Khi Nhi An ngẩn đầu lên cô ngay lập tức bắt gặp con ngươi thâm thúy của anh.
Gì đây? Định dùng mắt giết địch sao? Hừ, tôi đây chấp.
Nhi An đối anh khẽ cười nhếch môi.
Đồng chí Nhi An, tình trạng bên ta bây gìơ vô cùng khó khăn, cần dóc toàn lực kháng địch, không được nhục chí hay sợ hãi.
Cố lên! Cố lên!!!!
Nhìn thấy nụ cười như khiêu khích của cô, Tề Hạo thầm cười trong lòng.
Nhóc con đến nước này mà em vẫn còn tự tin đến vậy? Có cách thoát được tôi sao? Hừ, để anh xem con cáo nhỏ như em làm cách nào thoát đây.
Tề Hạo nhìn cười đáp lại.
- Nào nào, hai đứa nhóc này. Mới gặp là lại đối nhau cười rồi, không chú ý gì người xung quanh cả.
Mẹ Tề vờ thở dài nhìn mẹ Trần.
Mẹ Trần cũng phối hợp thở dài nói.
- Chúng ta có vẻ là người thừa rồi.
- A, đâu có. Cũng tại chúng con lâu không gặp nhau nên thấy hơi lạ thôi. Bạn thân lâu ngày không gặp nên có thấy hơi xa cách. Mà bạn Tề đây thì khác xưa quá cơ, con nhớ ngày xưa bạn ấy hay khóc nhè lắm.
Nhi An đối với hai người mẹ nở nụ cười hồn nhiên dễ thương.
Cũng may hôm qua cô đã nhờ ba kể lại toàn bộ việc lúc nhỏ. Nói thật cô thật sự không có ấn tượng gì về cậu bạn thơ ấu này cả.
- Ôi, Phương Nhã con bé vẫn dễ thương như xưa.
Mẹ Tề ôm cánh tay mẹ Trần cười nói.
- Ha ha ha, con nói phải lúc nhỏ thằng nhóc này chả giống con gái chút nào.
Ba Tề uống một ngụm trà gật đầu nói.
Hừm, đây là đoàn công kích đầu tiên của em phải không?
Cũng khá thú vị a.
- Oh, vậy con cũng nhớ là lúc đó con luôn đi theo cậu nhóc "Tiểu An" thì phải? Lúc đó con nhớ còn có một cô bé nói thích cậu nhóc "Tiểu An" nữa cơ.
Tề Hạo cũng cười cười nói lại.
- Ha ha ha nhớ lúc đó thì đúng là tức cười. Giới tính của hai đứa nhóc như là đổi cho nhau. Tiểu An thì y như con trai, Tiểu Tề thì rụt rè như con gái. Lúc đó tớ thật không biết nói sao.
Ba Trần vừa cười vừa lắc đầu nói.
- Ôi nhưng tụi nhỏ vẫn thân nhau đó thôi.
- Thôi. Mọi người cứ chọc tụi nhỏ hoài.
Mẹ Trần lên tiếng.
- Đó không phải chọc mà là nhắc lại chuyện xưa.
Mẹ Tề lắc đầu phủ nhận.
- À mà hình như tụi nhỏ học...
- A ba ơi, con muốn ôn lại chuyện lúc nhỏ với Tề Hạo, cho tụi con ra ngoài hiên nói chuyện nha.
Nghe ba Trần định nói đến trường học Nhi An nhanh miệng ngăn lại, tìm đại một cái cớ kéo anh tránh đi.
Ôi sao ngu vậy? Tìm cớ nào lại đi chọn cái cớ đi chung với ác ma. Vậy khác nào tự đào hố chôn mình?
Thôi đi, thà chết một lần rồi thôi. Chết dài dài chắc khỏi sống.
Sao hôm nay Tiểu An chủ động muốn nói chuyện với mình a? Có âm mưu?
Tề Hạo hơi khó hiểu nhìn cô.
- Ôi, đúng rồi. Phải để tụi nhỏ nói chuyện chứ. Bốn người lớn này thật là...
Mẹ Tề nhìn Nhi An sau đó chuyển tầm nhìn qua Tề Hạo, ánh mắt vô cùng thâm thúy.
Linh cảm không tốt a.
Nhi An thầm run người.
- Ừ. Các con đi đi.
Ba mẹ Trần gật đầu đồng ý.
Nhi An cười với mọi người một cái sau kéo tay Tuấn Phong và Tề Hạo đi.
Trong phòng khách.
- Nhã Phương, cậu có nghĩ nên tác hợp tụi nó không? Nhìn tụi nó đẹp đôi quá a.
- Cậu thôi vụ ghép đôi đi. Chuyện tụi nhỏ thì cứ để chúng tự quyết định.
Mẹ Trần nhẹ uống trà nói.
- Nhã Phương nói đúng. Em thôi mấy vụ này đi.
Ba Tề trầm giọng nói.
- Thôi. Tớ vào bếp làm món ăn a.
Ba Trần cười cười đứng dạy đi vào bếp.
- Để tớ giúp cậu.
- Cám ơn cậu, Khương.
- Khách sáo gì. Bạn bè mà.
Ba Tề cũng đứng dậy theo ba Trần vào bếp.
- Oa, hai người thật là vĩ đại.
Mẹ Tề vui vẻ nói.
- Quả là những người chồng mẫu mực.
Mẹ Trần gật đầu phụ họa.
Bên ngoài sân vườn.
- Bà cô à làm ơn bỏ tay tui ra.
Tuấn Phong phiá sau bị Nhi An nắm tay lên tiếng nói.
- Nam nữ thụ thụ bất tương thân, bà không hiểu này sao?
- Thằng nhóc, nên nhớ chị là chị ngươi, nắm tay có sao. Đừng có mà lên mặt làm ông cụ non a.
Nhi An xoay mặt lè lưỡi nói.
- Vậy xem tay trái của bà đang làm gì đi.
Vừa nói Tuấn Phong hất mặt chỉ hướng cho cô.
Đang làm gì?
Nhi An nhíu mày nhìn theo hướng chỉ của Tuấn Phong thì bỗng giật mình hoảng hốt vội buông tay Tề Hạo ra.
OMG!!!
Mình vừa làm gì thế này? Khi không lại chủ động nắm tay tên ôn thần này? Não bị bệnh thật rồi.
Ôi trời ơi! Bình thường gặp hắn là xui xẻo lần này lại nắm tay, ... ôi, thần linh ôi! Chắc thể nào con lại xui không có đường về.
Nhi An thật sự muốn khóc ngay tại chỗ.
Tề Hạo nãy gìơ im lặng mặc cho cô kéo đi, trong lòng dường như cảm thấy hạnh phúc. Nhhưng gìơ khi thấy biểu cảm đau khổ của cô anh hơi cau mày.
Biểu hiện này là ý gì? Chẳng phải cô là người chủ động nắm tay anh sao? Gìơ đang hối hận? Bất quá cũng chưa đến lúc anh muốn cô hối hận a.
- Này, anh kia. Sao anh cứ nhìn chị tôi hoài vậy?
Tuấn Phong hướng Tề Hạo nhàn nhã nói.
Đây là em cô? Tên hình như là Tuấn Phong.
- Chào, anh là Tề Hạo. Rất vui được gặp em.
Anh lịch sự nở nụ cười.
- Chào.
Tuấn Phong như không để ý đến anh, quay sang nói với cô.
- Bà già, là kẻ này sao?
Bị câu nói của Tuấn Phong kéo về thực tại Nhi An giật mình.
- Hả? A Phong, em vừa nói gì?
- Tôi hỏi người bà nói có phải là hắn?
Vừa nói Tuấn Phong nhìn về phiá Tề Hạo.
- À thì... đúng.
Nhi An vờ nhìn đi hướng khác ậm ừ nói.
Tuấn Phong nhìn Tề Hạo thầm đánh giá.
Khuôn mặt điển trai thì là khiêm tốn nếu không nói là một khuôn mặt đẹp như tạc, dáng người cao chuẩn, ăn mặc hợp mốt nhưng vẫn lịch sự, thái độ... ừm xem vừa rồi nói chuyện với cư xử lễ phép với người lớn thì cũng là người có đạo đức đi.
Theo đánh giá sơ bộ thì chưa giống lắm với những lời kể của bà già.
Tối hôm qua.
Cốc cốc cốc....
- A Phong chị vào phòng một xíu được không?
Nhi An đứng trước cửa phòng Tuấn Phong hiền hòa đúng chuẩn người chị dịu dàng nói.
5 phút sau.
Cái gì!? Không ra mở cửa?! Thằng nhóc này khinh người vừa phải thôi chứ, đây cũng chị mi a. Đừng có mà thấy chị đây nhượng bố thì làm tới nhá!
Cộp cộp cộp....
Nhi An hơi tăng sức gõ mạnh cửa.
- Tuấn Phong, thằng nhóc quỷ kia có mau ra mở cửa không hả?
Cạch...
- Cái gì mà đêm hôm la om sòm vậy hả? Bà định nháo nhà buổi đêm sao? Nghĩ ra trò gì mới hả?
Tuấn Phong mang bộ mặt tức giận, nheo mắt bực bội nhìn cô.
- Làm gì mà mở cửa lâu vậy hả? Có biết vậy bất lịch sự không?
- Bộ bà qua kiếm tui để gây sự đó hử? Nếu vậy ở đây không tiếp. Đi tự nhiên.
Thằng quỷ này?!
Nhịn. Nhi An mi còn có việc quan trọng, phải lấy lòng nó mới đúng.
Nhi An ngay lập tức thay đổi thái độ, nhỏ nhẹ nói với Tuấn Phong.
- A Phong đừng vậy chứ. Từ từ chị có chuyện muốn nói với em mà, hai chị em vào phòng rồi nói chuyện sau nha.
Nói xong Nhi An còn khuyến mãi thêm một bộ mặt vô cùng thành khẩn chân thành cầu giúp đỡ.
Bà già này, hôm nay uống lộn thuốc hay đến gìơ lên cơn mà tự nhiên tỏ ra dễ thương a?
Có linh cảm xấu. Chắc chắn là điều không tốt lành.
- Không cần. Ở đây nói đi, con gái như bà vào phòng tui làm gì? Mang xui xẻo sao? Muốn nhờ gì thì nói đi.
Tuấn Phong kiên quyết chặn cửa không cho cô vào mặt lạnh nghiêm lại.
Nói ở ngoài cho ba mẹ nghe sao? Thế khác nào vạch áo cho người xem lưng! Có ngu mới chấp nhận a.
- A Phong, đây là việc quan trọng không thể nói ở ngoài được.
Nhi An tỏ ra khổ sở lắc đầu nói.
- Thế thì bà khỏi nói luôn đi.
Dứt lời Tuấn Phong xoay người định đóng cửa thì bị Nhi An dùng tay gĩư lại.
- Bà có ý gì đây?
Tuấn Phong cau mày nói.
Hôm nay bà già này bị bệnh thật rồi. Không còn bàn cãi nữa.
- A Phong, chị thật sự có việc quan trọng muốn nói a. Em làm ơn nghe chị chút đi.
Nhi An mặt tội nghiệp đau khổ cầu xin.
Nhục, nhục quá rồi! Cuộc đời quả trớ trêu, mình đây một thanh niên ưu tú, một học sinh lớp 11 con đường tương lai rộng mở nay lại đi cầu cạnh một thằng nhóc lớp 8 !
Thật muốn khóc. Đã vậy thằng em này còn muốn thù lao, kỳ này lỗ nặng rồi!
Tề Hạo, qua vụ này tôi sẽ cho anh biết tay.
- Được rồi, vào đi.
Tuấn Phong miễn cưỡng cho cô vào.
Vừa vào phòng cô đã bắt ghế ngồi đối diện Tuấn Phong.
- Rồi, muốn gì nói đi. Nếu là mượn tiền thì đây không có đâu. Còn nếu muốn nhờ vả thì phải có thù lao a.
Thằng quỷ này!
- Được rồi, đúng là chị có việc muốn em giúp.
- Ôi, bà mà cũng cần người giúp!?
- Chị là người, không phải thánh mà không cần giúp đỡ.
- Ồ?
- Chuyện dưới nhà ăn lúc nãy em cũng nghe đúng không? Việc nhà bác Tề mai sẽ đến nhà ta.
Nhi An không vòng vo nghiêm túc vào thẳng vấn đề.
- Ừm.
- Em cũng nghe nhắc đến Tề Hạo?
Tuấn Phong không trả lời nhẹ gật đầu.
- Vậy đi... chị thật ra biết tên Tề Hạo đó, cũng đã gặp qua. Nhưng do một số lý do nên chị và hắn có một số điểm không hợp nên không muốn thấy mặt nhau. Mà em cũng biết việc chị đóng giả một con ngốc ở trường nên chị không muốn hắn ta biết. Tom lại chị cần em giúp.
- Việc bà đóng giả thì liên quan gì đến việc hắn có biết hay không?
- Tất nhiên có. Chị đã nói chị và hắn có một số ân oán nên bất hòa. Hắn ta ở trường khá có thế lực muốn bắt nạt ai mà chẳng được, chị lại là người có ân oán với hắn nếu hắn biết chị là ai thì không ổn. Rm biết chị không muốn làm lớn chuyện cho ba mẹ biết... em biết tính mẹ mà.
- Vậy bà muốn tôi thay bà cho hắn một trận?
- Không. Chỉ cần giúp chị không cho hắn biết chị là ai ở trường là được.
- Tôi không biết rõ hắn ta.
- Hắn ta chả có gì tốt. Đào hoa,thích chọc phá kiếm chuyện với người khác, hắc ám phúc hắc... nói ra chả có điểm nào tốt.
- Xem ra bà là không ưa hắn.
- Là vô cùng vô cùng không ưa.
- Vậy em có giúp chị?
- Thù lao?
-.... Là điã game mới nhất thịnh nhất hiện nay.
Ôi trời ơi! Ruột tôi nó đang đứt bực bực đây này.
- Ok.
- Thành giao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...