Dân Thường Xấu Xí Hay Hot Boy Đẹp Trai

Sau khi nhận được của từ thằng bạn thân mình mang trả thì người anh thân yêu bê nó vào phòng, miệng thì cứ luôn mồm rủa. Đợi cho đến khi ông Bảo rời khỏi phòng thì kì lạ thay nó tỉnh giấc. (sao giống truyện cổ tích quá ta ) Khẽ vươn người ngáp 1 vài cái, cựa quậy thân mình 1 chút nó cảm thấy người đã trở nên phấn chấn hơn, ko còn buồn ngủ nữa. Không hiểu tại sao mà đi trên đường nó lại thiếp đi thế ko biết. Là vì gió hiu hiu hay là vì lâu rồi nó chưa cảm nhận được 1 cái gì đó ấm áp. Nói thật thì khi mà dựa lưng vào hắn ko hiểu sao nó cảm thấy ấm lắm, nó ko phải là cái ấm áp mà mình hay hưởng thụ từ người thân mà nó khác khác làm sao ấy, làm cho nó thấy rất an toàn. Còn nữa lúc ngủ nó nghe thoáng thoáng cái gì mà em cứ gì gì đó.. ko biết là trong giấc mơ hay là tiếng nói chuyện của những người đi đường nữa.
_Ko biết sao tự nhiên cái lúc mình bị thương, hắn quan tâm mình thế ko biết. Minh nổi tiếng lạnh lùng mà ta chẳng lẽ gió chở trời nên thành ra tính tình cũng vì đó mà thay đổi luôn ?"_Nó nghi vấn ( trời ơi sao càng ngày càng ngốc vậy chị ? Nghe nói đầu óc chị thám tử lắm mà ? )
_Nhắc mới nhớ hồi nãy hắn nói hắn gọi cho ông Tuấn để hủy cuộc hẹn. Ủa mà sao hắn biết số ông Tuấn ? Chỗ này nghĩ đi nghĩ lại thấy kì kì. Còn nữa tại sao hắn và đám ông Bảo mới gặp mà nói chuyện thân vậy. Đáng ngờ lắm nha ! Được rồi ngày mai mình phải tìm ông Bảo hỏi rỏ mới được._Nói rồi nó lắc lắc đầu nhanh chóng ấy cái suy nghĩ ko đâu ra khỏi đầu mà tập trung vào học vì nó sắp thi rồi.
Buổi sáng
Nó nhanh chóng chạy nhanh vào lớp và bao giờ trên tay cũng mang theo ổ bánh mì. Vừa chạy vừa ăn, đầu thì nhìn qua nhìn lại như đang né tránh 1 cái gì đó (Khỏi nói cũng biết là bà cô ) Bước đến chỗ ngồi cũng vừa lúc nó nhét hết vụn bánh mì còn lại vào họng, miệng nhai ngồm ngoàm. Tên Minh bên cạnh ko biết từ lúc nào móc ra chai nước nói với giọng trêu ngươi
_Uống đi coi chừng nghẹn họng chết lúc nào ko hay đó
_Hứ... ệ ui ai ượn ậu o (kệ tui ai mượn cậu lo)_Nó nói trong khi miệng vẫn còn nhai
_Thấy chưa nói ko ra tiếng là sắp đi rồi đó, cậu ko uống thì thôi nhá_Minh vẫn tiếp tục trêu. Nó lửa giận hùng hục giật ngay chai nước ưởn ngực lên rồi tu ừng ực mắt vẫn ko quên lườm hắn
_Cậu bảo tui sắp đi là sao hả ý cậu muốn rủa tui chết sớm phải ko?"
_Chậc chậc cái này là cậu tự rủa cậu đó nha chứ ko phải tui. Tui chỉ nói là cậu nói ko ra tiếng là sắp đi thôi mà sắp đi ở đây có nghĩa là đi khám họng. Cái này thì ko thể nào trách người nói được trách là trách người nghe ai bảo hiểu sai ý nghĩa làm gì?_Hắn chậc lưỡi bắt đầu triếc lí
Nó tức cực kì nhưng ko làm gì được hắn nên bỏ lại 1 câu nói cho bớt nhục rồi quay lên bảng chờ bà cô vào xem như ko để ý đến hắn
_Xớ..quân tử ko thèm so đo với kẻ tiểu nhân_

Hắn ko nói gì chỉ cười cười rồi tiếp tục đọc cuốn sách còn đang dang dở
Bà cô bước vào, mặt hừng hực lửa giận cầm một xấp giấy gì đó đặt mạnh xuống bàn cái rầm rồi nói
_Lần này lớp chúng ta làm KT rất tệ là sao hả ? Trung bình thì cả khối còn 9,10 thì chỉ có 1 vài em à ko đúng hơn là điểm 10 chỉ có 1 em. Các em nghĩ xem gần thi rồi chỉ còn 2 tuần nữa chứ có ít ỏi gì đâu mà điểm cứ trung bình thế này rồi khi thi các em phải làm thế nào ?Những em sau đây lên bảng đứng cho cô...Duy, Nga,..._Bà cô lần lượt đọc tên những đứa dưới điểm trung bình. Lớp học lúc này là 1 khoảng ko trầm lặng, nó ngồi ở dưới cũng thót tim theo từng nhịp đọc của bà cô. Chợt đang đọc nữa chừng bà cô dừng lại rồi bảo mấy đứa tổ trưởng phát bài. Thằng V.A cầm bài KT của mình mà cứ run run ko biết là vì sao, sau đó mới phát bài ấy đứ khác.
_Linh bà biết bà nhiêu điểm ko ?_V.A dừng 1 chút làm vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu rồi đập bài KT của nó cái rầm xuống bàn_9 điểm he he, hết hồn chưa_V.A giỡn
Nó lúc đầu ngạc nhiên sau đó vui vẻ và cuối cùng là tức giận, mắt nhìn V.A chằm chằm
_Ông hay lắm V.A à, hết lần này đến lần khác ông làm tui ĐIÊN LÊN LÀ SAO _ Nó hét to mấy chữ cuối
_Ha..ha..chỉ giỡn thôi mà nhìn này bài KT của Minh được 10 điểm này..ha..ha_V.A đánh trống lãng sau đó hoàng hồn
_CÁI GÌ_Nó và V.A đồng thanh
Minh giật bài KT nhìn nhìn rồi nhếch miệng định nói gì đó nhưng bị bà cô gọi tên lên, thế là vẻ mặt ngay lập tức lạnh lùng trở lại. Nó ở ngồi ở dưới miệng lúc này tự nhiên hớn hở trở lại thầm nghĩ Chắc có sai sót gì đó nên bà cô bắt hắn lên chứ sao mà hắn được 10 điểm được chắc là có vấn đề ha haSuy nghĩ của nó nhanh chóng được chấm dứt khi giọng của bà cô vang lên
_Các em hãy chú ý lên đây và hãy học tập bạn Minh này, mặc dù chỉ mới chuyển trường đến nhưng bài KT trước lẫn bài KT này đều đạt 10 điểm. Các em hãy lấy bạn làm gương để ình học tập. Được rồi Minh em về chỗ của mình đi, em giỏi lắm (Sặc *té ghế* tưởng bắt lên nói gì ai dè tuyên dương xong rồi về bà này cũng ít có rãnh lắm)_Bả nói
Nó ngồi ở dưới sốc toàn tập ko ngờ hắn coi thế mà gớm thiệt nhưng mà khoang đã hình như nó quên cái gì đó thì phải cái gì đó rất quan trọng. Khẽ lắc đầu tự trấn an mình chắc ko có gì đâu (he he sao dễ thế được, có bạn nào nhớ nó quên điều gì hok ? Nếu quên thì xem tiếp đi rồi biết ) Minh bước vào chỗ ngồi của mình, nhướng người lên rồi nói nhỏ vào tai nó làm mặt nó phút chốc đỏ lên

_Ra về cậu đợi tui ở trước cổng trường để thực hiện lời hứa của cậu_Nói rồi hắn nhếch miệng cười lùi về chỗ ngồi lại
Còn nó thì ngạc nhiên Hứa gì ?Mình có hứa gì với hắn đâu ta ? Tên này chắc đầu óc có vấn đề. Mà thôi kệ ra về đợi hắn trước cổng trường để coi hắn nói gì ?"Nó nghĩ trong đầu rồi hướng lên bảng chuẩn bị học bài mới
(TIẾP NÈ)
Giờ ra chơi
Nó nhanh chóng chạy lên sân thượng (chắc hẳn các bạn ai cũng biết nó làm gì rồi nhỉ ) tìm ông Bảo và 2 ông kia để giải đáp thắc mặt của nó ngày hôm qua
_Hello...khoẻ ko em ?_Nhân cà lơ phất phơ nói
_Chưa chết được, ủa mà ông Bảo đâu_Nó
_Tao nè, hôm nay trời đâu có bão đâu ta hay là_Nói đoạn ổng chạy đến sờ đầu nó_ Mày cũng đâu có ấm đâu sao tự nhiên quan tâm tao đột xuất vậy ?_Ông Bảo ngạc nhiên
( Bó tay 2 anh em nhà này )
_Xin lỗi nhá, tại có việc em mới hỏi 2 thôi chứ mà ngày thường 2 ko có cửa đâu_Nó kiêu ngạo nói
_Ha..ha mày nghe chưa Bảo mày ko có cửa với con Linh đâu_Nhân chọc

