Cuối cùng cũng chờ được giây phút này, cảm xúc trong cô giống hệt những gì
sách viết: Tôi là người hạnh phúc nhất trên thế giới! Hiểu Khiết cố kiềm chế sự xúc động, đột nhiên lại muốn hỏi: “Là tình yêu công sở rồi, được không anh?”
Thang Tuấn dịu dàng mỉm cười, “Trong công ty, chúng ta là đồng nghiệp, nhưng tan tầm thì em chính là của Thang Tuấn này.”
Hiểu Khiết chầm chậm gật đầu. Anh bước lên một bước, ôm cô vào lòng,
nhịp đập con tim và hơi ấm hòa vào nhau. Thang Tuấn cúi xuống đặt nụ hôn lên môi cô.
Hiểu Khiết nhắm mắt lại, ôm ngang người Thang Tuấn, chìm đắm trong khoảnh khắc ấy.
Những tia nắng cuối cùng lấp lánh trên cỏ, từng đàn bồ câu bay qua,
vòng tay họ vẫn ôm chặt, bóng đổ dài với niềm hạnh phúc lan tỏa.
Rời khỏi quảng trường, cảm thấy đói bụng, hai người rủ nhau đến nhà hàng thịt nướng.
Không gian tràn đầy tiếng cười nói ồn ào. Cả hai chọn một góc phòng,
nhìn nhau dựng nên một bầu không khí hạnh phúc như thuộc về thế giới
riêng, khác hẳn xung quanh.
Hiểu Khiết gắp một miếng thịt trên chảo, đút cho Thang Tuấn, “A –”
Thang Tuấn ngoan ngoãn há miệng, miếng thịt vừa vào miệng đã kêu oai
oái: “Nóng quá!” Ngậm miếng thịt mà nuốt không được, không nuốt cũng
không xong, bộ dạng đến buồn cười.
Hiểu Khiết chỉ vào khóe miệng anh: “Dính tương kìa anh.”
Thang Tuấn chưa kịp lấy giấy ăn thì Hiểu Khiết đã đứng lên, hôn sạch vết nước tương.
Thang Tuấn kinh ngạc. Hiểu Khiết chỉ nhún vai, thản nhiên tiếp tục nướng thịt, làm như không có chuyện gì.
Thang Tuấn tủm tỉm, không chịu lép vế. Anh gắp miếng thịt trên đĩa
định đút cho Hiểu Khiết. Cô quay đầu tránh, đôi đũa khua qua khua lại
trước mặt, nhất định muốn chạm vào miệng cô.
Nhân viên nhà hàng đi tới dọn đĩa, thấy Thang Tuấn và Hiểu Khiết, “Tôi vẫn nhớ hai người đấy, các bạn làm hòa rồi?”
Họ sững lại, xấu hổ bật cười.
Nhân viên nhà hàng đưa mắt sang Thang Tuấn, “Chúc mừng anh nhé, biến ‘bạn gái cũ’ thành bạn gái rồi.”
Thang Tuấn và Hiểu Khiết bỗng thấy ngượng ngùng, coi như thừa nhận.
“Yêu nhau lắm cắn nhau đau! Lần sau đừng chia tay nữa đấy.”
Nhân viên dọn đĩa đi, hai người nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc.
Căn phòng rộng rãi chỉ còn ánh đèn mờ, Sở Sở cô đơn ngồi trên sàn
nhà, xung quanh rất nhiều ảnh. Cô chăm chú ngắm nghía những bức hình
chụp chung với Thang Tuấn, bất giác hai mắt đỏ hoe.
Tấm ảnh cô và Thang Tuấn vui vẻ. Sở Sở đau khổ xé đôi nó, nước mắt lã chã.
Một tấm khác, Thang Tuấn đang thổi nến sinh nhật, cô đứng bên cạnh
tươi tắn. Sở Sở tức giận xé vụn, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Hết tấm này đến tấm khác, đều bị xé vụn. Sàn nhà phủ đầy những mảnh giấy ảnh.
Đống hỗn độn trên sàn nhà như chưa làm Sở Sở hả giận. Cô vung tất cả
những tấm ảnh đã xé nát lên, muốn quăng hết toàn bộ ký ức. Nằm trên mặt
đất, những mảnh vụn tung bay như hoa tuyết.
Không còn kìm nén được nội tâm khốn khổ, cô òa khóc thất thanh, vô
lực gượng dậy, lê bước đến đầu giường, cầm lấy lọ thuốc ngủ. Sở Sở bi
thương dốc thuốc ra, cắn răng nghẹn ngào: “Tôi sẽ không để các người vừa lòng, tuyệt đối không!”
Đổng sự Tăng phấn chấn trở về, quản gia vội chạy ra đón, cởi áo khoác cho ông, “Lão gia vất vả rồi, có cần tôi pha cho ngài cốc trà
nóng không?”
