Đẳng Cấp Phế Thải

Âm thanh "loảng xoảng" vang vọng khắp cả dinh thự. Những người hầu biết ai đã tạo ra tiếng động đó nhưng không quan tâm lắm. Bởi sáng sớm nay, họ đã nhận được lệnh từ ngài Công tước rằng không được phép đến gần tiểu thư Madeline.

Phần lớn người hầu trong dinh thự đều biết chuyện náo loạn đêm qua, cũng như biết được quyền uy của thị nữ trưởng Amanda trong dinh thự này lớn thế nào nên cũng không dám hó hé. Đúng hơn là họ còn cảm thấy mừng vì không cần phải hầu hạ vị tiểu thư tính tình khó chiều kia trong một thời gian.

Thị nữ trưởng cùng với quản gia Evan không hẹn mà cùng nhau nhìn chiếc đồng hồ lớn được treo giữa sảnh dinh thự. Quý bà Evelynn đã đến trễ hơn nửa giờ so với lịch hẹn nên hai người có chút lo lắng. Trên dưới dinh thự này đều biết đến trễ không phải là tác phong của quý bà Evelynn. Điều này có nghĩa khả năng cao trên đường đến đây bà ấy cùng đoàn tùy tùng của mình đã gặp chuyện gì đó bất trắc.

Sau hơn hai giờ chờ đợi trong sự ngột ngạt và lo lắng, cuối cùng đoàn xe ngựa của quý bà Evelynn cũng tiến vào cổng dinh thự, lúc này thị nữ trưởng và quản gia mới thở phào nhẹ nhõm. Cỗ xe dẫn đầu có màu trắng ngà, bên ngoài và các góc trang trí được điêu khắc hình hoa diễn vi bằng vàng, đó là cỗ xe bình thường nhất trong đoàn của Evelynn.

Lính canh và các hầu nữ được giao cho việc tiếp đón đoàn của quý bà Evelynn không khỏi kinh hãi trước cảnh tượng họ đang thấy. Bốn cỗ xe phụ phía sau cỗ xe dẫn đầu dính đầy máu và bùn, mùi hôi thối của xác thịt lâu ngày, cả những con giỏi bọ bò lúc nhúc trong kinh tởm vô cùng. Những người có tâm lí yếu chắc chắn sẽ nôn thốc nôn tháo ngay lập tức, nhưng những người tiếp đón quý bà Evelynn đều được tuyển chọn kĩ càng nên không thiếu chuyên nghiệp đến vậy. Họ nuốt ngược cơn buồn nôn của mình và bắt đầu tiếp đón quý bà Evelynn như những vị khách quý khác.

Người được mệnh danh là quý bà Evelynn bước ra từ cỗ xe ngựa "bình thường nhất", một tay bà ta nâng đuôi váy của mình lên, song, tay còn lại của bà ta nhẹ nhàng đặt lên tay của một chàng kị sĩ hộ tống. Điệu bộ thanh thoát như một chú thiên nga vô tội cần được một người chủ nhân đủ quyền lực và mạnh mẽ bao bọc.

Dù đã qua cái tuổi sắc son của một người phụ nữ, nhưng gương mặt của quý bà Evelynn dường như đã bị thời gian lãng quên. Làn da bà trắng như bông tuyết đầu mùa, tỏa sáng hơn cả mặt trời giữa trưa. Đứng từ trên cao nhìn xuống, Caesar cũng không khỏi cảm khái khả năng và kiến thức trong chuyện gìn giữ nhan sắc của người phụ nữ lập dị này.


Chiếc váy trắng do chính tay nhà thiết kế tài ba nhất Đế quốc - Curtis Silvester - làm ra, được khoác lên bởi người phụ nữ xinh đẹp bậc nhất Lục địa đương nhiên sẽ thu hút được nhiều ánh mắt ngắm nhìn. Có ánh mắt ngưỡng mộ, cũng có ánh mắt ghen tị, cũng có những ánh mắt không đứng đắn hướng về đóa hoa kiều diễm ấy.

Caesar nhìn ngắm bà ta từ phòng làm việc của mình, lẩm bẩm: "Tuy biết ả ta là một con rắn độc, nhưng không ngờ ả lại biến thái đến thế?"

"Cae, cậu đang nói ai vậy?"

Ngoài quý bà Evelynn, dinh thự gia tộc Giselle còn có một vị khách đặc biệt ghé thăm, chính là công chúa đầu tiên của vị vua trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đế quốc - Maximilian Vant Leohart, đồng thời cũng là thánh nữ của Lục địa Khởi nguyên - Oralie Vant Leohart.

Oralie là một người mang dáng vẻ của một thiếu nữ có mái tóc trắng bạc thừa hưởng từ Hoàng gia và đôi đồng tử vàng kim trông vô cùng bắt mắt. Ai cũng bị thu hút bởi vẻ ngoài này của cô.

Chỉ có Caesar là khác, đôi lúc hắn tự nói với mình rằng nếu như không phải nhan sắc được thừa hưởng từ Hoàng hậu hiện tại thì cô khó trong trung hòa được màu tóc và đôi mắt ấy sao cho khớp với gương mặt mình. So với đôi mắt vàng của Oralie thì hắn thích đôi mắt màu ngọc lục bảo hiếm có của Lance hơn.

"Cae, sao cậu không trả lời câu hỏi của mình?" Oralie nói lớn, nhưng trong ngữ điệu lại không có chút tức giận nào, trông giống như một con mèo nhỏ đang chờ được chủ vuốt ve hơn.


"Bà ấy à? Là Euphemia Edith Evelynn." Caesar ngập ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Người từng được nhắm đến cho vị trí Hoàng hậu kế tiếp." Hắn cố tình nói thế để thăm dò phản ứng của Oralie.

