Dẫn Theo Con Trai Tương Lai Tham Gia Show Hẹn Hò Cùng Tình Cũ Ảnh Đế
Nhưng nếu cô tiếp tục nghe gã nhà đầu tư đầu to óc như trái nho này nói nữa, thì cô không dám bảo đảm được.
Hạng Giản gượng cười, giả vờ không hiểu ý của lão: “Sếp Đinh à, ngài đúng là nhiệt tình quá trời luôn, nhà bao việc như vậy mà còn lo lắng cho tôi nữa.
Tôi đã sớm sắp xếp cho bản thân rồi, hay là ngài xem lát nữa có ai cần không nhường phòng lại cho họ nhé.
Tôi không dám ngồi không hưởng lợi đâu.”
Những lời mà cô nói rất khéo, từ chối một cách uyển chuyển lịch sự lại không để đối phương mất mặt ở bên ngoài.
Chẳng qua xu cà na là, người ta hoàn toàn không muốn bước xuống bậc thang mà cô dọn sẵn.
Trên mặt tổng giám đốc Đinh có rất nhiều nếp nhăn, có thể nhìn ra được bình thường lão ta rất cay nghiệt chua ngoa.
Lời nói của Hạng Giản rõ ràng khiến lão ta không vui, giữa mày nhăn lại thành chữ xuyên (川), từ trong lỗ mũi phát ra âm thanh hừ lạnh.
Tuy rằng trong hành lang không có người, nhưng trong tình huống bình thường, lão ta sẽ không công khai làm ra chuyện khó nói như vậy.
Có lẽ vì hôm nay uống nhiều rượu nên tổng giám đốc Đinh cảm thấy hơi say.
Rượu nhập tâm cuồng dâm nổi dậy, thế nên lão ta mới mượn rượu làm càn.
Tổng giám đốc Đinh đột nhiên ném thẻ phòng xuống đất.
"Kẻ tự cho mình là thông minh thường là đứa ngu nhất, anh ghét nhất loại rượu mời không uống thích uống rượu phạt như cưng đấy.”
Giọng điệu của lão tràn đầy khinh thường, còn mang theo chút đớt của người tê lưỡi vì uống rượu nhiều: "Có muốn nắm bắt cơ hội này hay không là tùy vào sự lựa chọn của chính cưng.
Anh đây chưa bao giờ thiếu nữ diễn viên, cưng cũng không phải là thứ không thể thay thế được, bớt ảo tưởng dát vàng lên mặt giùm.”
Không khí dường như trở nên loãng hơn trước lời đe dọa này.
Hạng Giản cúi đầu, vẻ mặt bị mái tóc rải rác che phủ, cả người nồng nặc áp suất thấp như thể đang cố gắng hết sức để chịu đựng điều gì đó.
Vừa rồi Hạng Giản đang im lặng nhìn chiếc thẻ chìa khóa trên mặt đất, cô chợt hiểu tại sao thế giới bên ngoài lại nói giới giải trí là một cái thùng nhuộm lớn.
Loại người ở đoàn phim một tay che trời như tổng giám đốc Đinh đây không phải ít, vừa muốn vượt rào vừa mặt dày không biết xấu hổ lớn tiếng uy hiếp.
Có đám người này tồn tại, những trang giấy trắng bước vào showbiz sẽ khó tránh khỏi bị vấy bẩn.
Càng buồn cười hơn nữa là lão Đinh này đã hơn 50 tuổi rồi, gia đình viên mãn, có một con trai và một con gái.
Sau khi im lặng một lúc, Hạng Giản vốn đang cố gắng từ chối đột nhiên cúi xuống, như muốn đưa tay nhặt chiếc thẻ chìa khóa phòng trên mặt đất lên.
Tổng giám đốc Đinh ở bên cách rốt cuộc cũng bình tĩnh lại một chút, lão hất cằm kiêu ngạo, khoanh tay trước ngực chờ cô đi tới nhận thua.
Lão bảo mà, đám người mới thích kiểu cách như này đều giả vờ rất tài tình, song thực tế trong lòng ước gì có thể bổ nhào vào lão ngay ấy chứ.
"Đồng ý sớm hơn không phải tốt hơn à, cưng làm lãng phí thời gian quá đấy.
Đợi lát nữa ăn tối xong chúng ta gặp mặt thẳng tại khách sạn…”
Bỗng nhiên, giọng nói của tổng giám đốc Đinh đột ngột dừng lại, bởi vì Hạng Giản chỉ buộc dây giày lỏng lẻo của cô rồi lại đứng thẳng lên nhìn lão ta, vẻ thờ ơ trong mắt khiến lão ta cảm thấy bất an.
"Sếp Đinh à, chắc tôi cũng xấp xỉ tuổi với con gái của ông nhỉ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...