Có nên không? Có nên công khai bộ mặt kia không? Nếu công khai thì sẽ chuốt thêm rắc rối, hơn hết nếu mình làm vậy Tử Yên cũng sẽ không dễ dàng buông tha. Chưa nói đến công việc người mẫu, chỉ riêng có mối quan hệ phức tạp với Tề Hạo thôi cũng đã là một vấn đề. Nhưng nếu không công khai thì làm sao Tề Hạo chịu giúp gia đình An Vũ? Aaaaaaaa.....! Sao khi không lại rắc rối tùm lum vậy a? Tại sao? Chẳng lẽ bao nhiêu công sức bỏ ra tạo dựng hình tượng sáng ngời sáng chói mắt này phải bỏ sông bỏ biển hết sao? Sao có thể? Tôi là người bình thường mà sao rắc rối cần động não trình độ cao cứ đổ ụp lên tui vậy? Tui đã làm gì sai?????
Nhi An rối loạn ôm đầu nằm gục xuống bàn kêu than khôn xiết, trong khi đó cả lớp lại vui vẻ bàn tán về ngày hội mà không ai chú ý đến cô ngoại trừ Thương Cảnh.
Cô nhóc này, hôm nay bộ dạng này là sao a? Có chuyện rắc rối gì sao? Khó giải quyết? Từ đầu tiết đến giờ cứ lãm nhãm một mình rồi bày ra khuôn mặt đau khổ than khóc như nhà có đám tang. Hiện gìơ mình có nên qua bên đó bắt chuyện không? Chuyện hôm đó Tề Hạo đến tìm cậu ấy mình vẫn còn hoài nghi nhưng có nên.... thôi đi. Cần tìm hiểu rõ quan hệ giữa hai người họ trước đã.
- Các bạn, gĩư trật nào.
Trong khi cả lớp vẫn bàn luận tranh nhau sôi nổi bỗng cửa lớp bật mở, Tử Yên đứng trước cửa lớp xinh đẹp kiêu ngạo nhìn khắp lớp 11A.
Hửm? Sao cô ta đột nhiên xuất hiện ở đây? Đến kiếm chuyện náo loạn sao?
Sự xuất hiện của Tử Yên nhất thời làm gián đoạn mạch suy nghĩ của Nhi An. Cô lạnh lùng nhìn chăm chú Tử Yên.
- Xin lỗi đã làm gián đoạn tiết sinh hoạt của các bạn nhưng tớ đến đây là có việc. Các cậu có thể cho tớ gặp Nhi An một chút được không?
Tử Yên dịu dàng cười hiền hòa nhìn Hiểu Nguyệt.
Nhi An, lần này tôi đánh cuộc, tôi thật sự muốn xem rốt cuộc cô là nhân vật to lớn nào? Ra tay với đám Như Ngọc dằn mặt tôi? Nhiêu đó thôi không là gì đâu. Trận chiến hiện tại mới bắt đầu.
- Không sao. Để tớ gọi cậu ấy.
Hiểu Nguyệt cười đáp lại định đến gọi Nhi An thì liền trông thấy cô đang chậm rãi bước đến.
- Muốn tìm tôi có việc gì sao?
Không còn là cô gái rut rè luôn ăn nói khép nép hằng ngày, hiện tại cô tuy là vẫn mái tóc rối đó, cặp kính cận to che hết khuôn mặt nhưng vẫn không ẩn đi được sự kiêu ngạo lạnh lùng đến cức điểm kia.
Cảm nhận thấy sự khác biệt lớn của Nhi An mọi người ai nấy đều không dám động chỉ sợ bản thân vô tình chuốt thêm họa, đừng nói cô gái lạnh băng này, chỉ với mình Tử Yên là Hội trưởng Hội học sinh thôi cũng không thể đắc tội.
- Sao lại lạnh lùng qúa vậy? Cậu quên chúng ta từng rất thân a?
Vẫn là nét dịu dàng dễ thương đó, Tử Yên tỏ ra thân thiết với Nhi An như giữa họ chưa từng xảy ra chuyện gì.
- Không cần diễn nữa. Chẳng phải hai ta đã quá hiểu đối phương sao?
Lạnh lùng lột mặt nạ của Tử Yên, Nhi An không nóng không lạnh bình thản nói nhưng người nghe lại thấy thầm sợ hãi.