"Ồ!" Oralie tỏ ra hứng thú. Bởi cô đã nghe không ít chuyện về người được gọi là "quý bà Evelynn" này nên từ lâu đã muốn xem người đó sẽ có dáng vẻ thế nào để được mệnh danh là "Người phụ nữ đẹp nhất Đế quốc".

"Đẹp thật đó, thật không ngờ bà ấy còn lớn hơn tuổi mẹ mình? Cae, đừng nói là cậu thích kiểu phụ nữ như bà ấy nhé?"

Caesar đang lau thanh kiếm của mình, đột nhiên nghe cô bạn mình nói thế thì dừng động tác lại để giải thích: "Bà ấy là giáo viên dạy lễ nghi cho Madeline!"

Oralie gật gật tỏ ra đã hiểu. Nhìn ra cửa sổ một lúc, hai hàng chân mày cô bỗng nhíu lại.

Chắc là đang sốc vì sự biến thái của con rắn độc nhà Evelynn đây mà. Caesar nghĩ thầm trong bụng.

Quả nhiên, không quá một phút ngập ngừng, Oralie đã hỏi: "Bà ấy… có ổn không?"


"Cậu vẫn nghĩ tôi thích kiểu người đó à?"

"Không, mình nghĩ bà ấy không phù hợp cho việc giáo dục lễ nghi lắm!"

Caesar nhìn Oralie một chút. Hắn muốn đánh giá xem mình hiểu được cô bạn thân của mình được bao nhiêu, đúng hơn là hắn muốn đọc vị Oralie.

Kể từ khi Maximilian Vant Leohart lên ngôi Hoàng đế, thì Lục địa Khởi nguyên dường như luôn rơi vào tình trạng hỗn loạn. Nguyên nhân là do ông ta quá ích kỷ và bảo thủ trong việc mở rộng quan hệ với các vùng lân cận Đế quốc, đặc biệt là với Thần quốc Archie - nơi mà các tín ngưỡng được đặt trên cả con người.

Theo đánh giá của Caesar, Oralie nên thuộc về Archie, bởi cô mang trong mình thứ mà đến cả những tên bạo quân khét tiếng trên Lục địa này nằm mơ cũng không sở hữu được, đó là Thần lực. Thần lực vốn là năng lực chỉ xuất hiện ở những người sinh ra đã mang theo lời ban phước của thần linh.

Từ xưa đến nay, những người mang trong mình Thần lực chỉ được sinh ra ở Archie, nhưng sự xuất hiện của Oralie - người được sinh ra ở Leohart - vẫn mang trong mình Thần lực, chính là sự kì diệu trong tín ngưỡng của người dân Đế quốc, nhưng lại là nỗi ô nhục và sai lệch trong suy nghĩ của những kẻ tồn tại trong Thần quốc Archie.

Sự ra đời trớ trêu của Oralie đã châm lên một ngòi nổ mà chỉ cần tác động nhẹ thì chiến tranh sẽ nổ ra. Không dưới trăm lần Archie đã gửi lời đề nghị Leohart đưa Công chúa Oralie đến Thần quốc, nhưng thứ họ nhận lại chỉ là lời từ chối thẳng thừng. Thậm chí Hoàng đế còn lập hẳn một đội quân và huấn luyện đặc biệt để sẵn sàng tấn công vào Archie bất kì lúc nào. Đây chẳng khác nào đang dằn mặt những người đứng đầu Archie bằng một cách ngu ngốc và bốc đồng.

Đối với Caesar mà nói, việc đưa Oralie đến Thần quốc là một chuyện tốt, vừa tạo được liên kết với thần linh, vừa khiến cho tín ngưỡng của người dân trở nên vững vàng hơn bao giờ hết. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao Hoàng đế Maximilian lại khăng khăng muốn giữ con gái ở bên cạnh mình.


Làm hắn lại nhớ đến lời của cha hắn nói: "Khi tình cảm của con lấn át lí trí của con, thứ con nhận lại chỉ là thất vọng."

"Oralie! Cậu biết vì sao tôi chọn bà ấy trở thành giáo viên lễ nghi cho Madeline không?"

Oralie nhìn chằm chằm Caesar bằng đôi mắt trong veo của mình. Mong chờ một câu trả lời của hắn đối với cô giống như là chờ một cái bánh ngọt ngẫu nhiên được mang ra, tuy không biết hương vị sẽ như thế nào nhưng ít nhất cô vô cùng mong chờ nó.

"Tôi không muốn đứa trẻ ngu ngốc đó trở thành một mẹ tôi thứ hai!"

Caesar vừa nói xong, cả căn phòng liền bị bao phủ bởi sự yên lặng, rùng mình đến đáng sợ. Nụ cười của Oralie chuyển từ vui vẻ sang cứng đờ, sửng sốt.

Caesar ít khi chủ động nhắc về mẹ hắn, bởi hắn luôn cho răng bà ta là một người ngu ngốc và mê muội. Biết rõ mình đã bị phản bội nhưng bà vẫn moi móc hết ruột gan ra để yêu cha hắn để rồi nhận lấy một cái chết tức tưởi.

Thuở bé, có lần Oralie vô tình hỏi về mẹ của Caesar, khi ấy hắn chỉ mới là một cậu bé mười ba tuổi theo cha đến gặp Hoàng đế, hắn đã nhìn Oralie như muốn xé xác cô ra thành trăm mảnh. Nếu Lance không ở đó giải vây cho cô thì có lẽ Caesar vẫn muốn giết cô ngay tại chỗ đấy.

Không để Oralie phản ứng, Caesar lại nói tiếp: "Suy cho cùng, tôi ước gì Madeline có thể giống Ellie!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận