Đáng Chết! Mọt Sách Mà Dám PK Lão Đại Ta

Ôi trời phật ơi! Sao hắn lại ở đây a? Đã vậy còn ngồi ngay trước mặt!? Hắn đến tìm mình sao? Hay hắn phát hiện ra điều gì?
Nhi An trợn tròn mắt nhìn Tề Hạo, trong lòng cô đang có hàng ngàn câu hỏi cần anh giải đáp nhưng nào có nói được.
- Chịu thức rồi sao?
Tề Hạo lên tiếng, anh chăm chú nhìn cô khuôn mặt bình thản như đây chỉ là chuyện thường ngày.
-...
Cô vẫn không trả lời. Nhi An cúi đầu không dám nhìn anh, tóc rủ xuống che dấu tâm tình đang rối bời.
Chết thật! Nếu hắn biết mình là ai thì sẽ không có biểu hiện bình thản như hiện tại, chắc hắn vẫn chưa nghi ngờ điều gì nên có lẽ mình vẫn an toàn. Đây là điạ bàn của hắn tốt nhất là yên phận không nên gây sự với kẻ nguy hiểm này.
Vậy ngoài lý do đó hắn có lý do nào để gặp mình? chẳng phải bộ dạng này của mình chưa từng đắc tội hắn sao? Một người gặp chưa quá ba lần thì có việc gì mà phải gặp nhau? Tên này có bệnh à? Muốn giao thiệp rộng cũng nên chọn người lanh lẹ a, ai lại đi chọn người lù khù lờ đờ này.
Con người tên Tề Hạo này quả là không được bình thường.
Vì mãi tậ trung suy nghĩ không chú ý đến anh, điều này khiến anh khá giận.
Cô nhóc này là muốn lơ mình sao? Vờ như không quen biết? Hừ, nằm mơ. Anh đây hôm nay đến là muốn tìm gặp cô a.
- Sao không nhìn tôi? Cô sợ tôi sao?
- ... nào... không có.
Bị câu nói bất thình lình của anh làm giật mình, cô ấp úng nói nhưng vẫn không ngẩn đầu nhìn anh.
- Thế sao không nhìn tôi?
- A... chuyện đó...
Chết tiệt! Muốn nhìn hay không là việc của tôi ai khiến anh quan tâm!
- Sao?

Tề Hạo nhất quyết không buông tha cô.
- Tại... tại vì... tôi... a... là do tôi ngại tiếp xúc giao tiếp với... bạn khác phái... nên.... mong anh thông cảm....
Cô cố gắng nói đứt quảng kéo dài thời gian tìm lý do.
Cuối cùng cũng có một lý do xài được. Với lý do này kết hợp với bộ dạng này thì vừa hợp, Tề Hạo không thể bắt bẻ được.
Mình quả là thông minh. ~^O^
~Cái lý do đó cũng nghĩ ra được, thật không biết nói cô nhanh trí hay ngu ngốc. Mà lý do đó cũng hợp với phong cách hiện tại của cô đi, coi như không có gì đi.
Anh cười nửa miệng nhìn cô. Do là cúi đầu nên cô không thấy được biểu hiện của anh hiện tại.
- Vậy sao? Thế thì hơi khó nhỉ? Nhưng không sao, cũng mới quen biết tập từ từ sẽ tốt, cô có gì khó khăn cứ nói tôi sẽ "tận tình" giúp đỡ.
Ai cần anh tận tình giúp đỡ? Bớt nói giỡn đi.
Nhi An âm thầm trề môi.
- A... việc này không cần đâu a.
- Sao lại không cần? Chúng tôu gặp qua nhau, cũng có nói chuyện coi như quen bết đi, vậy thì càng nên giúp đỡ nhau a.
Nhiệt tình vừa phải thôi. Nó không hợp với phong cách lạnh lùng ít nói của Tề Hạo anh đâu a.
- Ưm... thật sự không cần. Tôi có thể nhờ An Vỹ giúp, còn có các bạn trong lớp nên không cần... anh giúp a. Như vậy phiền phức cho anh, tôi không muốn vậy.
Phân rõ ranh giới rõ rồi sao? Nhưng đâu thể.
- Không cần từ chối. Nhân tiện trưa nay tôi mời cô ăn trưa coi như làm quen. Vậy đi tôi phải về lớp sắp vào học rồi.
Dứt lời anh nhanh chóng đứng dậy đi nhanh ra khỏi lớp phớt lờ lời nói của cô.
- A... khoan, không cần. Trưa nay tôi đã hẹn với An Vũ a.
Đi rồi. Hắn phớt lờ lời nói của mình. Vậy thì trưa nay mình thật sự phải gặp hắn nữa sao?
Nghĩ đến đây mặt cô như đờ đẫn ra.
Đúng là khổ tột cùng mà.
Thấy Tề Hạo không chú ý đến mình mà chỉ đi chú ý một mình Nhi An, đã thế lại nói chuyện vô cùng vui vẻ thân thiết khiến các cô gái càng thêm hận, nhất quyết không bỏ qua cho cô.
Làm sao có thể? Làm gì thiếu gia Tề Hạo lại đi chú ý một con nhỏ quê mùa không có lấy một điểm gì hấp dẫn? Chắc chắn nhỏ đã bỏ bùa Tề Hạo rồi a. Điều này là không thể tha thứ, sẽ không bỏ qua việc này dễ dàng a.
_________________
Reng... reng.... reng......
Chuông vừa báo ra chơi Nhi An tức tốc mang cơm hộp chạy đến lớp của An Vũ.
Vừa đến lớp An Vũ khuôn mặt cô lấm la lấm lét nhìn khắp nơi, khi không thấy gì nguy hiểm cô nhẹ thở một hơi ngó đầu vào gọi An Vũ cùng đi ăn. An Vũ vừa bước đến đã bị cô nắm tay chạy một mạch.
- Hộc hộc... hộc...
Nhi An và An Vũ đứng ở một hành lang vắng khom người thở hì hục.
- Tiểu An cậu bị gì vậy hả? Tự nhiên gọi tớ đi ăn sao lại chạy trối chết đến đây làm gì hả? Bộ kẻ thù cậu tìm đến cửa sao?
- Còn hơn vậy nửa... có thể nói là quỷ tìm đến tớ a.

- Ý cậu là gì?
- ... hộc... chờ tớ thở a... hộc... chuyện là Tề Hạo ban sáng đến lớp tìm tớ, không biết não hắn cí bị gì không mà hắn lại rủ tớ đi ăn trưa, tớ thì không muốn gặp nên bây gìơ phải chạy thế này.
- A... nhưng sao cậu không theo lời đi ăn với hắn đi nếu cứ trốn thế này vạn nhất hắn nghi ngờ càng bám sát cậu thì nguy.
- Tớ cũng biết nhưng... cậu không thấy ánh mắt tụi con gái nhìn tớ đâu, nó rợn cả người a. Tớ lại muốn có cuộc sống bình yêm nên không dại gì tớ đâm đầu vào ổ kiến lửa đó a.
- Cũng phải tụi fangirl đó ghê lắm tớ hiểu được.
- Thôi không nói chuyện đó nữa, chúng ta tìm nơi nào đó yên tĩnh ăn trưa đi.
Cả hai cô đi bộ trên hành lang bất chợt...
- Sao khéo thế lại gặp hai cô ở đây.
Minh Hoàng vui vẻ cười một tiếng.
Không phải chứ chạy tới nơi vắng vẻ này mà cũng chạm mặt là lý nào?
Thiên, ông đùa giỡn tôi sao?
Ba người Tề Hạo đi ngược,lại chạm mặt với hai cô. Ba anh đứng đối diện mỗi người một vẻ nhưng chung nhất là vẻ đẹp thu hút quyến rũ luôn nổi bật của ba người.
- Oh... chào...
Nhi An méo miệng lắp bắp nói.
Thiên, ông quả là biết cách sắp xếp a.
- Vừa hay tôi cũng định tìm cô ăn trưa,vậy gìơ cùng đi luôn a.
Tề Hạo cho hai tay vào túi, vẻ mặt vẫn là lạnh lùng nhưng có phần trêu cợt.
- A... không được. Tôi đã có hẹn với An Vũ cùng đi ăn. Xin lỗi không thể nhận lời mời.
Nhi An nhỏ nhẹ nói, một tay khẽ kéo áo An Vũ.
- A... phải, bây gìơ chúng tôi cùng đi ăn.
An Vũ nhận được tín hiệu của cô liền nhanh chóng phối hợp.
- Thế sao?
- Ân. Vậy... chúng tôi đi trước.

- Khoan. Nếu đã vậy thì năm người chúng ta cùng đi ăn càng đông càng vui.
Hả? Gì đây? Không biết người ta từ chối rồi sao mà còn thế hả?
- A... nhưng...
Lời nói chưa kịp nói ra thì đã bị anh chặn lại.
- Cứ quyết định vậy đi. Nào gìơ đi ăn a.
Tề Hạo cười một tiếng bước nhanh về phiá trước nắm tay cô đi.
_________
Nhà ăn.
Một không khí vô cùng kì dị.
Tại sao? Biết bao nhiêu chỗ trống không ngồi lại chọn chỗ cạnh cô?
Đã vậy khi ăn còn phát ra sát khí là thế nào?
Đây là mời đi ăn hay là phá bữa ăn a?
Nhi An ăn cơm toàn món cô thích nhưng không thất ngon. Anh cứ như khối băng ngồi cạnh cô, xung quanh là hàn khí nhưng lại đối với cô vô cùng thân thiết.
Gìơ cô biết ý định của anh là gì rồi a. Đó là thu hút lực chú ý của mọi người vào đây, mang cô thành tấm bia nóng mặc cho những ánh mắt viên đạn đó tóe lửa mà bắn tới.
Thật là oan uổng! Tôi nào muốn ăn chung với tên này. Các người làm ơn phân rõ mà tha cho tôi đi a.
Lần này chắc thật sự bị đánh hội đồng rồi a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui