Đan Thần


Bọn hắn trực tiếp dùng chân thân xuất hiện, tuy rằng số lượng không nhiều lắm nhưng lại có vẻ vô cùng đồ sộ, vị thuồng luồng Long Hoàng này vừa xuất hiện cũng đã ẩn ẩn khóa chặt Thiên ngoại hóa thân Hỏa phượng Ma long của Trình Cung lại, lực lượng cường đại trực tiếp áp bách tới.

Chỉ là một con Giao long mà thôi, phân thân bổn đại thiếu đây chân chính luyện chế từ Ma Long và Hỏa Phượng mà thành, loại huyết mạch nào so với ngươi cũng đều cao quý hơn gấp trăm lần. Giao Long phải trải qua cửu biến mới biến thành Long, nhưng dù là biến thành Long thì huyết mạch cũng không phải là mạnh nhất. Nhưng thân ngoại hóa thân Ma Long luyện hóa của Trình Cung lại bất đồng, là huyết mạch thuần chính nhất. Chỉ là giờ phút này Trình Cung không muốn để người khác biết rõ, cho nên cũng không có bộc phát uy áp ra, chỉ hơi chút phóng thích lực lượng tại thân ngoại hóa thân Hỏa Phượng Ma Long để chống cự lại áp lực chugn quanh. Thiên Anh tầng thứ ba, hơn nữa lại là huyết mạch Giao Long nhất tộc, sức chiến đấu có thể so với Nhân tộc Thiên Anh tầng thứ tư, trách không được vừa đến mà tán ra uy áp mạnh như thế.

Trình Cung lại tuyệt không lo lắng, tuy rằng thân ngoại hóa thân Hỏa Phượng Ma Long của Trình Cung vừa độ kiếp, chỉ là Thiên Anh tầng thứ nhất, nhưng dung hợp năng khiếu Hỏa Phượng, Ma Long cùng với lực lượng thân thể kinh khủng kia, mặc dù là đối kháng với Thiên Anh tầng thứ tư hay tầng thứ năm, Trình Cung cũng có lòng tin chiến một trận.

- Yêu hoàng, Yêu Hoàng Giao Long, một trong thập đại hoàng hoàng tộc yêu tộc, cái này náo nhiệt rồi a.

- Không nghĩ tới lại có hai Thiên Anh xuất hiện liên tiếp, xem ra hai bên đều đã chuẩn bị đầy đủ, cẩn thận một chút, một khi Thiên Anh động thủ, chúng ta đều bị ảnh hưởng.

- Lần này yêu tộc đã thật sự động chân hỏa rồi, chỉ trách Trình Cung này quá xui xẻo, cho dù có Thiên Anh cường đại sau lưng, chỉ sợ cũng phải chết chắc. Yêu tộc thâm bất khả trắc, ai biết sau lưng bọn hắn che dấu bao nhiêu lực lượng.

Nhìn thấy Yêu hoàng xuất hiện, người chung quanh vừa khiếp sợ lại vừa chờ mong, đứng xa xa quan sát. Mà hai người Vương Bằng Khải liền trực tiếp thúc dục bát giác thuẫn, thiên lôi giản trong tay, trên bầu trời lập tức sinh ra mây đên, ẩn ẩn có lôi quang và một tấm chắn bao khỏa lại. Đây là một loại cảnh báo, cảnh cáo không Thiên Anh không thể chiến đấu tại tầng trời thấp và lục địa, nếu không tuyệt đối sẽ xuất hiện tình huống vạn dặm núi sông bị vỡ vụn, thậm chí sẽ tạo thành tai nạn khó có thể vãn hồi.

Thiên Anh động thủ, ít nhất cũng phải lên vạn trượng trên không trung, nếu như cường đại hơn nữa, cần phải đến Thiên Ngoại Tinh Không. Lúc này Bát giác thuẫn và Thiên Lôi giản tự nhiên không thể uy hiếp được bọn hắn, lại có thể sinh ra liên hệ với tổng bộ từng người ở Trung Châu, khiến tổng bộ có thể nhìn thấy hết thảy ở nơi này, một khi có người vi phạm quy củ, pháp tắc Cửu Châu, tự nhiên sẽ có người trừng trị.

- Bổn thái tử cho ngươi thêm một cơ hội, chiến một trận công bình với ta.

Yêu tộc thế lớn, tự nhiên phái yêu hoàng ra áp trận cho loại chuyện này, cho nên từ đầu đến cuối Côn Bằng thái tử đều nắm chắc, giờ phút này hắn lãnh ngạo nhìn Trình Cung, hắn khinh thường bọn Võ Thân Vương khi bọn hắn đối phó Trình Cung. Nhưng lúc trước bị Trình Cung mượn nhờ chấp pháp giả mà đùa giỡn, lửa giận hắn áp chế lại bùng lên, hiện giờ hắn muốn tự thân diệt sát tên gia hỏa chán ghét, đáng hận này.

- Chiến một trận công bình? Công bình con mẹ ngươi a. Bổn đại thiếu gia thua thì có thể nhượng xuất Song Long thành, triệt để buông bỏ hết thảy toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu, ngươi có thể làm sao?


Trình Cung rất là hung hăng càn quấy, nói rất là khiêu khích:

- Ngươi thua thì ngươi có thể khiến Yêu tộc buông bỏ tranh đoạt Nam Chiêm Bộ Châu, lập tức lui binh sao?

Nam Chiêm Bộ Châu không có thế lực tu chân cường đại nào có thể danh chính ngôn thuận khống chế toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu. Vì thế mà Yêu tộc mưu đồ đã lâu, tự nhiên không có khả năng buông tha cho. Mà Côn Bằng thái tử phụng mệnh chỉ huy, cũng tuyệt đối không có quyền lực đưa ra quyết định bực này.

- Con mẹ nó, ngay cả ở đây mà còn không làm chủ được thì ngươi thì mau trở về hỏi đại nhân nhà ngươi một chút rồi nói sau, bản đại thiếu gia không có tâm tình chơi với tiểu hài tử như ngươi. Muốn chiến một trận công bình? Vậy thì phải có thẻ đánh bạc, nhưng ngươi lại không đưa ra cái thẻ đánh bạc nào, dù là nhỏ nhất, như vậy thì có tư cách chiến một trận công bình với bổn đại thiếu gia sao?

Trình Cung khoát tay, bộ dáng như đuổi tiểu hài tử về nhà, đừng có làm náo loạn ở đây.

- Ngươi...

Côn Bằng thái tử cau mày, chỉ một ngón tay về phía Trình Cung, quả thực không biết sống chết.

- Ta sao? Đừng nói là Yêu Hoàng tới, cho dù mấy tên Yêu hoàng tới thì sao? Đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ? Bổn đại thiếu ghét nhất là loại người như ngươi, giống như rất Trang Bức, nói cái gì công bình? Ngay cả thẻ đánh bạc cũng không cầm ra, làm chủ cũng làm không được, như vậy thì có tư cách gì để bổn đại thiếu chơi với ngươi? Ngươi cho rằng Yêu hoàng tới thì có thể làm gì? Ngươi có thể giết ta a?

Nghe được lời này của Trình Cung, Côn Bằng thái tử càng căm tức, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận Trình Cung nói không sai. Cho dù bên hắn lại có thêm một hai gã Yêu hoàng đến, nhưng nhìn uy lực Thiên Anh bên Trình Cung, hắn cũng bắt đầu không cho là Thiên Anh bình thường nữa rồi, ít nhất là mang Trình Cung bọn hắn rời đi, cũng không ai có thể làm được gì.

- Sáng suốt, Côn Bằng thái tử này là nhi tử của Côn Bằng đại đế, được xưng là nhân tài ngàn năm khó gặp của yêu tộc, đạt đến Địa Anh rất sớm, hơn nữa vừa rồi ta còn âm thầm suy tính một phen, có Long Tại Uyên, Thủy Vô Để, hiển nhiên hắn còn che dấu rất nhiều, tuyệt không đơn giản như biểu hiện ra ngoài, cho nên ngàn vạn lần đừng chọc giận hắn liều mạng.

Lý Dật Phong thấy Trình Cung không có xúc động mà ứng chiến, âm thầm truyền âm cho hắn.

- Sáng suốt cái rắm, ta cóc quản hắn có át chủ bài khỉ gió gì, nếu hắn dám đại biểu cho yêu tộc đánh bạc với Bổn đại thiếu ta, vậy ta chơi với hắn một trận. Hiện giờ phía sau mọi người đều có Thiên Anh tồn tại, như vậy đánh nhau sẽ ra kết quả gì? Hiển nhiên là rất khó có cơ hội giết chết hắn, đến lúc đó phí hết cả buổi thì cũng chỉ là đả bại hắn, bổn đại thiếu ta cũng không muốn phí thời gian đi chơi loại trò chơi với tiểu hài tử này, không có lợi ích, không thể tiêu diệt hắn, như vậy ta mặc kệ hắn, ngươi cho rằng ta nói giỡn với hắn hay sao?


Nghe Trình Cung nói như vậy, Lý Dật Phong lập tức im lặng, hai mắt hắn có cảm giác im im lặng lặng, lời này cũng quá kinh thế hãi tục a. Ta còn tưởng rằng hắn chỉ ứng phó với Côn Bằng thái tử mà không tỷ thí, không nghĩ tới hắn lại nghĩ như vậy. Tại Y

- Hừ, không phải mới vừa rồi ngươi rất hung hăng càn quấy sao? Hiện giờ như thế nào không dám ứng chiến? Ngươi sợ rồi sao?

Nguyệt Minh thái tử rốt cục nắm bắt cơ hội này, lập tức mở miệng mỉa mai.

- Chư từng thấy Trình đại thiếu sợ như vậy, ta xem không đánh bạc cũng không được a, cho ta một suất. Ta rất tin tưởng Côn Bằng thái tử có thể thắng, cho nên hiện giờ ta lấy toàn bộ thân gia ra đánh bạc, kể cả thanh Đạo khí Đại Thánh Di Âm này nữa.

Ngoài Võ Thân Vương đang cố gắng bình định Ý thức hải đang náo động, trấn áp trùng kích thần niệm của Trình Cung mà dẫn đến thống khổ. Chu Dật Phàm cũng đã mở miệng, hắn không giống Nguyệt Minh thái tử, nhưng kích thích, châm ngòi ác hơn, độc hơn nữa. Đã đến lúc này, hắn khó mà bình tĩnh như lúc vừa mới bắt đầu, giờ phút này hiển nhiên hắn không tiếc hết thảy để thúc đẩy Trình Cung và Côn Bằng thái tử chiến một trận với nhau.

- Ha ha, điều ngươi muốn thật là con mẹ nó đẹp a, lại đi biểu diễn cái loại rách rưới này. Ta chơi đùa chính là thiên hạ, đánh bạc chính là quyền khống chế Cửu Châu và Nam Chiêm Bộ Châu này, cho dù ngươi bán đi cái gì cũng đều không thể so sánh. Tên khốn ti tiện, con mẹ nó, lão tử ghét nhất loại người giẻ rách như ngươi, gia hỏa ti tiện, vừa rồi ngươi tổn thất không lớn, có phải rất không vui không? Rốt cục nhịn không nổi đứng ra đúng không? Có tâm lý chuẩn bị giết ta? Con mẹ ngươi, chết đi!

Ở đây không thể hóa giải cừu oán với một tên nào, như vậy Trình Cung cũng tuyệt đối không khách khí với bọn hắn.

- Không tốt!

Lời Trình Cung còn chưa dứt, Chu Dật Phàm liền cảm nhận được không tốt, hô lên, thân hình bay ngược về sau.

Mà Giao Long Hoàng một mực tập trung lên Hỏa Phượng Ma Long cũng đã ra tay, nhiếp tới Chu Dật Phàm đang muốn bay lui lại. Một đạo pháp lực mênh mông, vô biên trực tiếp bao phủ Chu Dật Phàm, kể cả tên hộ đạo của hắn vào trong. Thân là Yêu hoàng, hắn đã nhận ra Hỏa Phượng Ma Long sẽ động thủ với Chu Dật Phàm bọn hắn.

- Răng rắc!


Nhưng đáng tiếc, pháp lực mênh mông, vô biên kia còn chưa bảo vệ được tên Hộ đạo và Chu Dật Phàm, một đạo Niết Bàn hỏa diễm thiểm điện đã oanh kích đến tên hộ đạo của Chu Dật Phàm.

Đồng dạng như tên hộ đạo của Nguyệt Minh thái tử vừa rồi. Đối mặt với Thiên uy một bước lên trời, có thể động dụng quy tắc Thiên Đạo không thể lường được này. Dù là Địa Anh đỉnh phong cũng không hề có sức hoàn thủ, trực tiếp hóa thành hư vô, giống như dung hợp cùng thiên địa, biến mất giữa thiên địa này.

- Oanh!

Lúc tên hộ đạo của Chu Dật Phàm biến mất, pháp lực vô biên mênh mông của Giao Long hoàng mới bao phủ bọn hắn lại.

Sai một ly đi ngàn dặm, nhìn chỉ như là chênh lệch một đường, nhưng sắc mặt Giao Long Hoàng cũng đã vô cùng khó coi. Mà thần sắc lão nhân dâng hương và phu nhân thanh âm cũng vô cùng khó coi, vừa rồi bọn hắn còn chưa kịp rõ ràng chuyện gì xảy ra thì Địa Anh đỉnh phong cứ như vậy mà bị giết, cái này cũng quá kinh khủng đi.

Bọn hắn coi như là người có kiến thức, nhưng loại tràng cảnh này cũng chưa từng thấy qua mấy lần. Quá kiêu ngạo, quá kinh khủng, dù Giao Long Hoàng ra tay cũng không bảo vệ được hắn. Giờ phút này, bọn hắn đều có một cảm giác đại họa lâm đầu, tùy thời đều có khả năng tai họa ngập đầu.

Mà lúc này, sắc mặt Chu Dật Phàm được Giao Long Hoàng nhiếp đi cũng cực kỳ khó coi, hắn biết rõ, nếu như đạo công kích kia hướng về phía hắn, hắn cũng chỉ có chết mà thôi. Vì cái gì mà Trình Cung không giết hắn?

- Chuyện gì xảy ra?

Thần niệm Côn Bằng thái tử khẽ động, cũng rất là tức giận, bởi vì vừa rồi hắn đã khiến Giao Long Hoàng nhìn thẳng Thiên Anh sau lưng Trình Cung. Hắn coi như là đã đứng ra, nhưng không thể muốn làm gì thì làm, cũng tuyệt đối không thể để bọn người Chu Dật Phàm, Võ Thân Vương và Nguyệt Minh thái tử gặp chuyện không may, bởi như vậy cũng tương đương đánh vào mặt hắn.

Nhưng hiện giờ hết lần này tới lần khác đều đánh hắn, hơn nữa lần nào lần nấy đều vang dội.

- Điện hạ, người này rất mạnh. Tốc độ quá nhanh, không phải ta có thể so sánh.

Giao Long Hoàng thân là Yêu Hoàng một đời, cũng không phải có thể dễ dàng nói ra lời này, nhưng đối mặt với nhi tử của Côn Bằng đại đế yêu tộc, hắn cũng không dám có chút dấu diếm.

Con Bằng thái tử trầm mặc lại, Giao Long Hoàng có thể khiêu chiến vượt cấp như Thiên Anh, nếu hắn đã nói lời này, xem ra người sau lưng Trình Cung quả thật không đơn giản.


Đạt tới Thiên Anh, tốc độ sẽ cực nhanh, đây chính là chuyện phi thường kinh khủng. Côn Bằng thái tử có thể cảm nhận được. Ngay sau đó Giao Long Hoàng trực tiếp dùng một cỗ lực lượng bổn nguyên để bảo vệ mình, hiển nhiên là sợ Thiên Anh bên đối phương nổi bão muốn diệt sát hắn. Nói các khác, ngay cả Giao Long Hoàng cũng không có nắm chắc có thể tự bảo trụ mình khi đối phương đột nhiên động thủ.

Nhưng bây giờ đâm lao đành phải theo leo, Côn Bằng thái tử cũng biết vậy nên vô cùng khó xử.

- Nắm chắc mấy thành?

Côn Bằng thái tử cũng không muốn rút lui như vậy.

- Tốc độ người này không phải ta có khả năng so sánh, nhưng áp lực của lực lượng lại không có cảm giác quá lớn. Nếu như điện hạ có thể ban cho ta Đạo khí để dùng một lát, có thể nắm chắc tám phần vây khốn hắn, ba thành nắm chắc trọng thương hắn.

Có thể trở thành Yêu hoàng, hắn đương nhiên dựa vào vô số kinh nghiệm chiến đấu phong phú của mình. Lập tức đưa ra phán đoán cơ bản nhất.

Đạo khí, coi như là Thiên Anh cũng đều không phải có được, dù chỉ là Hạ Phẩm Đạo khí nhưng cũng đều là vô cùng trân quý.

Nghe Giao Long Hoàng nói như vậy, Côn Bằng thái tử lại thầm nghĩ trong nội tâm. Đối phương đã là Thiên Anh, tốc độ lại rất nhanh. Muốn giết thật sự rất khó. Nếu như không trói được hắn thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Trong lúc Côn Bằng thái tử đang cân nhắc, do dự thì bọn người Nguyệt Minh thái tử, Võ Thân Vương và Chu Dật Phàm đều đã phiền muộn muốn chết rồi. Bây giờ bọn hắn không dám nói một lời thừa thải nào.

- Tại sao không nói chuyện? Kinh sợ rồi sao? Nếu không dám đánh bạc thì đừng có kêu gào ở đây. Tại Nam Chiêm Bộ Châu này, bổn đại thiếu có thể tùy ý đánh bạc với ngươi. Ngươi nên quay về hỏi thằng cha ngươi một chút, có bản lĩnh để cầm Yêu Châu đánh bạc một ván với bổn đại thiếu ta hay không.

Cho tới bây giờ, Trình đại thiếu luôn là một người thêu dệt chuyện, vô cùng hung hăng càn quấy khiêu chiến Côn Bằng thái tử.

Mang một Châu địa ra để làm thẻ đánh bach, đừng nói là Côn Bằng thái tử, coi như là Côn Bằng đại đế cũng không dám tự tiện đưa ra loại quyết định này, cũng không có khả năng như thế. Nhưng hiện giờ, cục diện của Nam Chiêm Bộ Châu là Trình Cung đã đột phá, người của hắn cũng là vô địch trong chiến đấu tại thế tục. Nếu như Yêu tộc, Thất Âm cầm cung, Thần Miếu Bà La Đa và Phù Văn tông không thể tìm ra phương pháp xử lý, Trình Cung nhất định sẽ khống chế toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu.

- Mang Nam Chiêm Bộ Châu ra làm tiền đặt cược? Ngươi nghĩ ngươi thật sự khống chế được Nam Chiêm Bộ Châu rồi? Nực cười, ngươi cho mình là ai? Trước hết ngươi nên nghĩ cách như thế nào để sống sót rồi nói sau, ngươi chết thì cũng chỉ là công dã tràng. Trận đại chiến này bất quá chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui