút hơi ấm.
- Chào cậu, tôi là Tề Hạo.
- Chào, cậu tìm tôi có việc gì?
Hạo Duy lạnh lùng trả lời.
- Không có gì, chỉ là muốn nói cho cậu biết một điều. Dù cho cậu có hối hận hay không, cậu cũng không còn cơ hội với Nhi An nữa, cậu cũng nên quan tâm bạn gái cậu nhiều hơn.
Tề Hạo chậm rãi nói với Hạo Duy sau đó quay sang nở nụ cười với Kỳ Phương. Nụ cười của anh làm cô nàng như nghẹt thở.
Đẹp.... đẹp quá!!!!
- Cậu là gì của cô ấy?
Hạo Duy lạnh lẽo nói. Đôi mắt đen sâu hút đẹp đẽ dần tối lại.
Tại sao gìơ anh lại đi quan tâm đến cô a? Vì cái gì hôm nay lại đến đây? Anh thật không hiểu nổi bản thân mình!
- Tôi là bạn trai Tiểu An.
Khi nhắc đến Nhi An giọng Tề Hạo dịu dàng hẳn đi, mắt anh ánh lên sự ấm áp cưng chiều hiếm có.
Nghe câu nói của anh Hạo Duy thoáng sững người, anh im lặng.
Cô... đã có người yêu! Cô... đã thật sự quên anh...
Anh đang thất vọng sao? Thật buồn cười, chính anh đẩy cô rời xa mình gìơ lại thấy tiếc nuối sao? Hạo Duy, mày đang nghĩ cái gì vậy? Mày điên rồi!!!
Anh chàng đẹp trai này là người yêu của Nhi An sao? Con nhỏ đó vì cái gì có được bạn trai như vậy? Con nhỏ xấu xí thô kệch đó không có cái gì tốt cả? Tại sao? Tại sao nó có được những thứ này? Nó không xứng! Nó hoàn toàn không xứng!
Kỳ Phương câm hận thầm oán trong lòng.
Không nói gì, Hạo Duy dắt tay Kỳ Phương rời đi.
Nhìn họ rời khỏi Tề Hạo thầm mỉm cười.
- Ai. Là. Bạn. Gái. Anh. Hả?!!!!
Nhi An từ phiá sau nghiến răng nói từng chứ tức giận trừng mắt nhìn Tề Hạo.
Rùng mình....
Tề Hạo trong lòng thầm kêu không tốt. Anh hít một hơi thật sâu từ từ xoay người nở nụ cười nhìn cô.
- Anh có nói vậy sao?
Chối. Chối thì không sao....
- Tôi nói anh nói sao?
Nhi An nở nụ cười... lạnh sống lưng từ từ tiến về phiá Tề Hạo.
Hôm nay tôi phải cho anh một trận!!!
- Anh có nói gì sao?
Giả ngu. Phải giả ngu.
- Anh có nói gì sao? Giả ngu tốt thật như chiêu đó với bà cũng vô dụng. Cứ đứng đó mà đợi.... Tên khốn!!! Anh đứng lại cho tôi.
Nhi An chưa nói hết câu Tề Hạo đã xoay người chạy mất. Cô hét lên một tiếng rồi hừng hực khí thế đuổi theo.
Bà đây sẽ giết mi!!!!
- Ha, gì đây? Tề Hạo mà cũng phải trốn sao?
Minh Hoàng nơi này ôm bụng cười ngất nhìn cả hai người đuổi người chạy.
- Phải quay lại a.
Tần Vũ vừa nói vừa lấy điện thoại ra quay.
- Á á á.... Tiểu An, không được giết soái ca!
Bên này Red hốt hoảng hét lớn với Nhi An.
Tiểu An, cậu tuyệt đối, tuyệt đối không được giết soái ca! Không được hủy gương mặt thiên thần đó!
- Red, anh là bạn trai em a!!!
Joy đứng cạnh trừng mắt nhìn cô bạn gái yêu dấu đang lo lắng cho chàng trai khác.
Tiểu An, giết quách tên đó đi!
Nhi An:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...