Đến gìơ phút này cô ta vẫn muốn diễn trò sao? Không phải quá nhàm chán ư?
- Ha, thẳng thắn nhỉ? Hay đây mới thật sự là cậu, Nhi An?
Tử Yên cười châm chọc nói.
- Bớt nói nhảm. Rốt cuộc cô đến tìm tôi làm gì?
Dài dòng, thật phiền. Mau vào vấn đề đi.
- Cũng phải, tôi cũng không có nhiều thời gian. Tôi hôm nay đến là muốn thách đấu. Tôi muốn lớp tôi cùng lớp tôi thi đấu xem ai có thể đoạt được giải nhất ngày hội lần này.
- Tại sao tôi phải đồng ý với cô? Tôi không hứng thú.
Nhi An mặt lạnh từ chối, định rời đi thì bị lời nói tiếp theo của Tử Yên gĩư lại.
- Cậu chắn chắn phải tham gia. Vì việc này có liên quan đến An Vũ.
An Vũ? Tại sao lại liên quan đến An Vũ?
Nhi An đứng yên chầm chậm quay đầu nhìn Tử Yên chờ cô ta nói tiếp. Tử Tên khẽ cười tiếp tục nói.
- Nếu cô thắng món nợ của công ty nhà An Vũ với công ty của nhà tôi sẽ hoàn toàn xóa bỏ.
Thấy Nhi An đang bị lay động Tử Yên tiếp tục nói.
- Lời tôi nói hoàn toàn là sự thật.
- Chắc chắn?
Nhi An nghi hoặc hỏi lại.
- Thật.
Tử Yên khẳng định.
Nếu lời Tử Yên nói là thật thì việc này vừa giúp gia đình An Vũ thóat khỏi khủng hoảng, bản thân cũng không cần phải lộ bộ mặt thật. Tiện cả đôi đường a. Nhưng.... liệu cô ta có thực hiện đúng như lời nói không? Điều này bản thân mình vẫn không dám chắc. Tuy món nợ kia không phải quá nhưng cũng không phải nhỏ, dựa vào lời nói một phiá của cô ta thì có thể xóa nợ sao?
- Cô có dám đảm bảo trước tất cả mọi người ở đây sẽ thức hiện lời nói đó không?
Bản thân mình không thể lơ là việc này được.
- .... Tôi đảm bảo. Tuy nhiên nếu cô thua, cô phải cho tôi biết một vấn đề và... tất cả mọi người ở lớp 11A này phải hoàn toàn nghe theo lệnh của tôi.
Lời nói Tử Yên vừa thốt ra khiến tất cả đều kinh hoàng.
Sao có thể như thế? Tất cả phải nghe lời cô ta sao? Đều này là không thể!
Nghe điều kiện của Tử Yên Nhi An càng thêm đắn đo. Kéo mọi người vào việc này thì....
- Sao cô có đồng ý không?
Tử Yên cười nửa miệng khiêu khích nói.
-...
- Chúng tôi đồng ý.
Hiểu Nguyệt từ phiá sau lớn tiếng nói.
Nhi An kinh ngạc nhìn chằm chằm Hiểu Nguyệt không thể tin được.
Hiểu Nguyệt, tại sao...?
- Tốt. Vậy quyết như vậy. Nhi An tôi chờ biểu hiện của cô.
Nói rồi Tử Yên cất bước rời đi.
- Hiểu Nguyệt tại sao cậu lại làm vậy?
- Hiểu Nguyệt, cậu có biết yêu cầu đó vô lý cỡ nào không?
- Chuyện An Vũ đâu liên quan gì lớp ta, tại sao cậu làm vậy a?
Cả lớp nhao nhao trách cứ Hiểu Nguyệt. Hiểu Nguyệt vẫn bình tĩnh nói.
- Các cậu, gĩư bình tĩnh a.
Rồi cô quay sang Nhi An.
- Nhi An có phải cậu cần giải thích với lớp không?
Nghe lời nói của Hiểu Nguyệt tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Nhi An.
Haiz... nếu Hiểu Nguyệt đã đồng ý giúp mà không hỏi trước lý do có nghiã cậu ấy tin tưởng mình. Đem cả lớp ra đánh cuộc, mình thật không ngờ cậu ấy có thể làm vậy. Đến nước này rồi mình cũng nên để mọi người biết, dù sao để lớp biết khuôn mặt thật này của mình cũng không sao. Bản thân mình không thể liên lụy tất cả mọi người trong lớp được.
Nghĩ rồi Nhi An thở ra một hơi, dùng tay chải sơ lại mái tóc rối xù tháo cặp kính ra từ từ nhìn thẳng mọi người.
Đợi lâu Nhi An vẫn không giải thích gì mọi người có hơi sốt ruột bỗng tất cả thấy Nhi An chỉnh sửa lại bản thân tháo cặp kính ra thì tất cả liền kinh ngạc.
Đây... đây chẳng phải là cô người mẫu đang nổi tiếng hiện nay sao? Tại sao lại là... Nhi An?!
Trước mắt mọi người là cô gái khuôn mặt trái xoan thanh thoát, môi đỏ mộng tự nhiên, sóng mũi cao, đôi mắt to đen lấp lánh sâu hút ngập nước, Cặp mày lá liễu, làn da trắng hồng xinh đẹp, tuy tóc có hơi rối, váy áo có hơi thô kệch quê mùa nhưng vẫn không bớt đi sự xinh đẹp vốn có kia.
Nhi An nhẹ cười vui vẻ tự tin.
- Lúc trước chưa giới thiệu bản thân rõ ràng với các cậu, hôm nay coi như chúng ta làm quen lại. Tớ tên Trần Vũ Nhi An, rất vui được biết các cậu.
Mọi người vẫn còn ngây ngốc với Nhi An hiện tại vẫn trạng thái đờ đẫn không biểu hiện gì ngoài kinh ngạc.
Thất không ngờ Nhi An mà họ vẫn coi thường lại là...
Nhi An nhìn Hiểu Nguyệt rồi Nhìn cả lớp nói.
- Hiểu Nguyệt, cám ơn cậu đã đồng ý cuộc thách đấu vừa rồi. Việc Tử Yên thách đấu với tớ có rất nhiều nguyên nhân, trong đó có cả việc cô ta muốn biết bộ mặt này của tớ. Tớ thành thật xin lỗi vì đã kéo tất cả vào việc này nhưng... tớ thật sự cần sự giúp đỡ của các cậu.
Nói đến đây Nhi An cúi người thành khẩn cầu sự giúp đỡ.
- Gia đình An Vũ hiện tại đang lâm vào khủng hoảng, nếu tớ có thể chiến thắng vụ cá cước này tớ có thể giúp An Vũ vượt qua thời kì khó khăn này a. Gia đình An Vũ gìơ rất khó khăn, đoạn video vừa đăng trên trang web trường kia cũng do tớ làm, mục đích bọn họ chỉ muốn nhắm vào tớ. Nếu có thể tớ rất mong các cậu đồng ý. Tớ nhất định sẽ không để lớp thất bại.
Nhìn thái độ thành khẩn của Nhi An mọi người thầm đau lòng, không ai có thể nói được lời nào chỉ cảm động nhìn cô.
- Cần gì phải làm vậy. Cậu là thành viên của lớp, người của lớp bị bắt nạt lớp sao có thể bỏ qua a.
Mãi lâu sau Giọng Thương Cảnh trầm trầm vang lên. Vừa nghe câu nói của anh mọi người liền phản ứng nhiệt tình.
- Phải a. Sao có thể bỏ qua được.
- Nhi An, cậu yên tâm lớp khẽ không bỏ cậu một mình.
- Phải. Tử Yên là ai chứ, thách đấu với lớp a không có cửa thắng đâu.
- Phải. Rất đúng!
- Nhi An cậu có thể yên tâm, cả lớp sẽ giúp cậu.
Hiểu Nguyệt vỗ vai Nhi An mỉm cười nói.
-... Cám... cám ơn các cậu.
Nhìn tất cả mọi người lòng Nhi An thật sự ấm áp.
Cô yêu lớp này.
Sau một hồi hưởng ứng nhiệt tình,tất cả liền bắt đầu lo lắng.
- Nhưng... sao lớp ta có thể thắng được? Lớp Tử Yên rất giỏi, hơn nữa Tử Yên có rất người ủng hộ cô ta.
Một bạ lo lắng đưa ra ý kiến.
- Không sao. Tớ có cách.
Nhi An cười lém lỉnh nói.
- Lớp giỏi thì sao, nhiều fan thì là cái gì? Chỉ cần lớp ta đoàn kết, quyết tâm cô ta không thể thắng được.
*
Một tuần trôi qua. Ngày hội trường. Lớp 11A.
- Nhi An, cậu mau vào xem lại trang phục a.
- Bình Bình, cậu xem bàn ghế chuẩn bị xong chưa?
- Rồi a. Tớ đang sắp xếp đây.
- A, bảng hiệu các cậu treo mau lên. Sắp đến gìơ rồi a.
- Đừng hối. Trên cao nguy hiểm a.
- Này máy người hầu bàn đâu? Mau, mau đi trang điểm. Có chết cũng kéo họ vào.
- Khỏi nói tớ lôi tất cả vô a.
- Hiểu Nguyệt đâu rồi?
- Cậu ấy đến sân khấu chuẩn bị a. Có Tiểu Kỳ đi với cậu ấy.
Không khí chuẩn bị hội quán của lớp 11A ồn ào sôi nổi, người nào người nấy ai cũng bận rộn. Người người tấp nập chạy đông chạy tây chuẩn bị mệt hơi.
Sân khấu_ khu thi âm nhạc.
- Sau đây xin mọi người hướng mắt về sân khấu, chào đón hội trưởng Hội học sinh của chúng ta _ Tử Yên. Hôm nay cô ấy sẽ đại diện lớp 11D tham gia phần thi âm nhạc.
Sau lời giới thiệu Tử Yên trong bộ váy trắng nhẹ nhàng xinh đẹp dịu dàng như cánh hoa bước ra, mọi người thấy cô không ngớt khen ngợi cùng một tràng vỗ tay lớn. Ai mà không biê s Tử Yên là hotgirl, người mẫu nổi tiếng kiêm luôn việc hội trưởng hội học sinh lại còn hát hay. Rất nhiều chàng trai phải khuất phục dưới váy cô.
Nhìn cả khán phòng Tử Yên xinh đẹp cười một cái rồi bắt đầu trình diễn.
Khi gặp nhau phút đầu
Từ ánh mắt anh đã trao nụ cười
Khẽ ngại ngùng anh nói
Mình cầm tay nhé
Đưa em qua những
Con đường tình yêu
Em chẳng thể dối lòng
Rằng em đã yêu anh từ lúc nào
Nghe nhịp đập con tim
Lòng mình thổn thức
Em muốn ta là của nhau
Từ đây em không còn khóc
Không còn nước mắt
Đêm về mình em đơn côi
Vì gìơ bên em đã có
Anh xớt chia những buồn vui
Lòng em luôn luôn nguyện ước
Cho dù năm tháng phai nhòa
Tình ta vẫn thế
Vượt qua sống gío cuộc đời
Mãi mãi ta là của nhau
Mai này em xâu đi
Thì anh có còn yêu em như lúc đầu
Khẽ mỉm cười anh nói
Em thật ngốc nghếch
Anh yêu em đến khi
Nhắm mắt xuôi tay
Thôi thì em giấu riêng anh
Ngôi nhà trong trái tim em
Lúc giận hờn trách móc
Lo sợ mất nhau
Xin hãy tựa vào vai nhau
Từ đây em không còn khóc
Không còn nước mắt
Đêm về mình em đơn côi
Vì giờ bên em đã có
Anh xớt chia những buồn vui
Lòng em luôn luôn nguyện ước
Cho dù năm tháng phai nhòa
Tình ta vẫn thế
Vượt qua sống gío cuộc đời
Mãi mãi ta thuộc về nhau.
( Ta là của nhau_ Đông Nhi ft Ông Cao Thắng)
Kết thúc, Tử Yên cười đắc thắng thêm một lần nữa.
Nhi An, để xem lần này cô đối phó thế nào.
Chất giọng cửa Tử Yên quả thật rất hay, dịu dàng ấm áp lại trong vắt. Không thể chê được.
Qua loa của trường nghe được giọng Tử Yên Nhi An thầm cảm thán.
Mọi người đang say sưa thì bị tiếng ổn mở cửa làm giật mình. Quay lại thì thấy Tiểu Kỳ đang thở hồng hộc đứt quảng nói.
- Không.... không xong rồi. Không biết... tại sao bỗng nhiên Hiểu Nguyệt... lại đau bụng.... không... không thể tham gia được cuộc thi.
Cái gì?!!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...