Đan Thần


Bắc Minh Triều nói xong, dùng ánh mắt như giết người nhìn về phía Trình Cung, chính là người đã đoạt mất Đông Phương Linh Lung, nàng ta rất nhanh có thể tới tay chính mình, giống như một vị tiên nữ mặc cho chính mình chà đạp. Ghê tởm, chính là hắn đã đánh lén mình, theo việc Đông Phương Thiên Báo bị giết, rất nhiều chuyện trước kia không rõ bây giờ dần dần trồi lên mặc nước, mà trong đó đều có cái bóng của Trình Cung này.

Bắc Minh Triều lập tức nghĩ hết mọi biện pháp điều tra hành tung của Trình Cung, thật không nghĩ tới hắn tìm được rồi, hắn lập tức tới nơi đó.

Lô Dực Thiên khoát tay, trong tay hắn đã xuất hiện một thanh thiên cung, thân là con cháu Lô gia, thời điểm này không có lùi bước, ánh mắt của hắn kiên định vô cùng, đồng thời cũng trước tiên nghĩ biện pháp liên hệ trong nhà, nhưng hiển nhiên tại khi đám người Bắc Minh Chí Dương xuất hiện, Bắc Minh Chí Dương đã bày ra cấm chế tại xung quanh, phải đánh vỡ cấm chế này mới có thể liên hệ với gia tộc.

- Chậc chậc chậc…
Trình Cung một mực ở một bên không ra, lúc này cuối cùng cũng phát sinh ra loại âm thanh khinh thường, mang theo vẻ tươi cười bay đến bên cạnh Lô Dực Thiên.

Lô Dực Thiên sửng sốt, bất quá cảm giác người này có chút không giống người thường, lúc này gần gũi lại cảm giác dường như có chút thân cận, quen thuộc, nói chung là thấy có cảm giác thân thiện, nhưng lại không nghĩ rằng đối phương bay đến bên cạnh mình dĩ nhiên mình không đề phòng. Phải biết rằng trải qua vô số đau khổ, chiến đấu, hắn đã hình thành một loại bản năng, điều này chỉ có thể nói rõ ràng hắn cảm giác đối phương đến bên cạnh nhưng sẽ không tạo thành bất luận gì cử động thương tổn chính mình, mới có thể như vậy. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn


- Được rồi, đệ, còn lại giao cho ca đến xử lý, tiện nhân này là của ca. Ngươi muốn ra tay cứu, đối phó một tiện nhân độc nhãn, nói nhiều lời vô ích với tên này làm cái gì? Trực tiếp giết đi, sau đó cùng đi Sở Thành diệt hết đám người Sở gia, đổi một người quản lý biết nghe lời là được, chuyện quá đơn giản. Sao phải làm phức tạp như vậy?
Trình Cung vỗ vỗ vai Lô Dực Thiên, rất tùy ý nói.

Nguyên bản đang vận sức chờ phát động, chuẩn bị đại chiến một hồi, bây giờ Lô Dực Thiên lại không nói gì nhìn về phía Trình Cung, người này đang nói gì đây? Cái gì mà đệ đệ, ca ca hả? Hắn là ca ca của ai? Vì sao đột nhiên lại nhận thân thích, hơn nữa còn không phải cách xưng hô thống nhất của tu chân giới, thực sự tùy ý giống như người thân với người thân vậy.

Hơn nữa vừa mở miệng đã nói tiêu diệt Sở gia. Hắn cho rằng chính mình là ai?

Không thấy được ta, không thấy được ta, không thấy được ta…

Lúc này, Nhạc Phủ Chính không bị người ép nữa, đang gập người, cẩn thận lùi về phía sau, trong lòng liên tục cầu khẩn không thấy được ta. Mọi chuyện đã tới tình trạng này, hắn sớm đã bị dọa sợ rồi, sự tình càng lúc càng trở thành đại họa. Địa vị một người lại to hơn một người, sớm biết rằng như vậy ngày hôm nay chính mình không nên đi ra, kết quả chưa kiếm được cái gì còn gặp phải họa như vậy.

Bất quá khi hắn nghe được lời Trình Cung nói với Lô Dực Thiên kia. Hắn thiếu chút nữa không phát ra âm thanh. Ta kháo, Sở Quân Bảo mang theo người vây quanh bọn họ. Ngay cả đám người Bắc Minh gia tộc ở Đan Châu cũng tới đây, hắn dĩ nhiên còn dám nói những lời này.

Lúc đó chính mình quyết định quả thực không sai, người này quá mức hung dữ, không thể trêu vào!

- Ha ha…
Lần thử hai Sở Quân Bảo lại cười to:
- Đúng là không sợ gió to cắt đứt lưỡi, các ngươi có thể sống sót rồi hãy nói những lời đó!

Lúc Sở Quân Bảo cười lớn xong liền lui lại về phía sau, tất cả những điều này nguyên bản đã nằm trong kế hoạch của hắn, ngày hôm nay bất kể thế nào Lô Dực Thiên đều phải chết, lúc Bắc Minh gia tộc giết Lô Dực Thiên xong, hai bên sẽ xảy ra đại chiến, chính mình không chỉ có thể thu được lực chống đỡ của Bắc Minh gia tộc tiếp tục chống đỡ, làm nội ứng tại Thiên Cung Thần Điện, còn có thể nhận được chỗ tốt tương ứng, một khi bọn họ hợp lại thì Sở gia có cơ hội tạm nghỉ, phát triển, quật khởi.


- Ta nói muốn bảo vệ ngươi, sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ ngươi!
Lô Dực Thiên khẽ nhíu mày, cho rằng Trình Cung cố ý dụ dỗ như vậy, tránh cho chính mình không mặc kệ hắn.

- Ha ha!
Trình Cung không coi ai ra gì cười nói:
- A! Quên nói cho ngươi, ngươi còn không biết ta là ai, ta gọi là Trình Cung, Trình Tiếu Thiên là gia gia của ta, Lô Quân Hạo là ngoại công ta, phụ thân của ngươi là cữu cữu ta, cô cô của ngươi là mẫu thân ta, bây giờ ngươi rõ quan hệ giữa hai chúng ta chưa? Được rồi, trước tiên ngươi cố gắng lo cho chính mình, đợi ta đi giải quyết đám loắt choắt này đã!

Trình Cung… Lô Dực Thiên mạnh mẽ quay đầu, phát hiện Trình Cung đang nhìn hắn cười cười, còn đang khẽ gật đầu. Nếu như hắn thực sự chính là Trình Cung, là nhi tử của cô cô, vậy thì hắn đúng là ca ca của chính mình rồi, giải quyết những người này của Bắc Minh gia tộc, cho dù hắn là Thiên Anh đỉnh phong cũng không có khả năng một người đối kháng những người này, không được, bất kể thế nào đều phải liên hệ về gia tộc, để gia tộc phái người tới cứu viện mới được.

Trình Cung vừa nói chuyện, người đã chậm rãi bay lên, lúc trước Bắc Minh Triều và Bắc Minh Chí Dương lăng không lơ lửng ở đỉnh đầu bọn họ, lúc này Trình Cung đã bay tới cùng một độ cao với hai người.

- Lần trước không giết chết các ngươi không phải rất vui, lần này dĩ nhiên chính mình tự đưa lên đến cửa, vốn đang nghĩ thêm một đoạn thời gian nữa sẽ đi thu thập các ngươi, kết quả là các ngươi lại vội vàng không nhịn được tự đưa lên đến cửa rồi.


- Trình Cung, lần trước quả nhiên chính là ngươi giở trò quỷ, tất cả nợ nần khi đó ngày hôm nay ta sẽ tính sổ với ngươi, bắt hắn, ta muốn hắn sống.
Bắc Minh Triều nổi giận gầm lên một tiếng, lần trước đi kết thân, kết quả là đầu tắt mặt tối quay trở về, tuy rằng những người khác không nói cái gì, thế nhưng chính hắn lại cảm giác mất hết mặt mũi.

Bắc Minh Triều ra lệnh một tiếng, vài tên Thiên Anh đồng thời ra tay, trong đó một người mạnh nhất đã có tu vi Thiên Anh tầng sáu, mặc dù vừa rồi Trình Cung đơn giản đánh chết tổng quản Sở Thành Hữu, nhưng tại bọn họ xem ra, đó chỉ đơn giản như sư tử vờn thỏ, dùng hết lực lượng siêu việt bình thường gấp vài lần, đây cũng là vì tình huống phải bắt sống mới như vậy.

Mà ánh mắt Bắc Minh Chí Dương thì nhìn chằm chằm vào Lô Diệu Thiên, gần đây danh tiếng của người thanh niên này khá vang dội, điểm ấy còn không đặt ở trong lòng hắn, quan trọng nhất là đừng làm cho hắn có cơ hội liên hệ với Thiên Cung Thần Điện mới được. Mặc dù trong cảm nhận của mọi người, Thiên Cung Thần Điện đã xuống dốc, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, không đến tình huống mấu chốt tạm thời Bắc Minh Chí Dương cũng không muốn phát sinh va chạm nào đó với Thiên Cung Thần Điện.

- Cẩn thận!
Hiện tại Lô Dực Thiên đã biết được thân phận của Trình Cung, hắn càng thêm không thể không quản, thấy những người này lao về phía Trình Cung, hắn liền ra tay, kéo cung.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui