Bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, cô chạy lại, hớn hở kéo người đó, “Thang Tuấn.”
Hóa ra không phải anh. Cô xấu hổ, “Xin lỗi.”
Lại tìm kiếm khắp nơi, ra sức gọi tên của anh: “Thang Tuấn… Thang Tuấn…”
Một nơi khác bên bến Thượng Hải, Thang Tuấn cầm chai bia, đọc tin
nhắn Hiểu Khiết vừa gửi mà không ngừng tủm tỉm ngốc nghếch. Bất chợt
loáng thoáng nghe thấy có tiếng người gọi sau lưng, anh sững người quay
lại, Hiểu Khiết đang gọi tên mình.
Thang Tuấn lặng nhìn điệu bộ cuống quýt ấy.
Cô sốt sắng, không thấy anh mà tiu nghỉu. Quay đầu lại, đột nhiên thấy Thang Tuấn đằng xa. Anh đang nhìn cô, mỉm cười.
Hiểu Khiết thở phào, giơ nắm tay lên cao, hướng về phía anh, hét lên: “Cố lên! Ngày mai không được thua em đâu đấy! Không được thua em!”
Thang Tuấn cũng nắm chặt hai bàn tay lại, hét lại: “Em yên tâm, nhóm của anh nhất định sẽ thắng!”
Hai người cứ thế nhìn nhau nở nụ cười.
Ngày hôm sau, tại hành lang của công ty, không gian chỉ vang lên
tiếng bước chân đều đặn, khiến người ta có cảm giác vô cùng căng thẳng.
Hai đầu hành lang, Thang Tuấn và Hiểu Khiết mỗi người dẫn đầu nhóm
mình đi vào trong phòng họp. Tất cả đều chỉnh tề, ngay ngắn, như một sự
bình yên trước cơn giông bão.
Hai nhóm gặp nhau tại cửa vào phòng họp, mười hai đôi mắt nhìn nhau,
chỉnh trang lại, ngẩng đầu ưỡn ngực, một làn thuốc súng bắt đầu lan tỏa.
Hiểu Khiết và Thang Tuấn đều tràn đầy tự tin, không ai nhường ai.
Hiểu Khiết lịch sự mỉm cười: “Tôi đang rất mong được nhìn thấy sự thể hiện của chủ nhiệm Thang.”
Thang Tuấn cũng vậy: “Tôi sẽ chờ xem ý tưởng sáng tạo của giám đốc Lâm.”
Cảm giác ngọt ngào âm thầm len lỏi giữa họ.
Thang Tuấn nói: “Cố lên!”
Hiểu Khiết gật đầu, “Anh cũng thế!”
Hai người dẫn nhóm của mình đi vào phòng họp.
Thang Mẫn, Sở Sở và chủ quản các phòng ban khác đã ngồi sẵn, chờ đợi
buổi báo cáo bắt đầu. Thang Tuấn và Hiểu Khiết đứng trước bục, các thành viên lần lượt đứng thành hai hàng phía dưới, ai cũng tràn đầy tự tin.
Điện thoại của Hiểu Khiết bất chợt đổ chuông, cô lôi ra để kiểm tra
email, là thỏa thuận hợp tác từ thương hiệu của Italy. Cô bất giác mỉm
cười, nhanh chóng chuyển tiếp cho Tiết Thiếu.
Tiết Thiếu nhận email, nhìn về phía Hiểu Khiết. Cô giơ ngón cái lên, mỉm cười đắc thắng.
Tiết Thiếu liếc các thành viên của nhóm Thang Tuấn, bỗng thấy chột dạ.
Anh ta quay sang Tô Lợi: “Ban nãy giám đốc gửi cho tôi một email,
thương hiệu của Ý đã đồng ý đàm phán hợp tác, xem ra chúng ta càng nắm
chắc phần thắng. Cô cảm thấy bản kế hoạch này có bao nhiêu phần trăm
chắc ăn? Thắng được nhóm kia không?”
Tô Lợi lãnh đạm nhìn nhóm Thang Tuấn: “Kinh nghiệm trước kia cho
thấy, giám đốc Lâm sẽ không đưa ra một kế hoạch mà không chắc chắn.”
Tiết Thiếu thấy thanh thản hơn phần nào, nhưng đột nhiên lại nghĩ
lung tung, “Nếu bản kế hoạch thành công, liệu giám đốc có giành hết công lao không?”
Tô Lợi đáp: “Trưởng nhóm vì bản kế hoạch này mà bày mưu tính kế vậy,
tôi nghĩ giám đốc sẽ không nhận hết công lao đâu, tập trung mà họp đi.”
Lúc này, Sở Sở là người chủ trì cuộc họp đứng lên, “Buổi đánh giá báo cáo kế hoạch cho lễ kỷ niệm năm nay xin được bắt đầu, chúng ta có hai
nhóm. Trước hết, mời nhóm của giám đốc Lâm...” Sở Sở mới nói được non
nửa, cửa phòng họp đột nhiên mở ra.
Tất cả vô cùng ngạc nhiên, Đổng sự Tăng dẫn đầu, theo sau là bốn thành viên của hội đồng quản trị xuất hiện.
Ông ta nở nụ cười cáo già, “Xin lỗi tôi đến muộn!”
Thang Mẫn kinh ngạc, rất nhanh lấy lại thần sắc, trấn tĩnh đứng lên,
khách sáo mỉm cười: “Buổi họp của hội đồng quản trị diễn ra vào buổi
chiều, các thành viên trong hội đồng quản trị sao bây giờ đã đến rồi?”
Đổng sự Tăng cười: “Nghe nói sáng hôm nay tổ chức cuộc họp so sánh
hai bản kế hoạch của phòng kế hoạch, các cổ đông rất quan tâm đến lễ kỷ
niệm, cho nên mấy lão già chúng tôi quyết định đến nghe, không làm phiền các vị chứ?”
Thang Mẫn trong lòng cảm thấy “rất phiền”, nhưng sắc mặt vẫn không
thay đổi, “Đương nhiên không rồi.” Cô quay sang ra hiệu cho thư ký bên
cạnh. Thư ký lập tức sắp xếp năm chỗ ngồi nữa.
Hội đồng quản trị gật gù, lục tục ngồi xuống.
Đổng sự Tăng nhìn Thang Tuấn, mỉm cười động viên.
Thang Tuấn khẽ cúi đầu, biểu thị cảm ơn.
Sở Sở tiếp tục: “Cảm ơn sự quan tâm của hội đồng quản trị. Sau đây sẽ bắt đầu báo cáo. Giám đốc Lâm, xin mời.”
Hiểu Khiết khẽ gật đầu, đi lên bục, “Kính thưa các vị, tôi là Lâm
Hiểu Khiết, giám đốc dự án của phòng kế hoạch, thay mặt nhóm A tiến hành báo cáo về bản kế hoạch cho lễ kỷ niệm năm nay.”
Cô ấn điều khiển từ xa, trên màn chiếu xuất hiện bản PPT với tiêu đề “Lễ kỷ niệm 2.0: SSP Week”.
Trang đầu tiên của bản báo cáo vừa xuất hiện, thành viên của nhóm Thang Tuấn tất cả đều sững sờ.
Trịnh Phàm khổ não: “Trùng hợp quá, nhóm của giám đốc Lâm cũng định tổ chức ‘SSP Week’?”
Thang Tuấn nghiến răng nhìn Hiểu Khiết.
Đối diện, Tiết Thiếu thấy hết phản ứng của các thành viên nhóm Thang
Tuấn, chột dạ lẩn tránh. Hiểu Khiết không rõ tình hình, vẫn giữ nguyên
nụ cười tươi tắn, tiếp tục thuyết trình, “Bản kế hoạch cho lễ kỷ niệm
của chúng tôi được dựa trên ý tưởng mà thành viên Tiết Thiếu đưa ra, với dự định phá bỏ tư duy truyền thống đơn nhất của những lễ kỷ niệm cũ,
đưa các thương hiệu cao cấp vào Hoàng Hải, đàm phán với họ, hình thành
mô hình hợp tác đôi bên cùng có lợi, tiến hành một loạt các gợi ý tiêu
dùng phù hợp cho từng khách hàng. Đây chính là mục tiêu cuối cùng của kế hoạch ‘SSP Week’ mà tất cả thành viên nhóm chúng tôi hướng đến.”
Thấy Hiểu Khiết quy công lao cho Tiết Thiếu, anh ta và Tô Lợi ngạc nhiên nhìn nhau.
Hiểu Khiết đứng trên bục, trình bày nội dung qua từng trang PPT. Các thành viên của nhóm Thang Tuấn lo lắng rỉ tai trao đổi.
Hiểu Khiết nói: “Đầu tiên, chúng tôi chia ba mức độ để hoàn thành lưu trình SOP cho toàn kế hoạch ‘SSP Week’. Đầu tiên là giai đoạn trù bị.
Trong thời gian đó, các công tác chuẩn bị như lập danh sách khách mời
SSP, đàm phán với các thương hiệu, phương án tuyên truyền của giai đoạn
chuẩn bị... sẽ được hoàn tất.”
Các trang PPT không ngừng chuyển đổi.
“Tiếp sau đó là giai đoạn thực hiện, cũng là toàn bộ công việc trong
thời gian diễn ra lễ kỷ niệm. Đây là thời điểm gặp nhiều tình huống đột
xuất nhất, để hạn chế tối đa tình trạng này, phòng kinh doanh lúc nào
cũng trong tình trạng standby, giữ mối liên lạc với các quầy hàng, các
thương hiệu, đảm bảo trong thời gian diễn ra lễ kỷ niệm không có sai
sót.”
PPT hiển thị đến trang nội dung giai đoạn chăm sóc khách hàng.
“Cuối cùng chăm sóc khách hàng. Sau khi lễ kỷ niệm kết thúc, chúng ta sẽ tiếp tục theo dõi tình hình tiêu dùng của tất cả các khách hàng,
thống kê nó thành kho dữ liệu để tiện hiểu hơn về sở thích của các khách hàng SSP, càng có lợi cho việc duy trì quan hệ tiêu dùng.”
Trịnh Phàm hoảng loạn, thầm thì: “Sao lại có thể trùng hợp như vậy? Đều dùng ý tưởng SSP Week.”
Tố Tố lo lắng nói: “Nếu như ý tưởng giống nhau, xếp sau chẳng phải là bị thiệt rồi sao?”
Thang Tuấn im lặng, chau mày lại, phải nhanh chóng nghĩ cách đối phó với tình hình trước mắt.
Thang Mẫn để ý đến sự xì xào của nhóm Thang Tuấn, lạnh lùng trừng mắt nhìn họ.
Các thành viên của nhóm Thang Tuấn lập tức cúi xuống, không dám phản ứng thêm.
PPT hiển thị mục tiêu thực hiện “SSP Week”.
Hiểu Khiết vẫn đang thuyết trình: “Trọng điểm của lễ kỷ niệm năm nay
là hy vọng với khái niệm SSP Week, tạo ra một buổi hoạt động khác biệt
hoàn toàn so với trước kia. SSP Week nghĩa là Super, Sever, Personal.
Kết hợp đặc điểm giữa khách hàng cao cấp và dịch vụ phù hợp để tạo ra
một Hoàng Hải hoàn toàn khác biệt, hướng tới hình ảnh trung tâm thương
mại đẳng cấp, tăng cường sức mua của nhóm tiêu dùng cao cấp, tạo dựng vị thế đứng đầu trong các công ty bách hóa tại Thượng Hải. Hoàng Hải còn
có thể mở một dịch vụ đặc biệt, dành riêng cho nhóm tiêu dùng cao cấp từ nước ngoài. Trong đó, khách hàng cao cấp ở đây nhằm vào những người sở
hữu thẻ đen. Thành viên Tô Lợi của chúng tôi cho biết, những người tiêu
dùng sở hữu thẻ đen chiếm số lượng rất ít trên toàn thế giới, nhưng mức
tiêu dùng của họ lại gấp mười lần những VIP thông thường, thậm chí còn
hơn nữa. Thông qua việc mời những khách hàng có thẻ đen, tôi tin rằng
không bao lâu, Hoàng Hải sẽ trở thành một trung tâm mua sắm mang tầm vóc quốc tế, Spirit Hoàng Hải cũng có thể đạt được vị thế quan trọng tại
Thượng Hải.”
Tô Lợi mỉm cười sung sướng vì được Hiểu Khiết nêu tên.
Lúc này, Đổng sự Tăng đột nhiên giơ tay, khách sáo lên tiếng: “Tôi có một câu hỏi.”
Thang Mẫn lập tức đưa mắt về phía ông ta.
Hiểu Khiết hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng mỉm cười, “Xin mời ngài.”
“Mặc dù ý tưởng ‘SSP Week’ Thượng Hải rất hay, nhưng làm sao cô dám
đảm bảo chỉ cần thu hút một vài thương hiệu hàng đầu là có thể nâng cao
mức doanh thu của cả Hoàng Hải? Ngoài việc nâng cao đẳng cấp của Hoàng
Hải, giám đốc Lâm làm thế nào để đảm bảo lợi nhuận lớn nhất có thể thu
được từ ‘SSP Week’? Ngoài ra, các cô đã tính đến phương án thực hiện
chưa?” Câu hỏi rất sắc sảo.
Hiểu Khiết trả lời rất lưu loát: “Chúng tôi có suy tính tới lo lắng
của Đổng sự Tăng. Giống như ban nãy tôi có đề cập, hợp tác với các
thương hiệu cao cấp trên cơ sở đôi bên cùng có lợi, Hoàng Hải tổ chức
công tác tuyên truyền tốt nhất, phối hợp với các thương hiệu cao cấp,
nhanh chóng đưa sản phẩm mới nhất ra thị trường, thu hút các khách hàng
cao cấp của Thượng Hải hay thậm chí trên toàn thế giới. Thái độ dịch vụ
hấp dẫn người tiêu dùng. Tôi tin rằng, đối với nhóm khách hàng theo đuổi thời trang, không có gì khiến họ cảm thấy hài lòng hơn việc mua được
các trang phục, phụ kiện yêu thích, một cách sớm nhất. Tôi nghĩ chiến
dịch PR có tốt có mạnh thế nào cũng không bằng việc truyền miệng. Nếu
những ưu thế của Hoàng Hải được truyền tụng thì không nghi ngờ gì, mức
tiêu thụ sẽ liên tục tăng cao do có sự tham gia và thúc đẩy bởi các
thương hiệu cao cấp. Ngoài ra, phòng kế hoạch đã có một hệ thống tiêu
chuẩn quá trình thực hiện SOP.”
Đổng sự Tăng mỉm cười gật đầu.
Thang Mẫn lên tiếng: “Giám đốc Lâm, tôi cũng có một thắc mắc. Cô nói
rằng thêm nhiều thương hiệu cao cấp, có phải đã lên ý tưởng hợp tác với
một thương hiệu nào đó? Nếu điều này không thành, kế hoạch tốt đến đâu
cũng chỉ là trên giấy.”
Hiểu Khiết tự tin: “Giám đốc Thang, cách đây vài phút, tôi đã nhận
được thư mời đàm phán của thương hiệu nổi tiếng đến từ Italy. Toàn thể
thành viên trong nhóm chúng tôi rất tự tin về hợp tác này. Một khi
thương hiệu đó vào Thượng Hải, tôi tin có thể đưa Spirit Hoàng Hải trở
thành một trào lưu mới mang tầm ảnh hưởng lớn.”