Đổng sự Tăng cười: “Không cần, tiểu thư đâu? Ngủ rồi à?”
Quản gia lo lắng: “Tâm trạng tiểu thư không tốt, tối nay tự giam mình trong phòng, gọi thế nào cũng không chịu ra, bữa tối cũng chưa ăn.”
“Vậy sao? Để tôi xem sao.” Đổng sự Tăng chau mày, bước về phòng Sở Sở.
Ông khẽ gõ cửa, không có tiếng đáp, đành phải tự mở cửa vậy: “Sở Sở, đừng bỏ bữa, không tốt cho sức khỏe.”
Nhưng ngay lập tức, cảnh tượng trước mặt làm ông kinh hoàng.
Sở Sở nằm trên giường, vụn giấy ảnh bay lung tung khắp sàn. Cảm thấy
không ổn, Đổng sự Tăng lại gần con gái, lọ thuốc ngủ trống không rơi
cạnh. Ông nhặt nó lên mà sợ hãi, vội bế con gái lên, vỗ vào mặt cô,
không ngừng gọi: “Sở Sở! Sở Sở!”
Cô không chút phản ứng.
Đổng sự Tăng kêu ầm ĩ: “Quản gia Lâm! Mau gọi cấp cứu!”
Quản gia hốt hoảng: “Tôi gọi ngay đây!”
Đổng sự Tăng ôm lấy Sở Sở đang hôn mê, nghẹn ngào: “Sao con có thể
làm cái việc ngốc nghếch này chứ? Tỉnh lại đi con! Con tỉnh lại đi!”
Ông đau lòng siết chặt lấy con, không ngừng gọi tên cô. Một mảnh trên giường lọt vào mắt Đổng sự Tăng, đó là gương mặt Thang Tuấn. Lửa giận
bùng lên.
Ngoài phòng cấp cứu, người ra người vào, Đổng sự Tăng lo lắng chờ đợi. Ông sốt ruột đi đi lại lại, chốc chốc lại nhòm vào trong.
Một lát sau, bác sĩ đi ra.
“Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi, có nguy hiểm không?”
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, “Sau khi rửa ruột khẩn cấp, cô nhà đã
qua cơn nguy kịch, đã tỉnh lại rồi. Tuy nhiên vẫn cần phải tĩnh dưỡng
vài hôm.”
Đổng sự Tăng tỏ ý cảm ơn bác sĩ, Sở Sở được nhân viên y tế đẩy ra, ông khẽ nắm bàn tay con gái. Sở Sở yếu ớt ngước mắt nhìn bố.
“Vì Thang Tuấn, con làm thế này có đáng không?” Đổng sự Tăng đau khổ, hai mắt đỏ hoe, cố không bật khóc.
Nước mắt trên gương mặt Sở Sở lăn dài, “Bố ơi, Thang Tuấn nói anh ấy
không cần con, người mà anh ấy yêu chỉ có Lâm Hiểu Khiết, mãi mãi không
phải con. Con mệt lắm, không muốn sống nữa.”
“Con không cần bố nữa à? Con nhẫn tâm để bố một mình sao? Lẽ nào con
không biết, bố không có con cũng không sống nổi, sao con lại tàn nhẫn
với bố như thế?” Nghĩ đến việc suýt nữa mất con gái yêu, ông không kiềm
chế được nữa, nước mắt cũng thấm đẫm gương mặt già nua.
Sở Sở ân hận: “Con xin lỗi, con xin lỗi.”
Đổng sự Tăng thương xót lau gạt lệ cho con, “Không sao, bố không
trách Sở Sở, con chỉ cần yên tâm nghỉ ngơi để mau hồi phục, đừng nghĩ gì cả. Bố bảo đảm sẽ không để Thang Tuấn và Lâm Hiểu Khiết sống yên, nhất
định sẽ lấy lại công bằng cho con!”
Nhân viên y tế đẩy Sở Sở vào phòng bệnh, nỗi căm hận trong lòng Đổng
sự Tăng càng thêm chồng chất: Thang Tuấn, tao quyết không tha cho mày!
Sở Sở nhắm mắt tĩnh dưỡng. Ông ngồi bên con, ngắm khuôn mặt trắng
bệch yếu ớt mà đau lòng, ngón tay vô tình cứ gõ liên tục xuống mép
giường.
Tính toán trong lòng một lát, ông lôi điện thoại ra, đứng lên rời khỏi phòng bệnh.
Đài Bắc, trung tâm thương mại Hải Duyệt. Hành lang tối đen không bóng người, chỉ có một văn phòng vẫn sáng đèn.
Tử Tề tiều tụy, râu cằm lún phún. Anh ngồi trước bàn làm việc kiểm
tra tài liệu, xem một hồi thấy hơi mệt bèn dựa vào ghế, nhắm mắt lại.
Điện thoại chợt đổ chuông.
Anh mở mắt, nhìn số máy. Nhấn nút nghe: “Chú Tăng?”
Đổng sự Tăng đứng ở bên ngoài phòng bệnh, cười: “Tử Tề, lâu lắm không gặp, chú Tăng có việc muốn nhờ cháu. Sắp tới chuẩn bị kêu gọi nhà cung
cấp cho Hoàng Hải 2, cần một giám đốc dự án. Người đầu tiên chú nghĩ đến là cháu, không biết dạo này cháu có thời gian không, tới Thượng Hải một chuyến nhé?”
Tử Tề lập tức ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nghe Đổng sự Tăng tường thuật về kế hoạch của mình.
Tiếng chuông cửa bấm liên hồi thúc giục, Đổng sự Tăng đi đi lại lại
trước cửa biệt thự nhà họ Thang. Thang Mẫn cũng bất ngờ khi thấy ông ta: “Muộn thế này uncle còn qua thăm?”
Đổng sự Tăng tức giận: “Gọi Thang Tuấn ra đây!”
Thang Mẫn khẽ chau mày, lòng cảnh giác, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đổng sự Tăng phẫn nộ, “Ta mới phải hỏi Thang Tuấn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến Sở Sở phải vì nó mà phải tự vẫn!”
Thang Mẫn và Châu Văn sững sờ.
Thang Mẫn bị sốc, “Cái gì? Sở Sở… tự vẫn? Hiện tại tình hình thế nào?”
Đổng sự Tăng gào lên: “May mà phát hiện sớm, nhưng con gái ta đang
phải nằm trong bệnh viện điều trị. Ta coi Thang Tuấn như con rể tương
lai thế mà nó nỡ đối xử với Sở Sở như vậy? Chuyện này ta tuyệt đối không bỏ qua!”
Thang Mẫn tự biết không ổn rồi, “Thang Tuấn không có nhà, cháu đến
bệnh viện với uncle. Cháu sẽ bắt Thang Tuấn xin lỗi Sở Sở. Chú Châu, chú chuẩn bị canh bổ, lát nữa đem vào cho Sở Sở.”
“Vâng.” Châu Văn gật đầu, vội đi vào sắp xếp.
Đổng sự Tăng cười lạnh: “Cô tưởng đến bệnh viện xin lỗi một tiếng là đủ? Vài bát canh tẩm bổ là có thể khiến Sở Sở khỏe lại?”
Thang Mẫn không biết nói sao, ra sức cúi người xuống: “Cháu thực sự
xin lỗi. Mong uncle bớt giận, đợi Thang Tuấn về, cháu nhất định sẽ làm
rõ chuyện này, hẳn là có sự hiểu lầm.”
Đổng sự Tăng hừ một tiếng, “Hiểu lầm? Hiểu lầm chỗ nào? Sự việc quá
rõ ràng rồi! Tất cả đều vì Thang Tuấn mê mẩn Lâm Hiểu Khiết, Sở Sở mới
nghĩ quẩn vậy!”
Thang Mẫn cũng hiểu lúc này không phản bác thì coi như đã thừa nhận,
nhưng trong tình huống hiện tại, càng giải thích chỉ càng khiến tình
hình thêm tồi tệ.
Đổng sự Tăng nghiêm giọng: “Bây giờ Sở Sở cũng chẳng thể đối diện với Thang Tuấn.”
“Uncle yên tâm, cháu sẽ xin nghỉ không lương cho Sở Sở.”
“Ta không muốn chuyện này trở thành chủ đề bàn tán của đám nhân viên.”
“Vâng, cháu nhất định sẽ xử lý thận trọng.”
“Hoàng Hải 2 sắp thi công xong, công ty nhất định cần người. Ta cũng
không muốn vì sự vắng mặt tạm thời của Sở Sở mà ảnh hưởng đến việc công, ta đã tìm thêm một giám đốc dự án đến hỗ trợ công việc phòng kế hoạch,
cô không có ý kiến gì chứ?”
Thang Mẫn nhanh chóng đáp: “Vâng, cháu biết rồi. Uncle quyết định là được.”
“Sở Sở vừa thoát khỏi cơn nguy hiểm, không tiện tiếp khách, tối nay khỏi phải đến làm phiền nó.”
Thang Mẫn gật đầu, “Vâng ạ, nhờ uncle gửi lời xin lỗi.”
“Hừ.” Đổng sự Tăng tức giận trừng Thang Mẫn, quay đầu bỏ đi.
Cơn bão đã qua, Thang Mẫn mất hết sức lực, chán nản dựa vào cửa, chuyện này nên giải quyết sao đây?
Ngày hôm sau đi làm, Hiểu Khiết mang bữa sáng cho Thang Tuấn. Cô đặt
một chiếc bánh sandwich và một cốc trà sữa lên bàn, còn cẩn thận cắm ống hút rồi mới đưa cho anh.
“Cảm ơn em.” Thang Tuấn dịu dàng. Tiếng cảm ơn đầy yêu thương này được Hiểu Khiết đáp trả bằng nụ cười ngọt ngào. Ấm áp quá.
Thang Tuấn mở kẹp tài liệu, bắt đầu thảo luận công việc, “Mấy hôm nay anh cũng suy nghĩ về Hoàng Hải 2, đã liên lạc với vài nhà cung cấp rồi, có thể thảo luận về thiết kế quầy hàng với các nhà thiết kế từng hợp
tác tại Đêm hội WIP.”
Hiểu Khiết gật đầu lia lịa.
Tố Tố, Trịnh Phàm và Tô Lợi thấy hai người đứng sát nhau thế, bèn xúm lại, vừa ăn sáng vừa bàn tán.
Tố Tố: “Nhìn hai người họ mới ngọt ngào làm sao.”
Trịnh Phàm gật đầu: “Xem ra chiến dịch giữa chủ nhiệm, giám đốc và Sở Sở đã đến hồi kết. Chắc Sở Sở chủ động rút lui rồi, chà.”
Tô Lợi và Tố Tố thở dài thay Sở Sở, họ vẫn có chút thương hại cô.
Tô Lợi: “Hiện thực thật tàn khốc. Bảo tôi ngày nào cũng chứng kiến
người mình yêu ở bên người phụ nữ khác, chắc tôi cũng đành phải rút lui
thôi.”
Tố Tố tán đồng, “Ừ, chắc Sở Sở đau lòng đến mức không muốn nhìn thấy họ nữa nên mới xin nghỉ không lương.”
Thang Tuấn thấy mọi người thì thầm to nhỏ, tò mò hỏi: “Nói chuyện gì vậy?”
Tố Tố giơ báo lên, “Không có gì, vừa ăn sáng vừa bàn tin tức các sao thôi.”
Trịnh Phàm giả vờ nhắc nhở, “Hết giờ ăn sáng rồi, làm việc thôi!”
Hai người mau chóng quay bộ dạng nghiêm túc, cầm tài liệu đi làm việc, tránh để Thang Tuấn phát hiện.
“Đúng đúng, tôi về chỗ đây.”
Tô Lợi cũng chuồn đi.
Hiểu Khiết bực mình, hạ giọng: “Nhất định là tán phét linh tinh rồi,
anh phải hỏi? Mà khoan, chỗ này của anh.” Cô phát hiện trên mặt Thang
Tuấn dính vụn bánh mỳ, rút một tờ giấy ăn, tiện tay lau nó đi.
Đúng lúc này, Thang Mẫn bước vào, bắt gặp Hiểu Khiết và Thang Tuấn thân mật như vậy, chau mày lại.
Nhìn thấy Thang Mẫn, ai nấy lần lượt: “Chào giám đốc!”
“Ừ.” Thang Mẫn đứng trước mặt Thang Tuấn và Hiểu Khiết, điềm tĩnh, “Cả hai vào phòng tôi.” Dứt lời quay người đi.
Đôi tình nhân trao đổi ánh mắt, ngơ ngác không hiểu. Cả hai cùng lắc đầu nhưng vẫn đứng dậy theo Thang Mẫn.
Trong văn phòng, Thang Tuấn và Hiểu Khiết kinh ngạc.
Thang Tuấn không dám tin, “Chị nói gì? Sở Sở tự vẫn không thành, bây giờ đang trong bệnh viện! Thật không ạ?”
“Hôm qua uncle đích thân đến nhà tìm em để hỏi cho rõ, giả được sao? Uncle dám đem sinh mệnh của Sở Sở ra đùa?”
Thang Tuấn bất giác câm lặng, sắc mặt u ám, lại nghe anh ân hận nói:
“Là em hại cô ấy! Em không ngờ Sở Sở lại nghĩ quẩn vậy.” Anh ảo não tự
trách, “Uncle có kể tình hình hiện giờ của Sở Sở không ạ?”
Thang Mẫn thở dài, “Tạm thời qua cơn nguy hiểm. Ngoài ra, việc của Sở Sở không được để người phòng kế hoạch biết.”
Thang Tuấn và Hiểu Khiết gật đầu.
“Vì nửa năm nữa, Hoàng Hải 2 sẽ khai trương, thêm việc của chính
phòng kế hoạch đã rất nhiều, cho nên Đổng sự Tăng muốn mời một giám đốc
dự án mới đến hỗ trợ, chắc khoảng hai ngày nữa sẽ ra mắt. Không có Sở
Sở, cả hai hãy chú ý việc tiếp quản công việc hơn một chút.”
Hiểu Khiết gật đầu, “Vâng.”
Thang Mẫn vẫn không yên tâm, dặn dò: “Mặc dù là người Đổng sự Tăng
tìm, hai người và cả phòng kế hoạch vẫn phải hợp tác tốt với giám đốc dự án mới, biết chưa hả?”
Hiểu Khiết đáp” Vâng. Tôi hiểu, thưa giám đốc.”
Liếc mắt qua Thang Tuấn, thấy anh vẫn thất thần, Thang Mẫn chau mày: “Thang Tuấn, nghe thấy gì chưa?”
Thang Tuấn lơ đãng, “Dạ?”
“Chị bảo em xử lý tốt việc công ty trước, chuyện khác tạm thời đừng quan tâm đến!”
Thang Tuấn định thần lại, lúng túng: “Vâng, em biết rồi.”
Hiểu Khiết đứng cạnh lo lắng nhìn anh, từ lúc biết tin Sở Sở tự sát,
tâm trạng Thang Tuấn cứ thẫn thờ như vậy, cho đến tận khi ra khỏi phòng
làm việc của Thang Mẫn vẫn không thay đổi.
Hiểu Khiết lên tiếng: “Sở Sở vì anh mới nghĩ quẩn, anh đến bệnh viện thăm cô ấy đi, việc công ty em xử lý cho.”
Thang Tuấn cảm động, “Cảm ơn em.”
Nhìn thấy anh thế này cô cũng rất buồn nhưng vẫn cười độ lượng, “Việc nên làm mà, anh mau đi đi.”
Thang Tuấn lặng lẽ gật đầu.
Tại phòng khách của nhà họ Tăng, các thành viên trong hội đồng quản trị ngồi trên sofa thảo luận.
“Chà, Sở Sở đúng là nghĩ quẩn, một cô gái xinh đẹp như thế lại tự tử vì tình, không đáng chút nào! May mà không sao.”
“Đúng thế! Thanh niên bây giờ không biết nghĩ gì? Sở Sở có chỗ nào
không xứng với Thang Tuấn? Sao lại để sự việc thành ra thế này!”
Các thành viên đều tỏ ra phẫn nộ, càng lúc càng lớn tiếng.
Đổng sự Tăng nhìn lên tầng trên, ra hiệu bằng tay, bảo họ hạ thấp âm
lượng, “Nói nhỏ chút, Sở Sở vừa mới ra viện, tâm trạng vẫn chưa ổn định, đừng nhắc lại chuyện làm nó phiền lòng!”
Đám người im bặt, thi nhau gật đầu.
Đổng sự Tăng chuyển chủ đề, “Chúng ta bàn việc chính đi. Hôm nay nhận được tin, vốn của Hoàng Hải phần lớn đã tập trung vào dự án Hoàng Hải
2, một dự án trọng điểm của năm qua. Tôi cho rằng, việc Hoàng Hải 2 có
phát triển được hay không là điểm mấu chốt quyết định việc Thang Mẫn ở
lại hay ra đi!”
Ông A lên tiếng: “Ông phán đoán như thế không sai. Nhưng, chúng ta có cách gì để gây rắc rối cho Hoàng Hải 2, hất Thang Mẫn xuống ngựa chứ?”
Ông B góp lời: “Mấy lần trước cô ta đều biến nguy thành an. Thang Mẫn mặc dù còn trẻ, nhưng năng lực không hề thua kém Thang Lan.”
“Không sai, Thang Mẫn đã giải quyết được rất nhiều nguy nan. Nhưng,
nếu vấn đề hôm nay không phải là Hoàng Hải, mà là Thang Tuấn và Lâm Hiểu Khiết?” Đổng sự Tăng cười bí hiểm, cố tình gợi sự tò mò.
“Để Thang Tuấn và Hiểu Khiết gặp rắc rối? Là sao?”
“Tôi có một vũ khí bí mật sẽ chia cắt được bọn chúng, khiến chúng nó
không được yên ổn. Nhân lúc bọn chúng đang bận xử lý việc gia đình,
chúng ta sẽ một lần nữa giành lấy vị trí chủ tịch từ Thang Lan.”
Cả đám người thắc mắc.
Quản gia nhà họ Tăng đi vào thông báo, “Lão gia, anh Cao đến rồi!”
Rất nhanh, Tử Tề theo sau quản gia, xuất hiện giữa phòng khách nhà họ Tăng, “Uncle!”
Mọi thành viên trong hội đồng quản trị vô cùng bất ngờ.
“Ha ha ha, Tử Tề đến rồi.” Đổng sự Tăng vui vẻ giới thiệu, “Đây là
‘vũ khí bí mật’ mà lúc nãy tôi nói. Trong đêm hội WIP, tôi tin là các vị đã nhận thấy năng lực của Tử Tề. Lần này gọi cậu ấy đến Thượng Hải để
tạm thời thay thế Sở Sở.”
Tử Tề gật đầu thay lời chào.
