Nếu như hắn thực sự chỉ là thiên tài nhân loại, đối với chuyện Viễn Cổ và thiên thần không hiểu quá lớn, như vậy vì an nguy của thê tử và người thân, hắn xác thực rất có thể chọn đứng bên phía Chân Vũ Thần.
Nhưng mà hắn là Đan Vũ Thần! Huệ duệ cửu nhân thần thời Viễn Cổ.
Năm đó bởi vì hắn mà cả thiên thần tộc mới tan rã, có thể nói hắn là đại địch của tất cả thiên thần! Một khi bị phát hiện thân phận, tin tưởng tất cả thiên thần hận không thể giết hắn cho thống khoái.
Hắn không có khả năng đáp ứng.
- Tần Phàm, đến đây đi, ngươi nên bảo hộ tốt đảo sương mù này, sau đó ta sẽ nhanh chóng an bài cho ngươi quay về Vũ Thiên đại lục.
Âm thanh kia thấy Tần Phàm đã không nói gì, cho rằng hắn đã thỏa hiệp, cho nên mới nói ra câu cuối cùng.
Nhưng mà, lúc này...
- Thực xin lỗi, ta không thể làm như vậy.
Âm thanh của Tần Phàm vang lên nhàn nhạt, giống như mang theo bi thương mơ hồ, thủ ấn của hắn biến hóa, tràn ngập thần lực Ma Tướng vào lúc này giơ Phiên Thiên Ấn lên cao cao.
Oanh!
Đột nhiên nện xuống!
- Không! Tần Phàm, ngươi --
Âm thanh kia vừa sợ vừa giận, trong âm thanh nát bấy ngắn ngủi kia vang lên, sau đó rất nhanh biến mất hoàn toàn, giống như chưa từng xuất hiện bao giờ.
Tần Phàm vẫn đưa ra lựa chọn cuối cùng.
Hắn tận lực lau nước mắt.
Với hắn mà nói hắn nhìn như trấn định, nhưng kỳ thật nội tâm thống khổ vạn phần.
Hắn đã thiếu nợ Tần Ly hai đời, lúc này thậm chí Tần Ly có khả năng bởi vì hắn mà tan biến.
Trong lòng của hắn thừa nhận áp lực tinh thần kỳ thật rất to lớn.
- Hy vọng chúng sẽ kiêng kỵ ta mà không giết Ly nhi...
Thời điểm này con mắt Tần Phàm đã ửng đỏ, trong nội tâm lộ ra nét trầm trọng, nhưng hắn cũng không thể không lựa chọn làm thế.
Hắn vào thời kỳ Viễn Cổ chính là Đan Vũ Thần, là một trong những người thủ hộ nhân loại, hắn không thể bởi vì tư tình của bản thân mình bỏ mặc không quan tâm chủng tộc.
Huống chi nếu như nhân loại lại biến thành phụ thuộc của thiên thần, hắn và Tần Ly sinh hoạt có ý nghĩa gì?
Hắn đang đánh bạc.
Hắn đánh bạc Chân Vũ Thần một phương sẽ lấy Tần Ly với tư cách làm thẻ đánh bạc cuối cùng, như vậy hắn còn có cơ hội cứu ra.
Nhưng mà lúc này hắn hủy diệt thông đạo tín ngưỡng thì Chân Vũ Thần cùng thần thú nhất định sẽ giận dữ, hắn cũng không dám cam đoan đối phương không giận lây sang người Tần Ly.
- Nếu như Ly nhi thật sự hồn phi phách tán, như vậy ta sẽ đi cùng nàng a...
Tần Phàm nắm thật chặc nắm đấm, nhìn qua thông đạo bát quái hoàn toàn tiêu tán trước mặt, một giọt nước mắt từ gương mặt rơi xuống, rơi xuống mặt đất, cùng bụi đất hòa lẫn vào nhau.
Hống hống hống
Mà vào lúc này bởi vì tín ngưỡng thông đạo bị tan vỡ, làm cho động vật biển ở bên ngoài điên cuồng lên.
Rầm rầm rầm
Mà thông đạo truyền tống tín ngưỡng về Thiên Vũ đại lục bị mất đi, thời điểm này bên ngoài đảo sương mù đã hỗn loạn, sương mù không ngừng tán dật ra chung quanh, dĩ nhiên là sinh ra ảnh hưởng tới đại trận, cả đảo sương mù đều chấn động lên.
- Lão đại, có phải ngơi đã giải quyết lối đi hay không? Không biết đảo này xảy ra chuyện gì, xem ra muốn chìm, chúng ta phải nhanh chóng rời đi thôi.
Tiểu Chiến hơi dè chừng nghe âm thanh bên nòoài truyền tới.
Mặt đất của đảo sương mù chấn động mạnh mẽ.
- Ân.
Đúng rồi, chúng ta đi nhanh đi.
Tần Phàm cũng cảm giác được đảo sương mù dị biến, không khỏi thần sắc thay đổi, hắn lau nước mắt trên mặt của mình, một bên nhanh chóng đi tới chỗ Tiểu Chiến vừa nói.
- Tốt, lão đại.
Chúng ta giết ra ngoài.
Tiểu Chiến cũng cảm giác được sinh vật biển bên ngoài sôi trào, nhưng mà thực lực của hắn sau khi phục dụng Dung Huyết Hợp Mạch Đan thì tăng lên, cũng không sợ chút nào, ngược lại là hưng phấn.
- Tốt, vậy giết thống khoái a!
Tần Phàm thời điểm này hai mắt ngưng tụ, dẫn đầu sát khí đằng đằng đi ra.
Trong nội tâm của hắn lúc này mang theo áp lực và thông khổ quá lớn, cần phải trút ra mới được.
Cẩn thận nhìn qua Tần Phàm lúc này xúc động muốn xuất thủ như vậy, Tiểu Chiến cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng mà hắn lập tức cười hắc hắc theo sau, đối với thực lực lão đại nhà mình hắn tự nhiên sẽ không hoài nghi.
Trong lòng hắn Tần Phàm so với thiên hạ đệ nhất trư còn cường hãn hơn nhiều, những động vật biển này là gì chứ.
Giết giết giết giết giết!
Tần Phàm nhảy vào trong đám động vật biển, trạng thái mở rộng ra.
Bốn đại thần thông hộ thể, sáu đầu cánh tay giết chóc.
Đại La Diệt Ma Quyền! Thanh Long Tham Trảo!
Chu Tước Đề Thiên! Kỳ Lân Bào Hao!
Phiên Thiên Ấn! Không U Nhược Lan!
Từng chiêu một, tám kiếp động vật biển hoàn toàn không có lực chống cự, thậm chí một ít thực lực thấp vừa chết là một đống, cả vùng biển bị nhuộm thành màu máu, làm cho người ta nhìn thấy thì giật mình.
Tần Phàm lúc này lâm vào trạng thái điên cuồng, dưới tình huống hắn không biết bởi vì luyện hóa Bạch Hổ ma chủng mạnh nhất lưu lại lệ khí ảnh hưởng hắn, làm cho hắn điên cuồng giết chóc.
Bạch Hổ đại biểu giết chóc!
Tuy Tần Phàm sơ bộ luyện hóa khỏa ma chủng này, nhưng ẩn núp lệ khí và sát khí sâu trong đó vẫn tồn tại, dưới lựa chọn gian nan ảnh hưởng, liền này đem sát khí sâu nhất dẫn ra, tạo thành bộ dáng sát thần hiện giờ.
Lúc này phía trước bỗng nhiên xuất hiện kim quang sáng ngời.
- Chín kiếp bán thần động vật biển Kim Giáp Hổ Kình!
Tần Phàm lập tức hai mắt ngưng tụ, con mắt nhìn thấy quái vật ở cách mình ba ngàn mét, nhìn thấy lân giáp màu vàng kia thì giống như tòa thành màu vàng lưu động, không khó nhìn ra đây là động vật biển có lực công kích phòng ngự cường đại nhất.
Nếu có những đảo chủ kia ở đây sẽ nhận ra, Kim Giáo Hổ Kình này là thế hệ tiếng tăm lừng lẫy ở tân thế giới này, đây là động vật biển từng dẫn đầu một đám thủ hạ tập kích các hòn đảo, còn giết chết một phần mười và đảo chủ trên nhiều đảo.
Có thể nói đây là động vật biển cùng hung cực ác, thực lực của nó các đảo chủ cũng phải kiêng kỵ rất nhiều.
Hiện Kim Giáp Hổ Kình này lại tín ngưỡng Chân Vũ Thần, tới tham gia thiên thần triều bái.
- Sát!
Tuy Tần Phàm không nhận biết được đầu Kim Giáp Hổ Kình này, nhưng lúc này trên người hắn sát khí trùng thiên, rất nhanh đã sát khí ngập trời đánh về đối phương, đối với hắn hiện tại mà nói, không có gì là giết không được.
Ồ ồ ồ!
Thân thể nhanh vượt qua không gian, Tần Phàm thoáng cái đã đứng trên không trung của Kim Giáp Hô Kình, đôi mắt của hắn lúc này hờ hững.
Thân hình Kim Giáp Hổ Kình cực lớn, cho dù nửa lộ ra khỏi mặt nước cũng cao hơn mười trượng, thoạt nhìn là một ngọn núi vàng di động, mà đầu lâu của nó tương tự đầu hổ, mở cái miệng như chậu máu ra, hàm răng hào quang sáng lấp lóe làm cho người ta sợ hãi.
Nhưng mà làm Tần Phàm để ý nhất chính là kim giáp trên người của nó, kim quang tỏa ra làm cho người ta cảm thấy nó vô cùng rắn chắc, thậm chí còn mang theo sắc bén, dường như chỉ cần đụng nhẹ vào là bị trọng thương..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...