Dân Thường Xấu Xí Hay Hot Boy Đẹp Trai
Nó nhìn đồng hồ vẫn còn sớm vội lấy ổ bánh mì rồi đi đến trường.Ông Bảo thấy thế thì la lớn
_"Ê,đợi tao với"
_Em đâu có ngu đợi 2 đi chung vô trường lại bị đám fan nữ bu nữa à,phiền phức lắm"_Nó đáp
_Thôi mà mày giúp tao lần này thôi cùng lắm tao bao mày một chầu kem OK_Ông Bảo dụ
_Hừ được rồi_khẽ thở dài nó nói,cũng vì chầu kem đang chờ nó ở trước mặt nên đành nhận lời
Và thế là nó lủi thũi bước đi, 2 nó theo sau và cả 2 cứ đi như thế cho đến khi tới trường.Và đúng như nó dự đoán khi anh nó vừa đặt chân vào trong trường thì bọn con gái bu đầy như bầy kiến tìm thấy thức ăn.Và chắc chắn 1 điều là vì nó ở gần đó nên cũng bị dính luôn.Cố gắng luồn luồn lách lách cuối cùng nó cũng thoát nó tự hào,chuẩn bị quay đi thì nhớ lại lời hứa lúc nãy + với ánh mắt bị thương á nhầm bi thương của anh nó.Ôi chao ông Bảo lúc này khá là tội nghiệp phải nói là tiến cũng ko được mà lùi cũng ko xong.Biết sao giờ nó đành phải cứu ổng thôi dù gì nó với ổng cũng là anh em mà.Thế là nó đành phải quay đầu lại và hét 1 câu hết sức ngớ ngẩn,biết rằng câu này ko thể dụ bọn hám trai kia nhưng nó vẫn muốn thử (Biết là ko được thì thử làm gì)
_Thầy giám thị đến kìa_Nó hét to,chờ đợi tụi kia sẽ sợ hãi mà bỏ đi và kết quả là tụi kia có quay lại,lúc đầu nó tưởng bọn kia sợ,mừng thầm ai dè bọn đó ko những ko sợ mà còn ném cho nó ánh mắt hình viên đạn hàm ý liệu hồn đóLần này thì đến lượt nó sợ.Đúng là hù người ta mà thành ra hù mình.Ráng nặng óc 1 lần nữa để dụ bọn kia ra và sau những cố gắng của nó cuối cùng nó đã nghĩ ra 1 cách mà lần này nó đảm bảo là sẽ thành công,cố gắng hét to 1 lần nữa
_Bọn bây ơi ! Ở đằng kia có anh nào mới chuyển trường kìa đẹp trai dã man
Đúng là cách này quả là công hiệu ngay khi bọn kia nghe 2 chữ ĐẸP TRAI thì mắt sáng lên vội chạy ào đến chỗ đó.Và kết quả chung cuộc là bọn kia chạy đến thì ko thấy anh đẹp trai nào cả vội quay lại thì ko thấy ông Bảo đâu (muộn rồi em ơi).Còn nó và ông Bảo thì ngay khi tụi hám trai kia còn MÊ TRAI ĐẸP KO CÓ THẬT thì đã chạy đi từ đời nào rồi
Chap 3: (tiếp theo)
Sau khi thoát khỏi đám đông 2 anh em nó hì hục chạy lên sân thượng vì biết nếu bây giờ mà vào lớp thì chỉ có mà chết với tụi hám trai kia
_"Hồi nãy cảm ơn mày nha khùng _Ông Bảo vừa thở vừa nói
_Thiệt là em có tên để gọi sao 2 cứ kêu em khùng hoài dzậy ,biết thế em không thèm cứu 2 _Nó hậm hực trả lời
Biết bây giờ mình đang ko có thế nên ông Bảo im luôn mất công sau này nó ko thèm cứu nữa thì khổ ,vội ngó ngang ngó dọc để tìm cách đánh trống lãng.Không biết có phải là hên hay ko mà anh nó thấy 2 thằng bạn của mình đang đứng ở ban công thế là ổng ngay lập tức hỏi
_Ủa 2 thằng bây lên đây hồi nào dzậy
Ko ai trả lời vì tên Tuấn còn đang thả hồn ở đâu đó.Còn tên Nhân thì đang nhìn 2 anh em nó cười ha hả.Lúc này ông Bảo ổng tức điên lên vì ổng hỏi mà ko thằng nào chịu trả lời.Nó thấy anh nó quê quá nên quyết định trả thù giúp ổng (hên là hôm nay nó ăn chay chứ ngày thường thì...Mô phật )
_Ủa quân sư của chúng ta hôm nay hết chuyện làm rồi hay sao mà cười dữ vậy.Nếu muốn có chuyện làm thì em đây tình nguyện hi sinh thân mình để hú mấy chị xinh đẹp đến là quân sư sẽ có chuyện làm liền à"_Nó lên tiếng xỉa xói
Nhân nghe nó nói mà nổi da gà,im luôn mặc dù ổng lớn hơn nó 2 tuổi nhưng cũng sợ nó giữ lắm.Ông Bảo thì khỏi phải nói hả hê vô cùng vì biết nó giúp mình ( Ừ đúng rồi chỉ giúp anh chỉ mà kêu mấy người kia lên thì ko chỉ mình anh Nhân đâu mà ngay cả anh cũng tàn đời đấy anh ạ)
Còn nó sau khi trả thù xong thì ngồi phịch xuống lấy ổ bánh mì trong cặp ra rồi ngồi ăn ngon lành
Và nó vẫn tiếp tục ăn,mấy ông kia vẫn tiếp tục giỡn cho đến khi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...