Thành viên hội đồng quản trị nhớ ra Tử Tề và Hiểu Khiết từng có hôn ước, đã hiểu ra sách lược mà Đổng sự Tăng ám chỉ.
Ông ta nói với Tử Tề: “Lúc nãy chúng ta vừa bàn về Hoàng Hải 2, nhiệm vụ này sẽ do cháu phụ trách chính. Cháu đã xem các tài liệu liên quan
mà ta gửi chưa? Có suy nghĩ gì không?”
Tử Tề gật đầu, “Cháu đã làm xong bản kế hoạch rồi, uncle yên tâm.”
“Uncle quả nhiên không nhìn nhầm người, đây là bản kế hoạch quan
trọng nhất nửa năm cuối của Hoàng Hải, đừng để uncle mất mặt đấy.” Đổng
sự Tăng hài lòng, vỗ vai Tử Tề, rất hy vọng vào “vũ khí bí mật” này.
Nghe những lời tán dương của ông ta, lại nhìn những nụ cười của hội
đồng quản trị, đáng lẽ Tử Tề phải thấy rất vui mới phải, nhưng không
hiểu sao anh lại thấy có gì đó không ổn. Đang mải nghĩ thì Đổng sự Tăng
lên tiếng: “Ngồi máy bay lâu vậy chắc cháu mệt rồi, hãy đi nghỉ đi đã.”
Tạm gác mọi chuyện lại, Tử Tề lễ phép cảm ơn rồi theo quản gia vào phòng ngủ dành cho khách.
Không biết tự lúc nào, tiếng chuông cửa nhà họ Tăng lại vang lên lần nữa.
Đổng sự Tăng đứng ở phòng khách, sắc mặtlạnh lùng liếc Thang Tuấn mang hoa đến thăm Sở Sở.
Thang Tuấn mở lời: “Uncle, cháu vừa đến bệnh viện, mới biết Sở Sở đã ra viện…”
Đổng sự Tăng bực bội ngắt lời, “Anh vẫn còn coi tôi là uncle của anh? Vậy tại sao anh lại làm tổn thương Sở Sở?”
Thang Tuấn ân hận: “Cháu xin lỗi, là cháu có lỗi với cô ấy.”
“Bây giờ xin lỗi thì có tác dụng gì? Anh đi đi, ta sẽ không cho anh gặp Sở Sở!”
Thang Tuấn chưa nản chí, tiếp tục khẩn cầu, “Cháu biết uncle nhất
định giận và thất vọng về cháu. Tất cả là do cháu xử lý không tốt! Cháu
thực sự rất buồn, cũng rất lo lắng cho tình trạng của Sở Sở, xin chú hãy cho cháu gặp cô ấy. Cháu nhất định phải nói chuyện với cô ấy, tận mắt
nhìn thấy cô ấy không sao mới yên tâm.”
Bộ dạng thành khẩn hối lỗi của Thang Tuấn xoa dịu Đổng sự Tăng, ông
cũng hòa hoãn hơn. Thoáng phân vân, Đổng sự Tăng dẫn Thang Tuấn đến
trước cửa phòng Sở Sở, vẫn không quên gằnggiọng: “Ta chỉ muốn tốt cho Sở Sở nên mới để anh lên đây. Nếu anh dám làm cho Sở Sở đau lòng nữa thì
ta sẽ không tha cho anh đâu!”
Thang Tuấn gật đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng cô. Sở Sở dựa vào đầu giường, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thang Tuấn khẽ gọi: “Sở Sở, anh đến thăm em.”
Nghe thấy giọng Thang Tuấn, cô kinh ngạc quay lại. Thang Tuấn cầm hoa, nét mặt hối lỗi.
“Sở Sở.” Thang Tuấn tới gần cô.
“Anh đến làm gì? Tôi không muốn nhìn thấy anh!” Cô lạnh lùng.
“Em đã khá hơn chưa? Hoa tặng em, em thích nhất hoa hồng mà.”
Sở Sở quét mắt qua bó hoa hồng, hừ một tiếng, “Mang hoa cho tôi?
Giống đi viếng mộ nhỉ. Nhưng như thế cũng chẳng sai, Tăng Sở Sở trước
kia đã chết rồi.”
“Sở Sở, đừng nói linh tinh! Mấy ngày này em không nên vận động nhiều, cứ ở trong phòng nghỉ ngơi thôi, biết chưa? Em thế này làm anh lo lắng
lắm.”
Sở Sở nhấc chăn ra, bước xuống giường, cầm lấy bó hoa hồng trong tay Thang Tuấn, nhìn một lúc rồi vứt mạnh xuống sàn.
Thang Tuấn sững sờ.
Sở Sở cười lạnh, “Lo lắng? Chẳng qua là anh ân hận nên mới đến thăm
tôi, đúng chứ? Tôi không cần sự quan tâm đột xuất đó của anh, tôi đã
nghĩ kỹ rồi, tôi hoàn toàn không cần anh. Sự xuất hiện của anh chỉ làm
tôi nhớ đến sự ngu xuẩn và những đau khổ mà tôi phải chịu đựng trong
những năm tháng qua!”
Thang Tuấn lúng túng, thở dài: “Anh… Em nói đúng. Anh có lỗi với em,
nhưng anh lo lắng cho em thật lòng. Sở Sở, anh xin lỗi, là anh làm em
tổn thương!”
Sở Sở nhìn người con trai mình từng yêu say đắm đang đứng trước mặt.
Chỉ dùng hình thức cực đoan này cô mới giành được sự quan tâm của anh,
lòng càng thêm căm phẫn, “Nếu anh tới đây chỉ để nói những lời ân hận vô dụng đó thì không cần lãng phí thời gian nữa! Tôi không có ý định tha
thứ cho anh, bởi vì lời xin lỗi của anh không thể đáp lại nổi những tình cảm mà tôi đã phải trả giá trong hai mươi mấy năm qua! Nó cũng không
thể khiến cơ thể tôi khỏe mạnh trở lại. Sự bù đắp này quá rẻ mạt!”
Thang Tuấn mất hết mặt mũi, nhưng chỉ biết thốt lên: “Anh xin lỗi.”
Sở Sở càng điên tiết, “Đủ rồi! Điều tôi không muốn nghe nhất chính là lời xin lỗi! Tại sao anh phải xin lỗi tôi? Anh tưởng tôi sẽ chấp nhận
lời xin lỗi của anh, rồi chúc phúc cho anh, tha thứ cho anh, nhìn anh và Lâm Hiểu Khiết bên nhau vui vẻ? Anh đừng có mơ! Tôi sẽ không tha cho
anh và Lâm Hiểu Khiết!” Cô giẫm mạnh lên bó hoa trên sàn.
Thang Tuấn kinh ngạc, “Sở Sở, em…”
“Thế nào? Kỳ lạ hả? Tăng Sở Sở dịu dàng trước đây đã biến mất rồi,
bây giờ tôi điên cuồng thế này khiến anh sợ hãi phải không? Đây mới đích thực là Tăng Sở Sở! Tôi đã chịu đựng anh và Lâm Hiểu Khiết quá lâu
rồi!”
“Không, anh không sợ. Từ nhỏ em đã lớn lên cùng anh, anh hiểu em. Là anh có lỗi với em, cho nên em mới như vậy! Anh xin lỗi.”
Sở Sở tức giận: “Xin lỗi rồi lại xin lỗi? Nói cho anh biết, thực ra
chúng ta chẳng ai nợ ai, chuyện lá thư nặc danh là do tôi làm, nhưng tôi chẳng cảm thấy có lỗi chút nào!”
Thang Tuấn bỗng hoang mang, vô cùng kinh ngạc, “Thư nặc danh? Em… Tại sao em phải làm như thế?”
Sở Sở mím môi, căm giận bước lại từng bước, nhìn thẳng vào mắt anh,
“Tại sao? Bởi vì tôi không muốn chỉ mình tôi phải đau khổ, còn các người lại rất vui vẻ. Khi các người đang cười đang đùa, các người có nghĩ tới tôi? Có nghĩ tôi đang đau lòng lắm không? Trước tình yêu của hai người
tôi dường như trở nên rất hèn mọn! Tại sao tôi phải trở nên hèn mọn như
vậy? Chỉ vì tôi yêu anh cho nên mới tình nguyện hèn mọn như thế!” Cô gần như sụp đổ, nước mắt không ngừng tuôn trào, thốt lên những lời này mà
sắp phát điên.
Thang Tuấn ôm lấy vai cô, “Sở Sở! Sở Sở! Bình tĩnh lại đi! Là do em
nghĩ quá nhiều rồi, cứ thế nên mới thấy sự việc nghiêm trọng! Thật đấy!
Sở Sở, mặc dù tình cảm anh dành cho em không phải tình yêu, nhưng còn có tình thân, tình bạn mà!”
Một cái tát giáng lên gương mặt Thang Tuấn.
Sở Sở căm hận, lạnh giọng: “Tình thân? Tình bạn? Ai thèm những thứ
đó! Những thứ thối nát ấy sao không đem cho Lâm Hiểu Khiết? Dồn tôi tới
bước này anh vẫn không muốn từ bỏ Lâm Hiểu Khiết? Ngay nói một câu anh
không yêu cô ta để lừa tôi mà anh cũng không muốn. Thang Tuấn, tôi hận
anh!” Cô điên cuồng đấm vào ngực anh, thống khổ chửi mắng, “Tôi hận anh! Tôi hận anh! Thang Tuấn, anh là kẻ khốn nạn, tôi hận anh, Anh đi chết
đi! Anh và cô ta mới phải chết! Tại sao lại ép tôi?!”
Thang Tuấn mặc cô trút giận. Sở Sở đánh cũng rất mạnh, đẩy anh ngã ngồi.
Cô oán hận hét lên: “Thang Tuấn! Kể từ bây giờ, tôi không muốn làm
một Tăng Sở Sở hèn mọn nữa! Tôi sẽ không giả vờ phóng khoáng, bám lấy
anh bảo anh yêu tôi. Anh không yêu tôi cũng chẳng sao, tôi sẽ dùng cách
khác để khiến anh phải nhớ đến tôi! Tôi sẽ làm nhiều việc có lỗi với
anh, để anh phải hận tôi, để anh phải nhớ tới Tăng Sở Sở này!”
Thang Tuấn không biết phải an ủi Sở Sở ra sao, thương xót nhìn cô.
Sự im lặng của Thang Tuấn càng khiến Sở Sở thêm điên tiết. Cô vớ lấy
cái gối, quăng vào anh mà hét: “Anh cút ngay, tôi không muốn nhìn thấy
anh nữa! Đi đi!”
Thang Tuấn chịu đựng, im lặng đứng lên, nhặt chiếc gối, “Anh… Lần sau anh sẽ đến.”
Gương mặt Sở Sở đầm đìa nước mắt, nằm phịch xuống giường, quay lưng
lại với anh. Thang Tuấn đặt chiếc gối xuống đầu giường, chán nản rời
khỏi phòng.
Tại một góc khuất, Tử Tề vừa mới vào nhà họ Tăng, lặng lẽ dõi theo bóng lưng khuất dần của Thang Tuấn.
Còn một mình, Sở Sở mặc một chiếc váy lụa, ra ban công ăn một đống kem, sô cô la và đồ ăn vặt.
“Cô không phiền nếu tôi ngồi xuống chứ?” Tử Tề tới gần cô, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Sở Sở liếc Tử Tề, không để tâm, vẫn tiếp tục ăn uống.
Tử Tề quan sát đống bao bì ở trên bàn, kinh ngạc: “Là… mình cô ăn?”
Sở Sở lạnh lùng hỏi lại: “Anh nhìn thấy?”
Tử Tề gật đầu, “Ừ.”
Cả hai lại chìm vào im lặng, bẵng đi một lúc, Tử Tề mới mở miệng: “Tôi có nghe chuyện của cô, bây giờ đã tốt hơn chưa?”
Sở Sở nhàn nhạt đáp: “Ăn được ngủ được, rất tốt! Hiện giờ là trạng thái tốt nhất!”
“Lần trước đến Thượng Hải thực hiện Đêm hội WIP, tôi luôn nghĩ cô là một người thông minh.”
“Vậy à?”
“Tôi rất bất ngờ khi biết cô dùng cách thức ngu ngốc thế này để giữ chân Thang Tuấn.”
Sở Sở không ngờ Tử Tề lại nói mình ngu ngốc, cô trừng mắt.
“Không thừa nhận?”
“Đương nhiên không.” Sở Sở châm biếm, “Trí thông minh của con người
có thể dùng trong cuộc sống, trong công việc. Nhưng trong tình cảm,
người càng thông minh thì IQ lại càng thấp. Chẳng phải anh cũng vì Lâm
Hiểu Khiết mà bay sang Thượng Hải sao? Đừng bảo với tôi là chuyện anh
đến đây không có liên quan đến cô ta, tôi không tin những lời đó đâu!”
Tử Tề điềm nhiên cười: “Bingo! Quả là một cô gái thông minh, tôi cũng không muốn giấu, cô nói đúng rồi, tôi đến Thượng Hải vì Hiểu Khiết. Tôi muốn giành lại cô ấy!”
Sở Sở đả kích, “Hiện giờ anh vẫn tự tin cười như thế, nhưng rồi sẽ hiểu tại sao tôi lại trở nên như thế này.”
“Không, tôi không giống cô. Ít ra, mối quan hệ của tôi và Hiểu Khiết
khác cô và Thang Tuấn. Giữa cô và Thang Tuấn chưa bao giờ tồn tại tình
yêu, nhưng Lâm Hiểu Khiết đã từng yêu tôi.”
Sở Sở phớt lờ, tiếp tục giễu cợt, “Dù có thì cũng chỉ là ‘đã từng’!
Thang Tuấn mới là người mà cô ta yêu bây giờ! Anh với tôi hiện tại chẳng khác gì nhau, đều là những kẻ không được yêu!”
Tử Tề cười khổ, “Không sai, chúng ta giống nhau. Khi không còn cách
nào, tôi và cô giống nhau, cái gì cũng muốn thử! Chỉ có điều tôi tuyệt
đối không như cô, ngu ngốc tự sát. Bởi vì yêu nhiều thế nào đều không
đáng phải hy sinh tính mệnh để chứng minh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...