Thang Mẫn ngưỡng mộ nhìn Hiểu Khiết. Câu trả lời của cô giúp Đổng sự Tăng hiểu rằng điều này đã được chuẩn bị chu đáo.
Đã đến trang PPT cuối cùng, Hiểu Khiết lên tiếng: “Báo cáo của chúng tôi đến đây kết thúc, xin hỏi còn vấn đề gì nữa không?”
Đổng sự Tăng và các thành viên hội đồng quản trị rì rầm thảo luận, gật gù: “Phía hội đồng quản trị không còn thắc mắc.”
Phía dưới im phăng phắc.
“Cảm ơn ý kiến góp ý phê bình của quý vị, bản báo cáo của chúng tôi xin được dừng ở đây.” Hiểu Khiết cúi người, bước xuống.
Cô trở về vị trí, nhìn Thang Tuấn và các thành viên nhóm anh ở phía đối diện. Nét mặt họ rất khó coi, khiến cô khó hiểu.
“Cảm ơn bài báo cáo của giám đốc Lâm, tiếp theo là báo cáo của chủ
nhiệm Thang Tuấn của phòng kế hoạch.” Sở Sở mỉm cười gật gật đầu với
Thang Tuấn.
Anh hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần, bước lên bục.
Trịnh Phàm lo đến phát khóc, nắm chặt lấy tay Tố Tố, nức nở thì thầm: “Làm thế nào bây giờ? Không ngờ nhóm của họ cũng hợp tác với thương
hiệu Italy.”
Trên bục, Thang Tuấn bình tĩnh đưa mắt khắp phòng họp. Tất cả đều chờ đợi sự thể hiện của anh.
Thang Tuấn mở lời: “Tôi là Thang Tuấn, hôm nay chúng tôi đã chuẩn bị
một bản kế hoạch rất ưu việt, xuất sắc cho buổi lễ kỷ niệm năm nay, tin
rằng sẽ khiến mọi người phải ngạc nhiên.”
Dứt lời, anh bình tĩnh mở trang đầu tiên chiếu lên, tiêu đề là “Lễ kỷ niệm của Spirit Hoàng Hải bản nâng cấp: SSP Week.”
Ai nấy đều sửng sốt, tròn mắt nhìn Thang Tuấn.
Thang Mẫn chau mày, vẻ mặt trầm tư. Hiểu Khiết vô cùng kinh ngạc,
nhìn các thành viên nhóm mình. Tiết Thiếu là người duy nhất lẩn tránh
ánh mắt của cô. Hiểu Khiết lập tức hiểu ra.
Thang Tuấn nói: “Đúng vậy, tiêu đề báo cáo của chúng tôi, chắc các vị đã phát hiện thấy nội dung đề án này giống với đề án của nhóm A,
nhưng…”
Anh vẫn chưa dứt lời, một tiếng “soạt” vang lên, Thang Mẫn gập bản
báo cáo lại, lạnh lùng cắt lời: “Nếu ý tưởng đã giống nhau thì không cần phải giải thích nhiều.”
Cô đứng dậy tuyên bố, “Thắng thua đã rõ ràng rồi, nhóm của giám đốc Lâm giành chiến thắng.”
Sắc mặt các thành viên trong nhóm Thang Tuấn nghe phán quyết của Thang Mẫn đều tái nhợt, nhưng chẳng biết làm thế nào.
Thang Tuấn vẫn muốn tranh cãi, “Đợi đã!”
Thang Mẫn giơ tay ngăn anh, “Không cần nói nữa, thắng thua đã định.
Các vị, kế hoạch lễ kỷ niệm sẽ là ‘SSP Week’ do giám đốc Lâm Hiểu Khiết
và nhóm của mình thực hiện. Mọi người vất vả rồi. Hôm nay kết thúc, tôi
xin cáo từ trước.” Dứt lời, cô định rời khỏi phòng họp.
Hiểu Khiết lo lắng nhìn Thang Tuấn. Anh siết chặt bàn tay chuẩn bị đuổi theo Thang Mẫn, “Giám đốc!”
Đúng lúc này, Đổng sự Tăng cũng lên tiếng: “A Mẫn.”
Điều khiến mọi người bất ngờ là Đổng sự Tăng và Thang Tuấn đồng thanh.
Thang Mẫn dừng bước, nhìn về phía Đổng sự Tăng.
Ông đứng dậy, đi đến chỗ ngồi của cô, cầm bản kế hoạch mà Thang Mẫn
vừa bỏ lại, “A Mẫn, Thang Tuấn vẫn chưa báo cáo mà đã tuyên bố cậu ta
thua cuộc, quyết định này liệu có quá vội vàng?”
Thang Mẫn nhìn Đổng sự Tăng, khẽ nhếch mép, “Uncle vẫn chưa kịp xem
nội dung bản kế hoạch đó phải không?” Cô nhìn thẳng vào Thang Tuấn, “Vấn đề ban nãy Uncle hỏi giám đốc Lâm, tôi cũng hỏi anh. Anh đã nghĩ đến
việc ngoài đưa các thương hiệu cao cấp vào thì làm cách nào để nâng cao
doanh thu cho toàn Hoàng Hải chưa? Trong báo cáo của anh, hoàn toàn chưa đưa ra phương án thực hiện cụ thể.”
Thang Tuấn sững sờ. Các thành viên trong nhóm anh lộ rõ tâm trạng ảo não.
Thang Mẫn cười lạnh nhìn Đổng sự Tăng, “Thắng thua rất rõ ràng rồi phải không?”
Bị Thang Mẫn làm bẽ mặt, Đổng sự Tăng thoáng lộ vẻ không vui nhưng
lập tức che giấu, “Ha ha, chả trách A Mẫn lại đánh giá cao giám đốc Lâm
thế. Giám đốc Lâm thực sự đã chuẩn bị rất chu toàn. A Tuấn, mặc dù cháu
và giám đốc Lâm ăn ý với nhau, nghĩ ra cùng một ý tưởng nhưng cháu nghĩ
thua người ta một bước rồi. Sau này phải học hỏi thêm đấy, biết chưa?”
Ông nói rất nhẹ nhàng nhưng hàm ý khích bác Hiểu Khiết là người nặng tâm cơ.
Thang Tuấn buồn bực, không cam tâm siết chặt nắm tay.
Đổng sự Tăng giả vờ tốt bụng, “A Mẫn, mặc dù nhóm Thang Tuấn thua,
nhưng kế hoạch cậu ấy làm ít ra cũng bằng tám phần nhóm giám đốc Lâm.
Với tư cách là lãnh đạo công ty, cháu nên xem xét lại hình phạt với họ
mới được.”
“Đổng sự Tăng nhắc nhở cũng đúng.” Thang Mẫn gật đầu. Cô quay lại nói với đám đông, “Lễ kỷ niệm năm nay do giám đốc Lâm phụ trách thực hiện.
Về hình phạt đối với nhóm của Thang Tuấn, tôi sẽ suy nghĩ thêm.”
Thang Mẫn ra khỏi phòng họp.
Sở Sở nhìn Thang Tuấn, bất đắc dĩ phải đi theo Thang Mẫn.
Hội đồng quản trị cũng từ từ đứng lên, từng người bước ra.
Cả nhóm Thang Tuấn đều cúi đầu buồn bã như gà chọi thua cuộc.
Hiểu Khiết lạnh lùng ra lệnh cho nhóm mình, “Mọi người theo tôi.”
Trong phòng họp nhỏ, Hiểu Khiết ngồi trên ghế, không một lời nhìn Tiết Thiếu. Những thành viên khác đứng cạnh mà đầy thắc mắc.
Tiết Thiếu cố tình lẩn tránh ánh mắt Hiểu Khiết.
Hiểu Khiết kìm nén cơn giận, “Tiết Thiếu, cho tôi biết, làm thế nào mà anh nghĩ ra được ý tưởng ‘SSP Week’?”
Tiết Thiếu đáp: “Tôi nghĩ là, chúng ta không nên chỉ hướng tới việc
dùng tặng phẩm, việc chiết khấu giảm giá chỉ thu hút được những khách
hàng vốn dĩ đã đến Spirit Hoàng Hải, cần phát huy tinh thần của chiến
lược đại dương xanh, khai thác những khách hàng mới...”
Hiểu Khiết nhìn chằm chằm Tiết Thiếu, anh ta càng nói càng thấy chột dạ.
Hiểu Khiết lên tiếng: “Nếu xuất phát điểm của anh là chiến lược đại
dương xanh, vậy tại sao khi tôi hỏi anh làm thế nào để đảm bảo khách
hàng, anh lại không đưa ra được những biện pháp phù hợp?”
Tiết Thiếu lắp bắp không thể trả lời.
Tô Lợi lấy làm khó hiểu trước hành vi của đồng nghiệp.
Tiết Thiếu bắt gặp vẻ băn khoăn của Tô Lợi, lại thấy Hiểu Khiết nghi
ngờ mình, thôi thì dứt khoát thừa nhận, “Cứ cho là lấy ý tưởng của người khác đi thì sao?”
Tô Lợi vô cùng kinh ngạc, tất cả các thành viên khác cũng ngạc nhiên.
Hiểu Khiết nổi giận.
Tô Lợi phẫn nộ: “Trưởng nhóm, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh lại làm cái việc thiếu đạo đức kinh doanh đó.”
Tiết Thiếu cố dùng lý lẽ cãi lại, tự biện bạch, “Ý tưởng làm gì có
bản quyền, ai giành được trước sẽ là người chiến thắng. Trên thương
trường không ngại dối trá. Đây là cạnh tranh, đây là chiến tranh, từng
giây từng phút đều phải tranh giành. Chỉ cần chúng ta trình bày trước,
thắng tại điểm xuất phát thì chẳng ai dám bảo chúng ta ăn cắp.”
Hiểu Khiết hừ lạnh, “Đây là lời biện minh của anh?”
Tiết Thiếu coi thường nhìn cô, “Có thể giám đốc thấy thủ đoạn của tôi thật đáng khinh, nhưng cạnh tranh nơi công sở hoặc anh sống hoặc tôi
sống, chỉ cần giành được thời cơ trước và đạt kết quả, áp đảo được đối
phương, tiêu diệt được địch thủ sẽ là thắng. Tô Lợi, chẳng phải cô hỏi
một số kinh nghiệm làm việc ư? Chính là đây. Nơi làm việc là gì nào? Là
nơi trước mặt cô người ta cười, gửi cho cô một cái hôn gió, nhưng sau
lưng lại đâm cho cô một nhát dao, đâm xong sẽ sung sướng trước thi thể
cô.”
Hiểu Khiết tức tối: “Anh đang hợp lý hóa hành vi trộm cắp của mình?!”
Tiết Thiếu khó chịu ra mặt: “Trộm cắp? Tôi ‘trộm’ khi nào? Tự bọn họ
to mồm thảo luận ở nhà ăn của nhân viên, còn trách tôi? Một hành vi ngu
xuẩn của những kẻ mới vào nghề. Tóm lại, tất cả những gì tôi làm đều vì
Hoàng Hải. Kể từ ngày đầu tiên vào Hoàng Hải, tôi đã nói với chính mình, nhất định phải tạo nên một giá trị khác biệt cho Hoàng Hải, như thế mới không uổng phí việc tôi bỏ mức lương cao ở công ty 4A, đến Hoàng Hải
làm một trưởng nhóm.”
Hiểu Khiết sửng sốt.
“Mọi người đều thấy tôi sai, cảm thấy tôi bỉ ổi vô sỉ. Nhưng trên
thương trường không tồn tại hai chữ ‘thương hại’, chỉ có kẻ thua người
thắng. Lẽ nào các bạn muốn trở thành kẻ thua cuộc, thà mình bị đuổi việc chứ không phải người của nhóm chủ nhiệm Thang?”
Hiểu Khiết sa sầm mặt mày, mâu thuẫn dằn vặt trong lòng.
Tô Lợi cắn môi, nhìn các đồng nghiệp khác, lại nhìn sang Hiểu Khiết,
hít một hơi thật sâu, “Giám đốc, bỏ qua việc của trưởng nhóm, bản kế
hoạch của chúng ta ngoài ‘SSP Week’ còn cả một hệ thống quy trình thực
hiện SOP, không phải lấy ý tưởng từ nhóm kia. Giám đốc Thang cũng vì
điều này mà quyết định chúng ta thắng, tôi cho rằng không nên đổ hết
trách nhiệm lên trưởng nhóm, càng không nên vì việc này mà phủ nhận công sức của những người khác.”
Tô Lợi hùng hồn bảo vệ tâm huyết mình đã bỏ ra.
Tiết Thiếu lên tiếng: “Giám đốc Lâm, cô là một giám đốc từ trên trời
rơi xuống phòng kế hoạch, cô không thể hiểu vì sao tôi lại làm vậy. Như
tôi đây, đã cống hiến cho phòng kế hoạch bao nhiêu năm, khó khăn lắm mới có chút hy vọng, đầu tiên là Thang Tuấn, sau đó lại là cô, mấy người
đều từ đâu đâu đến, làm sao hiểu được tâm trạng của chúng tôi? Chúng tôi không thể để mất công việc này.”
Những người khác cũng phụ họa theo, “Giám đốc, chúng tôi cũng làm rất lâu rồi, chúng tôi không thể thua.”
Hiểu Khiết thấy Tô Lợi lo lắng, Tiết Thiếu và những thành viên khác
tức giận, không thể tiếp tục giữ vững lập trường, đành thở dài bất lực.
Trong quán cà phê ngoài trời, một bầu không khí u ám bao trùm.
Trịnh Phàm, Tố Tố và ba người khác rầu rĩ ngồi thảo luận hình phạt.
“Rốt cuộc chúng ta có bị fire không?”
“Liệu có vẫn giữ hình phạt cũ không? Hy vọng là không.”
Mắt Tố Tố đỏ hoe, lo lắng: “Nếu giám đốc Thang vẫn fire chúng ta thì
phải làm thế nào? Tiền viện tiền thuốc của Đại Bảo nhà tôi phải làm sao
đây?”
Trịnh Phàm lo lắng: “Trời ạ, chị càng nói tôi càng lo lắng, có khi tôi phải lên mạng để bán một số thứ mới được.”
Đúng lúc này, Thang Tuấn bê sáu cốc cà phê tiến lại, “Nào, mọi người vất vả rồi, uống cà phê đi, thư giãn một chút.”
Mọi người ngạc nhiên.
Trịnh Phàm hỏi: “Chủ nhiệm, thời điểm nhạy cảm này sao anh vẫn thoải mái như thế?”
Thang Tuấn an ủi, “Giám đốc Thang chẳng phải đã nói sẽ suy nghĩ sao?
Bây giờ đã lo lắng vẫn còn sớm quá. Cả nhóm vì bản kế hoạch đã mệt nhoài rồi, phải thư giãn đã.”
Tố Tố lo lắng: “Làm sao thư giãn được? Việc này liên quan đến chuyện
đi hay ở mà. Nhưng chủ nhiệm này, sao hai nhóm lại có sự trùng hợp vậy,
cùng ra một bản kế hoạch như nhau?”
Thang Tuấn thoáng bối rối, nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Mọi người
yên tâm, chúng ta là một đội. Xảy ra việc này, với tư cách là trưởng
nhóm tôi sẽ chịu thay các bạn!”
Mọi người đều sửng sốt.
Thang Tuấn chân thành nói: “Các bạn đều biết thân thế của tôi. Cuộc
đời tôi từ trước tới nay chưa từng phải nỗ lực vì bất cứ điều gì, chỉ
cần tôi muốn, cái gì cũng đạt được. Cho nên tôi không bận tâm đến cái
gọi là khái niệm thắng thua. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nỗ lực muốn
thành công thì lại thất bại. Đây là lần đầu tiên tôi có những người bạn
mà tôi muốn bảo vệ. Dù thế nào đi nữa hãy tin tưởng tôi, nhất định sẽ
bảo vệ các bạn, cho dù phải đánh cược tất cả!”
Các thành viên vô cùng cảm động, đều rưng rưng lệ nhìn anh.
“Cảm ơn cậu, chủ nhiệm.” Tố Tố cảm động lấy một chiếc bùa bình an từ
túi, ngại ngùng mà có chút giống bà mẹ nói với đứa con, “Tôi chẳng có gì tốt, vật này tặng cậu, đây là bùa bình an tôi xin ở chùa, hy vọng cậu
sẽ bình an thuận lợi, chủ tịch có thể nhanh chóng khỏi bệnh. Cậu phải
chú ý nghỉ ngơi, đừng làm việc quá sức.”
Tố Tố đặt bùa bình an vào tay của Thang Tuấn, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
Thang Tuấn xúc động: “Cảm ơn chị!”
Tố Tố hơi xấu hổ, nhìn đồng hồ, chuyển chủ đề, “Chúng ta quay về làm việc đi, muộn rồi.”
Thang Tuấn cũng nhìn đồng hồ, gật đầu. Cả nhóm đứng lên, Trịnh Phàm và Tố Tố
đi trước, ba thành viên khác theo sau, Thang Tuấn đi ở cuối cùng. Anh lo âu nhìn bóng lưng họ, không biết Thang Mẫn sẽ áp dụng hình phạt nào.
Tại công ty, Thang Mẫn, Thang Tuấn, Hiểu Khiết ba người ngồi trên sofa. Sở Sở đứng bên cạnh.
Thang Mẫn lạnh lùng mở lời, “Hôm nay gọi hai người tới là muốn thông
báo, cuộc đọ sức sẽ vẫn duy trì hình phạt cũ, mọi thành viên trong nhóm
Thang Tuấn phải rời công ty, sau này chủ nhiệm Thang sẽ hỗ trợ giám đốc
Lâm thực hiện kế hoạch cho lễ kỷ niệm.”
“Tôi phản đối.” Thang Tuấn lập tức lên tiếng.
Hiểu Khiết lo lắng nhìn anh. Cô biết Tiết Thiếu ăn trộm nhưng lại
không thể tiết lộ. Nội tâm tranh đấu, chỉ biết lặng lẽ nắm chặt tay.
Thang Tuấn khăng khăng, “Tôi không chấp nhận kết quả thế này, không
công bằng. Chẳng phải trước mặt hội đồng quản trị đã tuyên bố sẽ điều
chỉnh hình phạt?”
Thang Mẫn sửa: “Tôi nói là sẽ suy nghĩ, và toàn bộ bị fire chính là kết quả sau khi suy nghĩ của tôi.”
Thang Tuấn đập tay xuống bàn, “Như vậy là sao? Lừa chúng tôi?”
Hiểu Khiết vội lên tiếng ngăn Thang Tuấn, “Anh đừng nói với giám đốc Thang như vậy.”
Thang Tuấn quay đi, hơi thở dồn dập, cố gắng kiềm cơn ức chế.
Hiểu Khiết cắn môi, quyết định phải nói sự thật, “Giám đốc, tôi có một việc muốn báo cáo.”
Thang Mẫn chau mày lại: “Việc gì?”
Hiểu Khiết nói: “Thực ra, bản kế hoạch của hai nhóm giống nhau là vì
thành viên Tiết Thiếu nhóm tôi đã lấy cắp ý tưởng của nhóm Thang Tuấn,
SSP Week chính xác là ý tưởng của nhóm họ, các thành viên đó không đáng
phải chịu hình phạt bị fire.”
Sở Sở và Thang Tuấn sững sờ.
Thang Mẫn từ tốn cầm cốc trà lên, uống một ngụm, “Tôi không hiểu vì
sao cô muốn thông báo với tôi việc này. Nếu biết, lúc họp cô nên thông
báo với tôi hoặc huỷ bỏ bản báo cáo thì mới có tác dụng, bây giờ có phải cô muốn thay đổi quyết định của tôi?”
Hiểu Khiết lễ phép đáp: “Tôi chỉ hy vọng giám đốc có thể suy nghĩ thêm.”
Thang Mẫn giơ tay ngăn cô nói tiếp, “OK, trước tiên tôi muốn nghe câu trả lời của giám đốc Lâm. Cô muốn tôi fire các thành viên nhóm cô hay
các thành viên nhóm Thang Tuấn?”
Hiểu Khiết ngỡ ngàng.
Sở Sở và Thang Tuấn đều nhìn cô. Hiểu Khiết thấy ánh mắt khẩn thiết
của Thang Tuấn, vô cùng dằn vặt, phải lảng tránh cái nhìn đó. Rất nhanh, cô hít sâu một hơi: “Giám đốc, tôi thừa nhận, thành viên nhóm của tôi
có lỗi.”
Thang Tuấn thở phào.
“Nhưng với tư cách là trưởng nhóm, tôi không thể phản bội họ.”
Thang Tuấn kinh ngạc. Hiểu Khiết nhìn Thang Tuấn, khó khăn lắm mới thốt ra: “Em xin lỗi, Thang Tuấn.”
Với ánh mắt của người bị tổn thương, anh không dám tin.
“Quyết định của cô không sai.” Thang Mẫn cười lạnh, quay sang Thang
Tuấn, nghiêm mặt lại, “Với tư cách là nhân viên của phòng kế hoạch, nếu
như ngay đến năng lực giữ bí mật cũng không có thì chỉ đem lại cho công
ty những tai nạn và tổn thất, bị fire cũng là đương nhiên.”
Thang Tuấn mím chặt môi, đối mặt với vẻ hối lỗi của Hiểu Khiết và vẻ
lạnh lùng của Thang Mẫn, gật đầu không biểu cảm: “Giám đốc Thang nói
đúng. Lần này thành viên nhóm tôi sơ xuất nên đã thua cuộc. Với tư cách
chủ nhiệm, tôi cũng phải chịu trách nhiệm, lần này người bị fire nên là
tôi.”
Thang Mẫn bình tĩnh: “Anh muốn chịu trách nhiệm, tôi cho anh hai con đường, một là để tôi fire năm người họ.”
Thang Tuấn lập tức phủ quyết, “Không! Còn con đường kia?”
“Ngoài bọn họ ra, cả anh cũng bị fire!”
Thang Tuấn phẫn nộ, nắm tay siết chặt.
Sở Sở hít ngược một hơi khí lạnh, lo lắng thay Thang Tuấn. Hiểu Khiết cũng hết nhìn Thang Tuấn lại nhìn Thang Mẫn, vô cùng sốt ruột.
Thang Mẫn lạnh lùng: “Hai chọn một, rất dễ phải không?”
Thang Tuấn giằng co một hồi với chị mình, cười một cách bất cần, “Em
đã đồng ý với mẹ quay về Hoàng Hải, cho dù có khổ thế nào đi nữa em cũng không dễ dàng từ bỏ.”
Thang Mẫn khẽ nhoẻn cười vô cảm.
Sắc mặt Thang Tuấn đột nhiên lạnh tanh, “Nhưng em càng không thể từ bỏ các thành viên trong nhóm.”
Cả Hiểu Khiết và Sở Sở đều bất ngờ.