_Mày...mày..thôi được rồi có chuyện gì_Ông Bảo đè nén lửa giận xuống
_Thì là cái chuyện hôm qua đó sao tự nhiên Minh mới quen với mấy anh mà đã nói chuyện với nhau rồi làm như bạn thân lâu năm vậy đó. Còn nữa tại sao Minh lại biết số ĐT của anh Tuấn_Nó gợi lên tò mò của mình
_Cái này thì ha ha..Bảo mày biết tại sao mà nói đi_Nhân đùng đẩy
_Ê..ê..tự nhiên đùng đẩy trách nhiệm là sao mà khoan đã cái vụ này liên quan đến thằng Tuấn vì Minh biết số thằng Tuấn thì tốt nhất là để thằng Tuấn trả lời đi_Ông Bảo cũng bắt trước đùng đẩy
_Ê 2 thằng kia sao tự nhiên đẩy qua tao..._Tuấn tức giận
_Trả lời lẹ đi chứ, có chuyện đó ko mà mấy anh cũng đẩy qua đẩy lại là sao hay là trong chuyện này còn có nghi vấn gì nữa Tuấn anh mau trả lời đi_Nó nghiêm túc nói
_HA ha...Thật ra Linh ơi..ha..ha cái chuyện này anh...thật ra...anh... _ Đang lúc bộ ba bị dồn vào thế bí thì lúc này anh hùng xuất hiện
_Chào mọi người, ủa sao hôm nay tập hợp đông đủ thế. Thật có lỗi quá lần trước tao bỏ đi chơi mà ko có nói với tụi bây lần này tao dẫn xác về gặp tụi bây nè_Và vị cứu tinh kia ko ai khác chính là Hoàng (tung bông )
_Ủa Hoàng...sao giờ này mày mới về mày có biết tụi tao chờ mày lâu lắm ko hả_Nhân là người tỉnh táo đầu tiên, nhanh chóng chạy lại
_Ờ đúng rồi đó, ko nói ko rằng mày giám bỏ đi biệt tích vậy mà giả bộ làm như mình là con ngoan trò giỏi ở nhà chăm học bỏ đi chơi thì có_Ông Bảo cũng hùa theo
_Mày hay lắm nha Hoàng, lần này tụi tao phải dạy mày 1 bài học mới được_Tuấn bắt đầu thích nghi với hoàn cảnh, làm bộ săn tay áo lên
_Thôi mà tha cho tao đi ha tại tao có việc gắp_Hoàng vui vẻ nói trong khi mắt thì lườm 3 ông kia "Dám nói ko tha thử xem. Thế là 3 ông kia thay đổi chủ đề ngay
_Ủa mà mày có việc gấp gì thế ?"_Nhân bạo gan hỏi

_Biết làm gì..ủa Linh ha ha chào em khoẻ chứ ( sao mấy ông này thích hỏi mấy câu đại loại thế này thế ko biết) "
_Cảm ơn, vẫn chưa chết được. Này 3 anh kia đừng nghĩ đánh trống lãng là qua mắt được em nhé, ko dễ đâu. Mau trả lời đi, đừng kéo dài thời gian của em nữa_Nó thông minh gọi. Nhưng bất quá trời ko toại lòng nó (trời con khỉ, t/g mới đúng chứ) ngay sau đó là tiếng chuông vang lên báo hiệu hết giờ ra chơi. Ko hiểu sao mà thường ngày mấy ông kia còn nán lại lần này lập tức chạy đi về lớp trước ngay cả ông Hoàng cũng thế
_Ê...ê..vẫn chưa trả lời câu hỏi của em mà ê..ê_Nó gọi với theo nhưng mấy ổng vẫn mắt điếc, tai ngơ giả bộ ko nghe, ko nhìn thấy gì. Thế là nó buồn bực đi về lớp nhưng mắt vẫn lóe lên 1 tia sáng Lần này 3 người may mắn nhưng ko có lần sau đâu, nhất là ông Bảo
Sau những tiết học mệt mỏi, căng thẳng thì cuối cùng cũng đến giờ ra về, nó nhanh chóng thu dọn cặp vở rồi chạy đi xuống dưới cổng trường chờ xem tên Minh nói gì với nó
_Ê..Ê...Minh..Minh ở đây"_Nó gọi với
_Chờ lâu chưa?_Minh hỏi (bó tay 2 ông bà này học cùng lớp mà làm như khác lớp hỏi thăm đủ điều)
_Chưa mà cậu nói tui đáp ứng lời hứa của mình là sao ? Tui có hứa với cậu hả?"_Nó ngây thơ
_Nếu cậu ko nhớ thì nghe đoạn ghi âm này thì sẽ nhớ_Minh gian tà nói sau đó bật đoạn ghi âm mà hắn với nó đã cá cược lúc trước (cái vụ cá coi ai cao điểm hơn ak, nếu nó thắng thì 2 chầu kia Minh sẽ bỏ qua còn nếu Minh thắng thì muốn gì cũng được. Cái này gọi là ngu nà)
Sau khi nghe xong đoạn ghi âm thì hàng loạt kí ức trở về, lúc này nó mới bừng tĩnh, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn ráng mở miệng
_Được rồi, lần này tui thua. Thế cậu muốn gì ?_Nó uất ức hỏi
_Đơn giản thôi....làm bạn gái tui_Hắn nói miệng bắt đầu nhếch miệng
Chap này dài đó nghen, coi như bù cho những lần t/g thất hứa he he


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận