Chết, chết, thực giết chết. Tên này quá hung hãn nha, đây chính là một bước lên trời, trải qua Thiên Cương Lôi Kiếp, là tồn tại Thiên Anh ah, không ngờ hắn bị một Địa Anh đỉnh phong một kích giết chết, quả thực quá không thể tưởng tượng nổi a.
Nhạc Phủ hai mắt như rớt ra, hắn thường hay khoác lác, nhưng toàn nói đến ai đó trong truyền thuyết, loại tiếc mục này không thể tin nổi a, ít nhất cũng phải vận dụng pháp bảo, thủ đoạn ẩn giấu mới được, làm gì giống như hiện tạo, một tát chụp chết rồi, đúng là trò đùa mà. Tại Y
- A!
Người trẻ tuổi đứng ở đây cũng ngạc nhiên, có chút sợ hãi thàn phục.
Sở Quân là người buồn bực nhất, hắn sớm đã biết rõ thân phận Trình Cung, tuy tin tức Nam Chiêm Bộ Châu không nói rõ ràng, nhưng tư liệu Trình Cung tại thành Hỏa Vân thành vẫn rất kỹ càng. Hắn biết rõ Trình Cung không dễ đối phó, hắn cũng sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhưng cũng cho rằng Trình Cung lợi hại có hạn, dù sao cũng chỉ là Địa Anh đỉnh phong mà thôi.
Mục đích chính thức của hắn chỉ là lợi dụng Trình Cung một chút mà thôi, nhưng không nghĩ tới Trình Cung chỉ một tát đã đánh chết tên hữu tổng quản của hắn rồi.
Đây chính là cảnh giới Thiên Anh trung thành và tận tâm, là nhân vật trọng yếu đầu nhập vào hắn đầu tiên, cứ như vậy mà chết đi!
- Giết... Hắn!
Sở Quân cắn răng ra lệnh cho thủ hạ giết Trình Cung.
Phía sau hắn có hai gia hỏa mặc khải giáp, bộc phát ra lực lượng tương đương Thiên Anh tầng năm, buông Nhạc Phủ ra, lao thằng về phía Trình Cung.
Sở gia là một nhóm thế lực, nếu tại Nam Chiêm Bộ Châu cũng có thể so với Nguyên Thủy Ma Tông, Phong Vân Kiếm Tông, Nam Cương Thần Giáo, tuyệt đối là thế lực hùng bá, nhưng Trình Cung đã không để ý trong lòng.
- Đủ rồi, trình diễn quá tệ, chẳng lẽ muốn nói cho ta biết, trước kia những người tới Sở thành bị chặn giết, đều là vì bọn họ vi phạm quy củ, phạm sai lầm nên mới giết sao?
Nhưng vào lúc này, trên bầu trời có tiếng hừ lạnh, một người trực tiếp xé rách hư không xuất hiện bên cạnh Trình Cung trăm mét, đây chính là người trẻ tuổi đã nói chuyện với Trình Cung, toàn thân giống như mũi tên đã lên dây, gây cho người ta cảm giác bị áp bức.
- Ah, ta còn tưởng rằng là ai, thì ra là người nối nghiệp Thiên Cung Thần Điện chúng ta, Lô Dực Thiên, Lô công tử, ta tại đây đang xử lý công việc, không thể tiếp đón từ xa, không thể tiếp đón từ xa.
Tuy trong miệng nói như vậy, nhưng Sở Quân cũng không nhúc nhích. Đừng nói hắn là thế hệ trẻ tuôi tàn nhãn, tại Thiên Cung Thần Điện gặp nhiều thế lực liên thủ công kích, sau đó tuyên bố phong điện, rất nhiều người thế hệ trước đều có tâm tư của mình, hiện tại Bắc Câu Lô Châu đã có mấy thế lực bắt đầu làm theo ý mình.
Chính vì nguyên nhân này, Sở Quân mới có ý định như thế, chỉ cần kế hoạch lần này thuận lợi, chính mình sẽ đạt tới Thiên Anh đỉnh phong, khi đó mình sẽ tuyên bố thoát ly Thiên Cung Thần Điện, thậm chí nếu mình có thể đạt tới Thuần Dương thành tựu thái tôn, về sau thay thế Thiên Cung Thần Điện mà chuyển biến thành gia tộc của hắn, cũng có khả năng.
Lô Dực Thiên, tiểu tử chính là lô Dực Thiên, chính là nhi tử của cậu ruột mình. Là người cậu duy nhất của mình chết đi trong đại chiến lần trước, lúc ấy Thiên Cung Thần Điện chết tổn thương thảm trọng, lão Điện Chủ vẫn lạc, mà Lô Quân Hạo là ngoại công của mình sắp tiếp nhận điện chủ sống chết không rõ, cậu chết trận, tộc nhân tử thương vô số, lúc này mới xuất hiện kết quả phong điện.
Trách không được lần gặp mặt trước đó, mình lại có cảm giác quen thuộc, mà bức họa mẫu thân trong phòng phụ thân, có chút ít điểm giống với ngươi Lô gia, cho nên có cảm giác thân cận, sinh ra rất tự nhiên, trách không được.
- Hừ!
Lô Dực Thiên hai tay chắp sau lưng, lãnh ngạo nhìn Sở Quân, nói:
- Ít diễn kịch đi, Sở thành của các ngươi tại Bắc Câu Lô Châu diệt không ít gia tộc và môn phái nhỏ, mà chặn giết tán tu nhiều vô số kể, đã đến tình trạng người người oán trách, nên giải thích thế nào?
- Giải thích?
Sở Quân nghe xong lời này cười lên, buông tay nói:
- Ta phải giải thích cái gì, nên giải thích cái gì đây, những tên tán tu nháo sự ở khắp nơi, chẳng lẽ ta chẳng quan tâm. Về phần giải thích, phụ thân đem vị trí truyền cho ta, đến lúc đó ta chính là ngoại môn Thái Thượng trưởng lão Thiên Cung Thần Điện, muốn giải thích cũng phải đi tới chỗ Thái Thượng trưởng lão hội mà giải thích, ta không cần giải thích cho Lô thiếu gia. Hiện tại, ta muốn xử trí người này, kính xin Lô thiếu gia tránh gia, đừng cản trở công việc của ta.
- Việc... Việc của hắn ta đã nhìn thấy, chính người này đã đem nguyên đan tinh khiết trả lại.
Ánh mắt Lô Dực Thiên như mũi tên, nhìn thẳng Nhạc Phủ.
Nhạc Phủ không dám ngẩn đầu lên, chuyện này càng náo càng lớn, ngay cả thiếu chủ Lô gia cũng đi ra, chính mình kẹp ở giữa chết chắc. Hắn biết rõ, bản thân mình là quân cờ, là vật hi sinh của bọn họ mà thôi, lúc này Nhạc Phủ đã tuyệt vọng, bởi vì cho dù thế nào, đại họa cũng giáng xuống đầu của hắn.
- Lô thiếu gia, chuyện này có gì không đúng, nhưng chuyện này Lô thiếu gia không nên nói tùy tiện, tuy ngươi muốn bảo vệ người này, nhưng cho dù đi tới trước Thái Thượng trưởng lão hội, ta vẫn chiếm lý.
Lô Dực Thiên lạnh lùng, nói:
- Chiếm lý, chỉ sợ lý này không vững!
Thằng này rõ ràng không phải loại lương thiện, thuộc về loại huyết tinh, nhân vật tàn bạo, lúc này nói như thế. Hơn nữa hiện tại xem ra, lúc trước hắn làm tất cả, chỉ là muốn dẫn Lô Dực Thiên ra mà thôi.
Trình Cung cũng có cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy.
- Nói như vậy, Lô thiếu gia nhất định phải bảo vệ người này?
- Hừ, nếu như nói như thế, ta bảo vệ hắn, vừa vặn cũng mang cái gọi là nhân chúng của ngươi quay trở lại Thiên Cung Thần Điện, ta xem nhân chứng của ngươi nên nói cái gì.
- Bảo vệ, ngươi giữ được hắn sao?
Đột nhiên, trên không trung có tiếng gầm lên.
- Oanh!
Đột nhiên trên bầu trời có một cánh cửa lớn, bên trong có hơn mười đạo lực lượng cường hoành xuất hiện, cuối cùng xuất hiện hai người, phía trước nhất chính là Bắc Minh Triều, bên cạnh hắn chính là Bắc Minh Chí Dương, bọn họ mang theo năm tên Thiên Anh và mười mấy tên Địa Anh kỳ cường đại, trực tiếp xuất hiện tại Bắc Câu Lô Châu của Thiên Cung Thần Điện.
- Bắc Minh Chí Dương, Bắc Minh Triều...
Lô Dực Thiên khí khái hào hùng bức người, nhuệ khí trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức trầm giọng quát hỏi:
- Bắc Minh Triều, Bắc Minh Chí Dương, nơi này là địa vực của Thiên Cung Thần Điện, các ngươi không nên đến đây, lập tức rời đi, nếu không ta sẽ coi đó là khiêu kích Thiên Cung Thần Điện.
- Khiêu khích... Ta khiêu khích thì thế nào, ha ha...
Bắc Minh Triều cười to nói:
- Ngươi còn tưởng rằng Thiên Cung Thần Điện còn là tồn tại như mặt trời ban trưa không ai địch nổi mười mấy năm trước sao, phong điện làm con rùa rút đầu rồi, còn ở chỗ này trâu cái gì mà trâu, cút qua một bên cho ta, đừng nhúng tay vào chuyện của lão tử, nếu không, ta sẽ thu thập cả ngươi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...