- Làm tốt lắm, hiện giờ hẳn đã là Thiên Anh đỉnh phong rồi chứ?
Hơn sáu mét tuy là vẫn khá khoa trương, nhưng so với thân thể to đùng trên trăm mét ban nãy, lúc này khá hơn nhiều.
Người trong tộc Cự Nhân, ngoài trừ đột phá Thuần Dương, tiếp xúc " Đạo" rồi mới có thể khống chế thân thể biến đổi, nhưng trừ phi đạt tới tầng thứ như Lão Khốn Nạn kia, nếu không bình thường bọn họ vẫn thích khôi phục tình trạng vốn có của bản thân, như vậy bọn họ có thể hấp thụ nguyên khí nhiều gấp trăm triệu lần so với người bình thường, cũng mới có thể phát huy sức mạnh thật sự của bọn họ.
Hay nói cách khác, tộc Cự Nhân trước khi đạt tới Thuần Dương sẽ không tài nào tự khống chế cơ thể bản thân mình, nhưng Linh Phong , cái tên Tiểu Phong Tử này thì khác, người có được huyết mạch tộc Cự Linh thượng cổ- tổ tiên tộc Cự Nhân như gã, từ nhỏ đã có khả năng biến đổi cơ thể đến mức nhất định. Chỉ có điều gã phải tùy theo độ tuổi, sức mạnh mà khống chế, lúc đó Trình Cung đã từng nói với Tiểu Phong Tử, sau khi gã trưởng thành sẽ có khả năng tự do khống chế bản thân, hiện giờ xem ra tất cả đều đang đúng theo lời Trình Cung nói.
- Vẫn chưa, đều tại ả đàn bà thối tha kia của Nam Cương Thần Giáo, nếu không phải ả nhân ta bị thương chưa khỏi dẫn người bao vây tấn công ta, ta cũng đâu cần dưỡng thương mà dưỡng hết mười mấy năm trời. Nhưng chỗ này quá rác rưỡi, ta lại không có đan dược, cho nên vết thương hồi phục khá chậm, giờ sức mạnh đã rớt xuống trình độ Thiên Anh tầng bảy đỉnh phong rồi.
Nhắc tới chuyện này, trong mắt Tiểu Phong Tử lại lóe lên tia giận dữ điên cuồng:
- Nếu không phải ta đang tìm bảo bối, ta sớm chẳng cần có bất kỳ quan hệ chó má và hiệp định bằng hữu vớ vẩn gì với bọn họ, ta trực tiếp lén lút làm chết một đống người dưới trướng ả ta rồi bỏ đi, đợi thương thế của ta lành hẳn, trở về rồi ta lại giết luôn ả ta.
Mười mấy năm rồi? Bị người của Nam Cương Thần Giáo bao vây tấn công, tu dưỡng hết mười mấy năm rồi? Còn số người Man này, còn có bảo bối mà gã nói, Linh Phong chẳng hề giấu giếm bất kỳ điều gì trước mặt Trình Cung, cũng chẳng có bất kỳ rào cản nào, lời nói của gã thoáng chốc khiến Trình Cung ngẩn người tại chỗ.
- Sắc Quỷ, các ngươi đợi ở đây một chút, hoặc là để Kình Sơn dẫn các ngươi đi dạo một vòng quanh đây, tìm hiểu tình hình xung quanh và tình hình nội bộ của Man Thần Giáo, ta và Tiểu Phong Tử có chuyện cần bàn.
Trình Cung sau khi ngây người, liền buông vài lời với bọn Sắc Quỷ, xong trực tiếp kêu Tiểu Phong Tử bay đi cùng. Nghe Trình Cung căn dặn, Tiểu Phong Tử lúc này mới nhìn Kình Sơn trung thành vẫn đang quỳ rạp dưới đất, ra lệnh cho y nghe theo lời bọn Sắc Quỷ, sau đó liền bay đi cùng Trình Cung.
Giáo chủ của Man Thần Giáo là Tiểu Phong Tử, thế thì Trình Cung sẽ không khách khí tẹo nào, trực tiếp bảo Sắc quỷ đi tìm hiểu nội tình của Man Thần Giáo, và cả tình hình chung quanh của Man Thần Giáo và Nam Cương Thần Giáo, làm báo cáo cho kỹ càng để sau này còn sử dụng đến.
Tuy rằng hiện giờ mạng lưới tình báo của Sắc Quỷ đã phủ khắp Nam Diêm Bộ Châu rồi, nhưng vẫn có một số nơi thuộc vùng mù tịt, hất là những nơi đặc thù như Man Thần Giáo, Nam Cương Thần Giáo.
Những nơi này hầu như chẳng liên lạc với thế giới bên ngoài, thậm chí chẳng cần đến một chút mạo dịch cơ bản nào, đều có tín ngưỡng của riêng mình, muốn tìm hiểu tin tức tình báo nội bộ của bọn họ quả thật khó như lên trời.
Tình hình hiện giờ hoàn toàn khác xưa rồi, trực tiếp có Giáo chủ Man Thần Giáo dẫn đi, muốn tìm hiểu thứ gì mà chẳng được.
Bởi vì thần linh trong lòng bọn họ, Man Thần Linh Phong của Man Thần Giáo, trước khi ra ngoài cùng Trình Cung, đã trực tiếp nói với Kình Sơn, tất thẩy phải nghe theo bọn Sắc Quỷ. Chỉ vì câu nói này, giờ Sắc Quỷ muốn bọn Kình Sơ và đám người Man Thần Giáo xông vào Yêu Thú Sâm Lâm, hoặc trực tiếp tấn công vào Song Long Thành cũng chẳng thành vấn đề.
Mà lúc này, Trình Cung thì dẫn theo Tiểu Phong Tử trực tiếp tìm một tảng đá tại đỉnh núi ngồi xuống, nói chính xác hơn thì Trình Cung ngồi, còn Tiểu Phong Tử chỉ cười cười đứng bên cạnh.
Ngồi trên tảng đá lớn như vậy, vừa hay gần bằng với độ cao sáu mét của Tiểu Phong Tử, thấy gã không ngừng toét miệng cười, bộ dạng đó giống y như chàng ngốc to lớn, nhưng Trình Cung biết tên tiểu tử này không hề đôn hậu như vẻ ngoài gã có. Cũng giống như bản thân, cho dù tộc Cự Nhân hay tộc người của gã, cũng không biết có bao nhiêu người đã bị gã trêu đùa rồi, mà đem gã đi so sánh với những người tộc Cự Nhân đôn hậu thì càng đã sai càng sai. Nhìn thoáng qua, Linh Phong của lúc này cũng có vài phần giống người Man.
- Đám người Man này có phải có quan hệ gì với tộc Cự Nhân của các ngươi, sao ngươi lại chạy đến đây thành lập giáo phái, còn biến mình thành Thần Linh ?
Vốn dĩ cách nghĩ đầu tiên của Trình Cung chính là,đám người Man này chắc không phải là hậu duệ của tộc Cự Nhân chứ. Nhưng ngẫm nghĩ, tộc Man Đông Nam mà phụ thân mình chấn giữ hoàn toàn khác biệt so với số tộc Man còn lại ở Nam Hoang, bọn họ có tín ngưỡng của riêng mình, nhưng giữa bọn họ chắc chắn có mối liên hệ gì đó, điều này thì Trình Cung có thể khẳng định được.
- Hoàn toàn là vô tình thôi, lúc đầu biết ân chủ người muốn đoạt thần khí đệ nhất Hư Không Âm Dương đỉnh, điều đầu tiên ta đến chính là muốn chạy đến giúp người....
Chạy đến giúp ư? Trình Cung vừa nghe gã nói, lập tức cười khổ liên tục, đừng thấy Tiểu Phong Tử hiện giờ cường đại thế này, ở Nam Diêm Bộ Châu cũng thuộc loại sức mạnh siêu cấp, đủ để chấn áp cả một đại giáo phái. Nhưng năm đó lúc Trình Cung tranh đoạt thần khí đệ nhí Cửu Châu, trong mắt Trình Cung và những người kia, gã chẳng qua là một đứa trẻ thông minh hơn một chút mà thôi.
Đây cũng giống như một đám người lớn cầm binh khí chiến đấu, có một cậu nhóc chạy đến đòi giúp đỡ vậy, mà hai kiếp làm người, mãi đến nay Trình Cung mới biết chuyện này. Trong lòng Trình Cung nghĩ, nhưng không lập tức rặn hỏi, mà chỉ nhẫn nại đợi tự mình Tiểu Phong Tử tiếp tục nói.
Tiểu Phong Tử Linh Phong nói đến đây cũng có chút ngại ngùng nói:
- Thế nhưng lúc ta đến vòng ngoài, căn bản không cách nào vào sâu bên trong, chính lúc ta nghĩ cách triệu tộc người Cự Nhân đến giúp đỡ, bất chợt bên trong phát nổ. Ta trực tiếp bị trận phát nổ khổng lồ đó làm bị thương, nhất là bị một mảnh vỡ cắm vào cơ thể, cả người bị không gian hỗn loạn làm cho rớt xuống Nam Diêm Bộ Châu này.
- Lúc đó vết thương của ta rất nghiêm trọng, không ngờ nơi ta rơi xuống lại chính là phạm vi thế lực của người Man này, lúc đó ta dùng toàn lực vận chuyển sức mạnh để chữa lành vết thương trong cơ thể. Hơn nữa ta cảm nhận được thứ bên trong cơ thể ta rất đặc biệt, không ngờ khiến cho huyết mạch của ta trở nên tinh nhuệ hơn, có điều mỗi lần huyết mạch xảy ra biến động, sức mạnh của ta sẽ bị giáng xuống một chút, máu cũng sẽ bị giảm sút đi rất nhiều. Vả lại ở bên trong đó ta còn có thể tìm thấy cảm giác đặc biệt về mặt tu luyện. Chính vào lúc này, những người Man phát hiện ra ta, vừa hay chính là lúc huyết mạch trong cơ thể ta bị ảnh hưởng bởi mảnh vỡ đó nên nó trở nên thuần khiết hẳn, lúc đó bọn chúng thấy được luồng ánh sáng toát ra trên khắp cơ thể ta thì liền quỳ rạp hết xuống đất, ta cũng chẳng hiểu đầu đuôi tai nheo ra sao. Nhưng mơ hồ, ta cũng cảm nhận được huyết mạch của ta có sự áp chế và khống chế thiên phú đối với bọn chúng. Ta cảm giác dường như bọn họ cũng có một chút huyết mạch của tộc Cự Linh, chỉ là khác biệt khá xa so với tộc người Cự Nhân, bởi vì có cảm giác về huyết mạch, thấ bọn họ thành khẩn như vậy nên ta để bọn họ tìm một nơi để ta điều dưỡng thương thế.
Mịa, quả nhiên là vậy, vận khí của Tiểu Phong Tử cũng tốt thật đấy. Mảnh vỡ mà gã nói, chắc chắn là mảnh vỡ ngoại đỉnh của Hư Không Âm Dương đỉnh rồi, nhưng loại đồ vật này cho dù rơi vào tay của kẻ mạnh hơn, cùng lắm chỉ mơ hồ lĩnh ngộ được, tuyệt đối không thể giống như gã vậy, trực tiếp có được lợi ích bên trong mảnh vỡ đó.
Tiểu Phong Tử nói như vậy, Trình Cung không khỏi nhớ tới con Nhục Nhục, lúc mới bắt đầu nó cũng cứ bám riết lấy mảnh vỡ ngoại đỉnh Hư Không Âm Dương đỉnh không buông, xem bộ dạng hẳn là nó cũng có được lợi ích không nhỏ đây.
- Đây là mảnh vỡ của thần khí đệ nhất Hư Không Âm Dương đỉnh, ngươi có thể có được lợi ích từ đây, cũng là cơ duyên của ngươi. Hơn nữa, nếu không phải có khoản thời gian điều dưỡng này chắc ta cũng không tài nào tìm ra ngươi, nói không chừng còn nảy sinh xung đột với Man Thần Giáo của ngươi nữa.
Trình Cung chỉ chỉ miếng mảnh vỡ treo trên ngực Tiểu Phong Tử, lúc này mảnh vỡ đó cũng rộng khoản nửa mét, dài tầm hơn một mét, nó đang được treo trước ngực gã như vật để hộ giá, mà nếu gã biến thành thân cao trăm mét, mảnh vỡ này sẽ to bằng cái hoa tai bình thường.
- Dựa vào cái này để tìm đến, thế....thế trước đó.... - .
Tiểu Phong Tử đột nhiên trợn tròn mắt, nhớ tớ trước đó đã gã bất chợt cảm nhận được luồng thần niệm đang dò xét nơi trú ngụ của bản thân.
Trình Cung gật đầu nói:
- Không sai, chính là ta, nếu không phải vận khí của ta tốt, suýt chút nữa là bị Tiên Thiên Linh Quang của ngươi dung hóa rồi.
Vừa nghe Trình Cung nói thế, Tiểu Phong Tử Linh Phong thân cao sáu mét khẽ lay động, nắm đấm đã xiết chặt, trong mắt đã toát lên cơn giận dữ kinh người. Gã tức giận là đang tức bản thân mình, giận mình suýt chút nữa hại chết ân chủ, không có ân chủ sao có bản thân của ngày hôm nay có được tất cả. Hơn nữa xưa nay Trình Cung chưa từng xem gã là vãn bối, cảm tình của hai người rất tốt, gã muốn theo Trình Cung suốt, nhưng do lúc đó Trình Cung muốn tìm kiếm con đường đột phá nên cũng không cách nào dẫn dắt gã theo, Tiểu Phong Tử cảm ân nên liền bắt chước một số người chịu ân huệ của Trình Cung qua, cứ gọi Trình Cung là ân chủ.
Từ "chủ" này có mang ý nghĩa của chủ nhân, nay gã liếc mắt qua liền thấy ngay sức mạnh của Trình Cung hiện giờ rất yếu, vô cùng yếu, gã thật sự không nghĩ ra Trình Cung đã đỡ đòn Tiên Thiên Linh Quang bằng cách nào, tuy luồng Tiên Thiên Linh Quang đó gã vẫn chưa vận hết sức. Nhưng nếu Tiên Thiên Linh Quang đó làm tổn thương ân chủ, bản thân cho dù có chết ngàn vạn lần cũng không đủ đền tội, vì thế Linh Phong càng nghĩ càng thấy hối hận, phẫn nộ.
Lại nghĩ tới chuyện bản thân còn thương lượng với kẻ khác, bàn làm thế nào giết hại ân chủ, một thứ điên cuồng đang lưu thông trong cơ thể gã, một luồng sức mạnh trong cơ thể gã khiến cho nhãn thần và trạng thái của gã thoắt chốc chìm vào điên tiết, nắm đấm của gã đã xiết chặt, nháy mắt liền muốn tấn công thật mạnh vào đầu mình.
- Tiểu Phong Tử, bệnh điên của ngươi lại tái phát rồi à, giờ chẳng phải ta đang ngồi đây bình an vô sự hay sao. Nếu ngươi cảm thấy bản thân đã làm sai chuyện gì, chốc nữa đương nhiên ta sẽ nói cho ngươi biết làm thế nào để bù đắp, phạt ngươi như thế nào thì tùy ý ta, giờ thì ta còn có chuyện muốn nói với ngươi, kiềm chế mình lại một chút đi.
Trình Cung nhìn qua thấy Linh Phong lại chìm vào trạng thái điên khùng, vội vàng quát mắng ngăn lại, hắn biết trên thế gian này chắc cũng chỉ có lời của bản thân hắn mới có chút tác dụng với Tiểu Phong Tử này.
Một khi Linh Phong hoàn toàn chìm vào cơn tức giận hay chịu sự kích động, lại hoặc giả là lúc chiến đấu quá khích, đều sẽ chìm vào trạng thái điên loạn. Trình Cung cũng đã nghiên cứu qua nhiều lần, sau đó phát hiện ra sau khi gã chìm vào cơn điên loạn thì vốn không đánh mất bản tính, không phải dạng tùy ý bùng phát gây tổn hại đến người khác, trái lại trong cơ thể và sức mạnh của gã cũng sẽ có một bước tiến hóa vượt bậc hơn.
Trình Cung đã tìm kiếm trên nhiều loại tư liệu, nhưng bởi vì thời gian quá dài, căn bản không còn những ghi chép liên quan đến tộc người Cự Nhân nữa.
Nhưng Trình Cung trải qua nhiều năm nghiên cứu, phát hiện loại điên loạn này tuyệt đối không phải đến từ dòng máu tộc Cự Linh, dường như đó là một loại huyết mạch đặc biệt khác nằm bên trong cơ thể của gã. Trình Cung nghĩ đến mẫu thân của Tiểu Phong Tử Linh Phong, bởi vì người mẹ có thể sinh ra đứa trẻ đặc biệt thế này hẳn là không phải tầm thường, mà luồng sức mạnh đặc biệt đó vẫn có thể tồn tại được trong suốt quá trình giác ngộ của huyết mạch tộc Cự Linh của Tiểu Phong Tử, không cần nghĩ cũng biết nó có sức mạnh to lớn đến nhường nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...