Tại sao? Tại sao hắn biết được chân tướng của mình? Chẳng phải mình đã che dấu rất tốt sao? Trong trường cũng không ai biết mình?
Vô lý! Quá vô lý rồi a!
Nhi An cúi đầu trong lòng đặt a hàng nghìn câu hỏi, đưa ra hàng loạt lý do cũng không thể nào giải thích được việc vì sao Tề Hạo biết được bí mật của bản thân.
Nếu hắn đã biết được bí mật này vậy thì tại sao lại không vạch trần nó sớm hơn? Xem mình là trò đùa sao? Vậy thì những việc trước nay mình che dấu hay ngay ả việc hôm nay mình làm đều là diễn trò chọc cười hắn sao?
Đúng là tức chết mà!
Hừ. Càng nghĩ càng thêm tức.
Nhi An bừng bừng lửa giận ngước mặt lên căm hận trừng mắt nhìn Tề Hạo đang vô cùng vui vẻ.
Xem đi. Xem cái mặt thích chí khó ưa này đi. Không hiểu lúc nhỏ bị ma xui hay quỷ khiến mà đi thành bạn thân với hắn cho được a?
- Em không cần trừng mắt hung hãn nhìn anh như vậy đâu, anh đâu có ăn thịt em.
Tề Hạo cười thích thú không màng đến việc cô đang vô cùng tức giận anh vẫn muốn hơn là chọc tức cô.
- Anh thôi ba cái trò trêu cợt kẻ khác đi. Nói tôi biết, tại sao anh lại biết việc này?
Nhi An hít sâu cố gĩư bình tĩnh không nhào đến cho anh một trận mà kiềm nén nói.
- Oh chẳng phải do anh quá thông minh sao?
- Anh nói thế là đang nói tôi là kẻ ngốc sao?
- Em đang tự nói bản thân à?
- ... Đừng để tôi phải cho anh một trận mới chịu nói.
Giới hạn. Tôi thật sự không nhân nhượng nếu anh còn dài dòng một câu nào nữa.
Oh, con cáo xù lông rồi. Cũng nên tbiết điều chút không thì con cáo nhỏ này lại không gĩư được nổi bình tĩnh a.
- A... thì bất quá anh không biết. Câu hỏi vừa nãy là để thử em thôi.
Tề Hạo anh không dễ nói cho em biết sự thật đâu.
Cái gì?! Vậy là mình tự khai ra sao?
Không đợi cô kịp nói Tề Hạo lại vờ như không liên quan gì nói tiếp.
- Anh ban đầu cũng không nghĩ nhiều chẳng qua do biểu hiện của em khi nói về trường học có hơi lạ nên.... haiz ai ngờ lại là thật.
Nói xong câu Tề Hạo hơi cúi đầu thở dài nói.
Tuấn Phong:" diễn sau. Diễn quá sâu mà."
Do mình biểu hiện thái hóa quá sao? Không thể nào a. Cái lý do quỷ gì đây!
- Do đó. Anh là người vô can có trách thì chỉ có thể là em tự trách bản thân a.
Tề Hạo cười mỉm nói.
Chọc giận cô quả là thú vị.
Ôi trời! Gìơ tội lại đẩy ngược do mình gây ra! Tên cáo Tề Hạo này, miệng lưỡi hắn có học qua bí quyết gì sao? Sao lại có thể lợi hại như vậy? Đổi trắng thay đen chỉ trong chớp mắt, còn nhanh hơn lật giấy nữa.
Nhi An chỉ có thể câm nín không phản bác lại được dù một câu. Đầu óc cô bây gìơ vô cùng rối loạn.
Khoan đã, hắn nói là biết bí mật của mình vậy biết mình học chung trường với hắn với lời giải thích vừa rồi thì cũng cho là đúng đi nhưng tại sao hắn lại biết mình giả thành một con lập dị ở trường?
Quá bất hợp lý.
Việc mình giả dạng chỉ có A Phong biết, ngay cả ba mẹ cũng không hề biết đừng nói chi đến việc nói ra. Hơn nữa ở trường mình chỉ dù bộ dáng ngu ngốc kia gặp hắn vậy khả năng biết được càng thấp.
Chắc chắn hắn còn việc che dấu a.
Tìm thấy điểm đáng nghi Nhi An liền lấy lại bình tĩnh, tâm trạng lại trầm lặng như nước.
Hử? Lấy lại bình tĩnh rồi sao?
Tề Hạo khoanh tay trước ngực bộ dáng thập phần chú ý nhìn cô như sợ bỏ sót đi cô bất cứ hành động nào.
- Anh nói anh viết việc tôi học chung trường A với anh vậy còn việc tôi là một con ngốc ở trường anh cũng biết, việc này sao giải thích?
Tề Hạo hơi nhướng mày nhìn cô. Anh quả là không nên đánh giá thấp cô.
- Đừng cố tìm lý do, việc tôi là ai ở trường rất ít người biết ngay cả ba mẹ tôi cũng vậy. Ngay cả ở trường tôi đối mặt với anh trong bộ dạng kia cũng không có sơ hở để phát hiện. Vậy anh thế nào biết?
Tề Hạo im lặng.
Quả thật nếu không có lần đó phát hiện bí mật của cô anh cũng không có khả năng biết được chân tướng, có khi anh đã bị bộ dáng kia của cô lừa cũng nên.
- Mau giải thích đi đừng có định mà im lặng mãi.
Nhi An không nóng hối thúc anh. Quả thật đúng như cô nghĩ anh còn việc giấu cô.
- Tại sao anh phải nói cho em biết?
Cái gì?! Hắn ta còn trò này?
- Việc anh biết thế nào là việc của riêng anh, còn việc có nói hay không cũng do anh quyết định. Em không có khả năng bắt ép anh a.
Tề Hạo cười nửa miệng nói. Cô quả thật rất thông minh nhưng còn cần mưu mẹo hơn a.
- Anh....
Nhi An tức đến nỗi không nói được lời nào.
Cái tên chết tiệt này, thật muốn dần cho hắn một trận mà. ╰_╯╰_╯╰_╯╰_╯╰_╯╰_╯
- Thôi anh phải đi. Em cứ ở đây mà tức giận đi.
Nói rồi anh xoay người bước ra xe, tay đưa lên vẫy chào từ biệt cô, bộ dáng vô cùng giống như chia tay nhân tình.
- Hẹn gặp em ở trường a.
Aaaaaaaaaaaaaaaaa..............!!!!!
Muốn đánh! Muốn giết chết tên khốn kiếp này a a a!
*
Nhi An vào phòng hừng hực lửa giận, vừa vỗ ngực vừa thở vừa mắng Tề Hạo không thôi.
- Tề Hạo anh là tên hỗn đản, xấu xa, cáo già, hồ ly ác ôn, tên thần kinh khó chửa, biến thái levelmax, người gặp người không ưa, kẻ gặp càng khinh bỉ. Đồ thối tha, chết tiệt. Cái số anh sẽ đen thơi chó mực, thối hơn cơm thiu..... a a a a... Tôi nhiệt liệt, hào hứng thăm hỏi 18 đời tổ tông nhà anh!!!!!
Tức quá! Ức chế quá! Phì phì phì....
Tên thúi tha, tên ôn thần chết tiệt nhà anh tôi nhất định sẽ không để anh sống yên ổn a.
Mắng mỏi miệng Nhi An mạnhbạo đi qua phòng Tuấn Phong kéo cậu nhóc xuống phòng khách chơi game xả tức.
- Chết anh, tôi đấm chết anh, tôi đá chết anh, tôi giết chết anh!
Càng chơi Nhi An càng hăng máu càng mắng Tề Hạo thêm thậm tệ.
Tui giết anh. Tề Hạo mi hết đường sống rầuuuuuu!!!
Tuấn Phong: " cái bà già này, hôm nay bị ai nhập thế không biết? Cái nét gì đi lợi dụng niềm đam mê game của tui để đi hạch sách trút giận kẻ khác vậy hả? Bất bình... vô cùng bất bình. Ai lấy phi thuyền của bà già này thì làm ơn trả cho bà già về hành tinh của bà già đi! "
Càng nghĩ mình bị đem ra làm vật thế thân để hành hạ Tuấn Phong càng sôi máu hăng háu đứng dậy chiến đấu.
- Bà già xem tôi sẽ cho bà một trận như thế nào.
- Nhóc, dạo nayg chị đây lơ em quá nên gìơ quá phận phải không? Chị đây sec dần em một trận cho tỉnh ngộ ra.
- Bà có bản lĩnh đó sao?
- Em có khả năng ngăn được chắc?
- Xem cú đá của tôi đi!
- Hụt! Coi chị đá mà học hỏi nè nhóc.
Thế là từ một trận đấu của nhân vật ảo trong game lại trở thành cuộc đấm đá không khoang nhượng ngoài đời thực.
Nhi An thì đẩy Tuấn Phong ngã ra sô pha giành cơ hội đánh nhân vật của cậu nhóc, Tuấn Phong ngồi dậy nhéo Nhi An cánh tay lấy thời cơ đá nhâm vật của cô.
- Á á... chị dám đẩy em?!
- A a a.... em ngắt chi mạnh vậy aaaa?!
*
Hôm sau.
Nhi An vẫn bộ dáng quê mùa, vào trường cô cứ núp ló quan sát xung quanh rồi lén lén lút lút đi vào lớp. Vừa vào chỗ cô lại dáo dác nhìn như sợ có ai theo dõi. Biểu hiện của cô thập phần giống như người mới vừa làm chuyện xấu không muốn cho ai biết.
- Làm gì mà cứ như vừa mới làm việc xấu vậy hả?
Khuôn mặt điển trai của Thương Cảnh phóng to gần sát mặt cô.
Híc! Là tên Thương Cảnh! Làm hết hồn cứ tưởng....
Nhi An trố mắt nhìn Thương Cảnh sau lấy lại bình tĩnh liền thở ra một hơi.
- Tôi hỏi sao không trả lời? Xem thường tôi?
Anh hơi nhíu mày cao giọng hỏi lại. Cô nhóc quê mùa này hôm nay dám không để ý đến mình!
- A... không, đâu có.
Nhi An cuống quýt trả lời.
Tên này, hôm nay uống nhầm thuốc sao lại đi bắt chuyện với mình?
- Vậy sao tôi hỏi lại không trả lời?
-A... là do... cậu không thường nói chuyện với tôi... nên... tôi có hơi bất ngờ khi cậu hỏi tôi.
-...
Thương Cảnh thoáng im lặng.
- Vậy tôi không có quyền nói chuyện với cô sao?
Anh ngồi xuống đối diện cô nhìn cô thẩm trầm nói.
Anh cũng không hiểu bản thân hôm nay sao lại muốn nói chuyện với cô. Không phải cô chỉ là cô gái quê mùa không có gì đáng để chú ý thôi sao? Vậy cớ gì anh cứ cảm thấy cô gái ngu ngốc trước mắt anh đây lại không phải là con người thật của cô?
Có vô lý quá không? Thật đáng để cười tự giễu bản thân mà. Anh đường đường là Thương Cảnh mà lại đi nói chuyện với một cô nhóc bị xa lánh?
Tức cười thật.
- Không... không có.
Ôi anh không nói chuyện với tôi tôi còn thắp hương cảm tạ đấy!
- Trả lời tôi... tại sao cô lại cứ lấp ló như đang canh trộm vậy hả? Sợ có kẻ vào đánh cô sao?
Thương Cảnh nhìn cô không hiện ra biểu cảm gì, chỉ là có chút lạnh lùng âm trầm khó nắm bắt.
Cô cứ cảm thấy Thương Cảnh không phải là một người bình thường nhưng ở điểm nào thì cô không biết.
- Tôi... à là do tôi.....
- Nhi An có em cậu đến gặp a.
Nhi An đang ấp úng không biết trả lời ra sao thì tiếng của cô bạn A ngắt đi.
Em? A Phong sao?
Nhi An ngước đầu ra cửa lớp nhìn thì giật mình khi thấy tụi con gái bu xúm xít lại trước cửa hô hoán.
- Oa, đẹp trai quá!
- Thật là em của Nhi An sao? Sao khác một trời một vực vậy?
- Em à, em.học lớp mấy?
Cái quái gì a?
Nhi An cố chen người qua đám bạn nhìn.
Thật là A Phong sao? Sao thằng nhóc lại ở đây?
- A Phong, sao em lại ở đây?
Tuấn Phong thản nhiên đưa cơm hộp cho cô nói.
- Ban sáng chị đi sớm quá không mang theo cơm ba bảo em tiện đường mang đến cho chị.
- A... vậy cám ơn em.
Nhi An đưa tay nhận lấy hộp cơm.
Đây là bộ dáng của bà già khi ở trường sao? Phải khen là hóa trang khá giỏi, đúng chất quê mà còn ngốc nữa. Khâm phục khâm phục.
Tuấn Phong nhìn một lượt cô từ trên xuống rồi đưa ngón cái lên gật đầu cười tỏ ý khâm phục.
Miệng Nhi An giật giật.
Cái thường nhóc này! Ý gì đây hử?
- Ôi trời ơi, cem cậu nhóc cười kià!
- Soái ca nhí đây a.
Khóe miệng Nhi An càng giật dữ dội.
Mấy... mấy cậu đừng để bị vẻ ngoài của nó lừa a, bộ mặt nó không phải tốt đẹp vậy đâu.
Nhi An lại liếc nhìn Tuấn Phong thấy cậu nhóc đang nhìn mình bằng vẻ mặt thích ý thì miệng liền co quắp.
Thật không còn gì để nói.
- Oh nghe nói đây là em của Nhi An?
Như Ngọc không biết từ đâu đi đến lên tiếng như trêu chọc nói.
Mọi người vừa nghe thấy tiếng cô liền im bặt ngước nhìn cô.
Quái gì đây? Mới sáng sớm liền có chuyện?!
Như Ngọc đi đến đứng đối diện Nhi An và Tuấn Phong.
- Quả là một cậu nhóc điển trai a. Thật khác với cô chị, vừa xấu lại vừa quê mùa này. Có thật là chị em không? Thật cậu nên học hỏi em mình đấy Nhi An.
Như Ngọc cười mỉa nói.
Tuấn Phong mặt lạnh đi.
Dù tôi và chị hay đối kháng nhau nhưng là chị em, là người là thì có thể nói xấu nhau nhưng nhất quyết không cho người ngoài nói xấu người trong nhà.
- Chị nói gì vậy, tôi và chị ấy tất nhiên là chị em ruột. Chị có bằng chứng gì không mà nói chúng tôi không phải chị em? Nếu thật sự không hiểu thì làm ơn chị đừng nói gì cả lai khiến mọi người hiểu nhầm. Việc tôi và chị tôi có giống nhau hay không cũng khômg liên quan gì chị, mỗi người mỗi phong cách, không ai có quyền áp đặt phong cách của mình lên người khác cả.
Tuấn Phong âm trầm lên tiếng phản bác.
Câu nói của Tuấn Phong làm mọi người bất giác im lặng không ai có thể nói gì, ngay cả Như Ngọc cũng nghẹn họng không thốt lên được lời nào.
Quả là em của chị. A Phong nói hay lắm.
Nhi An âm thầm đưa ngón cái hướng Tuấn Phong.
- Nói hay lắm.
Giọng nói lành lạnh của Tề Hạo phát ra từ phiá sau. Mọi người giật mình ngoảnh mặt lại nhìn anh.
Tề Hạo thông thả tiến lại gần đám đông không chú ý gì đến mọi người liền chỉ tâph trung lên hai chị em Nhi An.
- A Phong sao hôm nay em lại xuất hiện ở trường anh?
- Có một số việc nên đến đây a.
Tề Hạo gật đầu như đã hiểu lại quay sang nói với cô.
- Nhi An chào.
-...
Quái không bình thường. Tại sao mới sáng bao nhiêu chuyện xui cứ thay nhau ập đến thế hử?????? ~T_T
~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...