“Thang Tuấn…” Hiểu Khiết muốn nói gì đó nhưng bị anh dứt khoát cắt ngang.
“Giám đốc Lâm, hôm nay trước khi hết giờ tôi sẽ nộp đơn xin thôi việc.” Dứt lời, anh đứng lên bỏ đi.
Sở Sở phải đưa tay lên bịt miệng. Hiểu Khiết nhìn theo bóng dáng
Thang Tuấn, vội nói với Thang Mẫn: “Giám đốc, nếu không có việc gì, tôi
xin ra ngoài trước.”
Thang Mẫn không ngăn lại, Hiểu Khiết nhanh chóng đuổi theo Thang Tuấn.
Sở Sở đứng bên lo lắng. Thang Mẫn chau mày nhìn ra phía cửa, trong lòng thầm tính toán.
Trên hành lang, Thang Tuấn rảo bước về phía trước, thái độ dứt khoát. Hiểu Khiết chạy đến gần thang máy mới kéo được anh lại, “Thang Tuấn.”
Anh lạnh lùng nhắc nhở: “Giám đốc Lâm, cô có thể buông tay không?”
Hiểu Khiết bình tĩnh lại, cố gắng đứng ở góc độ công việc nhắc nhở
Thang Tuấn, “Anh thực sự muốn thôi việc? Không suy nghĩ thêm?”
Thang Tuấn dừng chân, nghiêng đầu nhìn cô, “Bọn Tố Tố thì sao? Họ có thể suy nghĩ không?”
Hiểu Khiết câm lặng.
Thang Tuấn nhấn gọi thang máy, anh đi vào buồng, nhanh chóng nhấn nút đóng cửa. Anh đứng bên trong, lạnh lùng đầy xa lạ nhìn cô. Cánh cửa sắp khép lại...
Bất chợt, Hiểu Khiết bất chấp đưa tay ngăn thang máy khép vào: “Anh
không thể bỏ đi như thế, anh đi rồi thì Hoàng Hải phải làm thế nào?”
Thang Tuấn nhếch mép: “Chẳng phải đã có em và chị anh rồi? Anh tin rằng hai người có thể hợp tác mật thiết.”
Hiểu Khiết sững sờ.
Thang Tuấn ấn nút đóng cửa một lần nữa.
Hiểu Khiết khuyên nhủ, “Mấy người họ quan trọng như vậy? Đến mức anh
có thể vì bọn họ mà quay lưng với giám đốc Thang, thậm chí vứt bỏ Hoàng
Hải, để cùng họ rút lui?”
“Nếu hôm nay là các thành viên nhóm em, em cũng sẽ cùng rút lui với bọn họ, không phải thế ư?”
Hiểu Khiết cắn răng đáp, “Em sẽ không thế!”
Thang Tuấn ngạc nhiên.
Cô nói: “Nếu họ làm sai, em sẽ không rút lui với họ.”
Thang Tuấn cười khổ, “Từ lúc đến Hoàng Hải em đã thay đổi rất nhiều, đến mức càng ngày càng xa lạ.”
“Không phải là em thay đổi, mà là vốn dĩ chúng ta đã không cùng một
thế giới.” Hiểu Khiết thoáng bực bội, “Anh có thể sống đàng hoàng như
thế này là vì trong thẻ ngân hàng của anh có rất nhiều số không, mỗi
ngày ngủ dậy tiền đã tự động chuyển vào tài khoản. Em thì khác, chỉ vì
sai xót của một thành viên mà em từ bỏ công việc, ai sẽ giúp em trả tiền thuê nhà và sinh hoạt phí? Đúng, đồng nghiệp rất quan trọng, nghĩa khí
cũng vậy, nhưng tiếp tục sống với em mới là quan trọng nhất.”
Mặc dù Thang Tuấn thừa nhận Hiểu Khiết đúng, nhưng anh không thể chấp nhận.
Hiểu Khiết tiếp tục: “Anh có biết việc đặt quá nhiều tình cảm cá nhân vào công việc chẳng phải là chuyện tốt không?”
Tránh bị dao động bởi cô, Thang Tuấn lập tức cay nghiệt trả lời: “Xin em đừng giống chị anh nữa, lôi một đống đạo lý làm việc để dạy dỗ anh.”
“Không phải dạy dỗ, mà là cảnh tỉnh!” Hiểu Khiết lớn tiếng, “Cảnh
tỉnh anh đừng để tình cảm chi phối lý trí, cảnh tỉnh anh đừng nghĩ rằng
mình có thể bảo vệ tất cả mọi người, cảnh tỉnh anh đừng có làm việc theo cảm tính!”
Thang Tuấn hét to, “Đủ rồi.” Anh lạnh lùng chỉ trích cô, “Anh đã nói
cho em biết quyết định của anh, bây giờ không để anh đi thì người làm
việc theo cảm tính, chính là em.”
Cô sững sờ, ngay lập tức lùi lại một bước, buông tay.
Cửa thang máy từ từ đóng lại.
Thang Tuấn nhìn cô không chút biểu cảm.
Hiểu Khiết nhìn anh thất vọng.
Cánh cửa thang máy khép chặt, tấm kính phản chiếu hình bóng mệt mỏi
của cô. Hiểu Khiết kiệt sức dựa vào tường, mọi chuyện khiến cô kiệt sức.
Trong phòng họp nhỏ, Tố Tố, Trịnh Phàm và ba người khác trong nhóm thẫn thờ. Thang Tuấn xin lỗi họ.
Tố Tố hỏi: “Thật sự… hết cách rồi?”
Thang Tuấn cụp mắt xuống.
Trịnh Phàm không cam tâm: “Bản kế hoạch mà chúng ta thức suốt đêm, nỗ lực hết mình đã bị phủ nhận như vậy? Rõ ràng nhóm kia ăn cắp ý tưởng,
tại sao vẫn là chúng ta thua?”
“Rất xin lỗi, tôi không thể thay đổi quyết định của giám đốc Thang.”
Thang Tuấn vô cùng áy náy, khéo léo bỏ qua câu hỏi sắc sảo của Trịnh
Phàm.
Ba thành viên còn lại khổ sở khẩn cầu: “Chủ nhiệm, hãy giúp chúng tôi, chúng tôi bị sa thải thật ư?”
Thang Tuấn cúi đầu.
Tố Tố cầm lấy bàn tay Thang Tuấn, tội nghiệp van xin, “Chủ nhiệm,
tiền viện tiền thuốc của con tôi đều trông vào tiền lương, tôi không thể mất công việc này. Chủ nhiệm, xin anh hãy nghĩ cách đi.” Tố Tố càng nói càng đau lòng, bắt đầu nức nở.
Trịnh Phàm lên tiếng: “Chủ nhiệm, tôi biết năng lực của tôi chưa đủ, nhưng tôi đã rất chăm chỉ, tôi không muốn ra đi như thế.”
Thang Tuấn nhìn năm thành viên trong phòng họp, rất áy náy và đau
lòng, “Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, là trưởng nhóm mà không bảo vệ được
các bạn. Tôi sẽ nghĩ cách giúp các bạn tìm việc mới hay làm gì đó, chỉ
cần làm được tôi nhất định sẽ cố gắng. Thực sự rất xin lỗi...” Bất giác
mắt anh cũng đỏ hoe.
Tất cả đều thông cảm với Thang Tuấn.
Trong giây phút đó, cả phòng chìm vào bầu không khí thê lương. Trịnh Phàm cuối cùng bật khóc thút thít, “Buồn chết đi được!”
Thang Tuấn cũng sắp rơi nước mắt, gắng kiềm chế. “Thật sự rất xin lỗi.”
Tố Tố nén buồn, vỗ lưng Trịnh Phàm, “Đừng như thế, chủ nhiệm khó xử đấy.” Chị cũng buồn đến nỗi không nói tiếp được nữa.
Trịnh Phàm khóc, “Về nhà phải ăn nói thế nào với gia đình đây?”
Thang Tuấn chân thành an ủi: “Các bạn yên tâm, tôi sẽ ra đi cùng mọi người, đây là việc duy nhất tôi có thể làm lúc này.”
Không khí ly biệt và buồn bã, vô cùng nặng nề.
Phòng trà tại tầng một trung tâm thương mại Hoàng Hải, hai cha con họ Tăng ngồi tại vị trí kín đáo, uống trà.
Sở Sở kéo tay bố, vừa lo lắng vừa nũng nịu: “Bố mau nói với giám đốc Thang đi, tuyệt đối không được sa thải Thang Tuấn.”
Đổng sự Tăng mỉm cười, nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Bố thấy với tình thế
hiện nay của Spirit Hoàng Hải, Thang Tuấn muốn đi có khi lại là quyết
định thông minh.”
“Bố...” Sở Sở không hiểu.
Đổng sự Tăng nói: “Sở Sở à, con nghĩ xem, một SSP Week viết trên giấy và một SSP Week trên thực tế, hoàn toàn là hai việc khác nhau. Hiện giờ Lâm Hiểu Khiết được Thang Mẫn bảo vệ, Thang Tuấn trông tưởng thiệt
thòi, nhưng nếu như SSP Week xảy ra sai sót, Thang Mẫn và Lâm Hiểu Khiết sẽ phải gánh chịu tất cả hậu quả.”
Sở Sở vẫn lo lắng, “Nhưng Thang Tuấn...”
Đổng sự Tăng vuốt má con gái, an ủi: “Yên tâm, Thang Tuấn là người
thừa kế của Spirit Hoàng Hải, cho dù bây giờ Thang Mẫn đuổi cậu ta thì
cũng không thay đổi được sự thật này. Điều chúng ta cần làm là đợi đến
lúc Hoàng Hải xảy ra chuyện, Thang Tuấn có thể nhanh chóng tiếp nhận
ngay.”
Đổng sự Tăng cười, tính toán mưu mô, dường như đã nắm chắc phần thắng.
Sở Sở chu môi, đồng ý với suy nghĩ của bố, nhưng trong lòng vẫn không thấy thanh thản.
Buổi tối, Thang Tuấn cầm bữa tối vào bệnh viện, nhẹ nhàng đặt cặp lồng lên bàn.
“Mẹ, con đến rồi, hôm nay mẹ đỡ hơn chưa?” Anh nhìn sắc mặt bà, mỉm
cười, “Hôm nay Sở Sở mới nói với con, cô ấy thấy mẹ sẽ mau tỉnh lại
thôi. Con cũng thấy vậy nên đã chuẩn bị hai bộ bát đũa.”
Hai mắt Thang Lan nhắm chặt, không nhúc nhích.
Thang Tuấn vừa nói vừa lấy đồ ra, xếp xong bát đũa: “Chú Châu làm
nhiều món mẹ thích, bảo con mang vào ăn với mẹ. Có món mực này, cả cá
hồi nướng và canh gà nữa.”
Anh ngồi xuống, cầm đũa lên, gắp một miếng cá hồi đặt vào bát mẹ.
“Con nhớ mẹ luôn dành miếng ngon nhất cho con, hôm nay đến lượt con để dành cho mẹ.”
Bà vẫn không chút phản ứng. Anh thở dài, thoáng nản lòng, “Một mình
ăn tối thật tẻ nhạt, trước kia con sợ nhất bị mẹ càu nhàu, nhưng bây giờ chỉ cần mẹ tỉnh dậy nói chuyện, dù mẹ có càu nhàu hay mắng mỏ con cũng
thấy sung sướng.”
Anh cứ nói, mắt bắt đầu đỏ hoe, nhìn mẹ mà giọng nghẹn ngào, “Mẹ, con rất nhớ mẹ…”
Dường như nghe thấy tiếng gọi của con trai, đột nhiên ngón tay của
Thang Lan khẽ động đậy. Thang Tuấn không để ý thấy, lặng lẽ lau nước
mắt, chuẩn bị cầm bát đũa lên ăn cơm. Ngay sau đó vang lên tiếng rên,
“Tuấn…”
Thang Tuấn kinh ngạc ngẩng lên, cứ ngỡ nghe nhầm, lập tức nhìn về phía Thang Lan, “Mẹ!”
Bà nằm ở trên giường, mi mắt động đậy, cuối cùng từ từ mở ra, chầm chậm giơ tay về phía anh, “Thang Tuấn...”
Thang Tuấn xúc động nắm chặt bàn tay mẹ, “Mẹ!”
Thang Lan tỉnh rồi, bà yếu ớt nhìn Thang Tuấn, “Mẹ đã ngủ rất lâu ư?”
Thang Tuấn vui như muốn điên, ôm chặt lấy bà, nước mắt đầm đìa, “Không có, không có.”
Thang Lan dựa vào thành giường, Thang Tuấn đút từng thìa canh gà cho mẹ, còn cẩn thận dùng khăn lau miệng cho mẹ.
Thang Lan vui mừng nhìn Thang Tuấn, “Thời gian qua phải chịu không ít ấm ức đúng không?”
Thang Tuấn lắc đầu, “Mẹ ơi, con xin lỗi.”
“Sao vậy? Đột nhiên lại nói thế?” Thang Lan hỏi.
Thang Tuấn không tự tin, “Con rời công ty rồi, con lại phụ lòng mong đợi của mẹ.”
“Mẹ hỏi con, con có hối hận khi rời khỏi công ty không?”
Thang Tuấn nghĩ một lát, “Không, trước kia con là một kẻ vô trách
nhiệm, bỏ Hoàng Hải lại cho mẹ và chị, còn mình thì lười biếng ở Anh
không về. Bây giờ con không muốn trở thành gánh nặng cho người khác nữa, con muốn chịu trách nhiệm với các thành viên trong nhóm của mình. Dù
cách con làm không thay đổi được thực tế là họ mất việc.”
Anh vô cùng hối hận.
Thang Lan nhẹ nhàng vuốt tóc anh, dịu dàng an ủi, “Không phải lo, mẹ
nghĩ họ sẽ hiểu tấm lòng của con. Đừng buồn như thế, biết chưa hả?”
Thang Tuấn gật đầu vâng lời, lời động viên của mẹ như một liều thuốc
trợ tim, anh mỉm cười: “Con biết rồi, mẹ ăn thêm chút nữa nhé?”
Anh lại xúc một thìa canh gà, Thang Lan mỉm cười, há miệng: “Con cũng ăn đi.”
“Vâng.”
Ánh mặt trời từ từ chiếu vào phòng bệnh của Thang Lan, bát đĩa trên
bàn vẫn chưa được thu dọn. Thang Tuấn gục xuống bàn ngủ quên, nơi khóe
miệng vẫn mỉm cười. Cho đến khi ánh dương đâm vào mi mắt, anh mới từ từ
tỉnh dậy, nắn nắn cổ, vặn người cho đỡ mỏi.
Tiếng máy móc vẫn kêu tít tít, anh nhìn lên giường bệnh, Thang Lan vẫn hôn mê.
“Hóa ra là mơ...” Anh thoáng thất vọng, nhưng rất nhanh tự động viên, “Ít nhiều cũng là một giấc mơ đẹp.”
Thang Tuấn nhẹ nhàng gạt tóc cho mẹ, nắm lấy tay bà, kiên định hứa,
“Cảm ơn mẹ đã động viên con. Con sẽ nỗ lực, sẽ không dễ dàng để bị đánh
bại như thế đâu.”
Lúc này, điện thoại đổ chuông, là Đổng sự Tăng. Anh nhấc máy, “Alô?
Sớm thế này uncle đã tìm cháu ạ?” Vừa nói chuyện, vừa cầm túi rời khỏi
phòng bệnh.
Mặt trời chiếu rọi lên thảm cỏ xanh mướt của sân golf, Đổng sự Tăng
tươi cười nhìn theo quả bóng mới bay đi, quay sang Thang Tuấn đứng cạnh: “A Tuấn, cháu không đánh hả?”
Thang Tuấn lắc đầu, “Không cần đâu ạ, cháu không quen vận động vào buổi sáng.”
Đổng sự Tăng cười: “Ha ha, lúc ta ở tuổi cháu cũng không biết được
lợi ích của việc vận động buổi sáng, thực ra sáng sớm tỉnh dậy, vận động chút xương khớp thì tinh thần cả ngày sẽ phấn chấn, có lợi cho sức
khỏe.”
“Thực ra nếu phải vận động thì chạy bộ sẽ hợp với cháu hơn. Cháu không giỏi chơi golf.”
“Ha ha, cháu tưởng uncle giỏi? Cũng chẳng có thời gian mà sáng nào cũng dậy sớm đánh golf. Uncle từ việc này học được một điều.”
Thang Tuấn thắc mắc, “Gì ạ?”
“Những việc không phải sở trường, làm nhiều lần sẽ thành sở trường.” Đổng sự Tăng cười hề hề, Thang Tuấn cười theo.
“Như cháu và chị cháu thôi, trước giờ lớn lên dưới sự che chở của mẹ. Bây giờ Thang Lan đổ bệnh, hai chị em phải vất vả. Cháu cũng đừng trách Thang Mẫn, nó cũng phải chịu áp lực rất lớn.”
Thang Tuấn gật đầu, “Cháu hiểu. Cháu vẫn chưa cảm ơn uncle đã nói giúp vào buổi báo cáo. Cảm ơn uncle nhiều lắm.”
Đổng sự Tăng xua tay, “Việc nhỏ việc nhỏ, nên làm. Chị cháu ấy à, hôm nào uncle phải tìm cơ hội nói chuyện với nó mới được. Ưu điểm của nó
rất nhiều, nhưng khuyết điểm cũng không ít. Cháu xem, ai lại cứng nhắc
như vậy? Dù gì đi nữa cháu cũng là em trai nó, người nhà mà, đâu nhất
thiết phải làm bẽ mặt như thế. Uncle thấy mà lo.”
“Cảm ơn uncle.”
“Hôm nay gọi cháu đến để thư giãn thôi, uncle sợ cháu vẫn bận tâm.
Nhưng giờ thấy tâm trạng cháu ổn định, không vì việc này mà thất vọng
buồn bã thì an lòng hơn.” Đổng sự Tăng cười ha ha vỗ vai Thang Tuấn.
“Thực ra cũng hơi buồn ạ, nhưng cháu sẽ không từ bỏ đâu. Thượng Hải đâu chỉ có một Hoàng Hải, cháu vẫn còn nhiều cơ hội.”
Đổng sự Tăng kinh ngạc thốt lên, “Cháu muốn đến làm việc cho công ty khác? Sao được chứ!”
Thang Tuấn nhún vai: “Cũng chẳng có gì. Chỉ là trước đó cháu muốn nghỉ ngơi nạp năng lượng rồi mới xuất phát.”
“Ha ha, sau khi ngã đã biết tính bước đứng dậy, không chịu khuất
phục, uncle quả nhiên không nhìn nhầm người. Cũng tốt, cháu hãy thoải
mái một thời gian đi!”
“Cảm ơn uncle.”
Điện thoại của Đổng sự Tăng đổ chuông, ông nhìn cuộc gọi đến, giữ một khoảng cách với Thang Tuấn mới nhấc máy, “Alô, xong việc rồi?”
Đầu bên kia là A Bàng, nhân viên của Hoàng Hải, “Vâng, tất cả đã sắp xếp ổn thỏa theo lời dặn của ngài, xử lý rất sạch sẽ.”
“Vậy à?” Ông ta đưa mắt nhìn Thang Tuấn, đắc ý cười, “Anh vất vả rồi, việc tiếp theo đừng để ta thất vọng.”
Thang Tuấn nhìn thảm cỏ xa xa.
Đổng sự Tăng cúp điện thoại, quay lại nhiệt tình khoác vai Thang
Tuấn, “Đi đi đi, nếu đã không có hứng đánh golf thì đi ăn sáng với
uncle.”
Đưa cây gậy đánh golf cho nhân viên phục vụ, ông cùng Thang Tuấn lên xe chuyên dụng rời đi.
Buổi tối tại ban công nhà họ Tăng, Đổng sự Tăng ngồi trên sofa, uống
whisky thưởng thức cảnh đêm Thượng Hải. Sở Sở chu môi đi tới, không vui
ngồi xuống cạnh bố.
Đổng sự Tăng lên tiếng: “Đứa nào to gan dám làm con gái tôi tức giận vậy?”
Sở Sở tố khổ với ông: “Không phải là Lâm Hiểu Khiết thì ai vào đây ạ? Hôm nay con nghe người phòng kế hoạch nói chuyện, họ và giám đốc cái
thương hiệu Italy đó đàm phán rất thuận lợi về việc hợp tác đưa cửa hàng vào. Đến lúc đó chắc chắn sẽ là hoạt động chính của SSP Week. Bố, nếu
như cô ta và giám đốc Thang thực sự tổ chức thành công SSP Week, chẳng
phải Thang Tuấn gặp khó khăn sao?”
Đổng sự Tăng nheo mắt: “Xem ra Lâm Hiểu Khiết không chỉ có tài mà còn rất may mắn.”
Sở Sở không vui, hừ một tiếng, “Cứ nghĩ đến việc ngày nào cô ta cũng
nện cao gót, ngang nhiên đi lại trong Hoàng Hải là con tức điên lên! Bố, bố phải nghĩ cách đi. Nếu Hiểu Khiết leo lên được thì Thang Tuấn sẽ
vĩnh viễn không thể quay về Hoàng Hải nữa.” Cô lo lắng kéo tay ông, nũng nịu.
Đổng sự Tăng trìu mến nhìn con gái, xoa đầu cô, an ủi: “Yên tâm, bố
đã có kế hoạch rồi. Trèo càng cao ngã càng đau. Hiện giờ cứ cho bọn
chúng sung sướng, bố đã sắp xếp xong kế hoạch tiếp theo rồi, mà còn là
kế liên hoàn. Đảm bảo Lâm Hiểu Khiết không nhảy ra khỏi lòng bàn tay
chúng ta được.”
Sở Sở mỉm cười, “Thật vậy ạ?”
Đổng sự Tăng cười lạnh, “Lâm Hiểu Khiết chỉ mải tấn công, dồn toàn
lực vào quan hệ đối ngoại, nhưng lại quên không củng cố đại bản doanh
Hoàng Hải. Nay nội bộ Hoàng Hải trống rỗng, đợi đến khi SSP Week bắt
đầu, rắc rối sẽ tìm đến tận cửa. Con yên tâm, Lâm Hiểu Khiết thua là cái chắc!”
Sở Sở không hiểu chuyện gì, “Hóa ra bố sắp xếp hết rồi? Rốt cuộc là kế hoạch gì vậy?”
Đổng sự Tăng nhấp một ngụm rượu, điệu bộ đắc ý, cười bí hiểm, “Con chờ mà xem là được rồi.”
Sở Sở chu môi, “Chính bố nói đấy nhé, nếu bố không làm Thang Tuấn trở về Hoàng Hải, sau này con sẽ không nói chuyện với bố, cũng không đi ăn
cùng bố nữa.”
“Ái chà, xem ra bố không được thua rồi.” Đổng sự Tăng nịnh con gái, nắm chắc phần thắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...