Nói đến đây, Đông Phương Linh Lung cũng dừng lại, trên nét mặt đạm mạc nhiều hơn một tia nghi hoặc, sau đó lắc đầu, điều này sao có thể, cho dù Đan đạo đại sư trong gia tộc cũng không dám nói có thể tùy ý điều phối dược tề mới. Cho dù dược tề so với đan dược chênh lệch rất nhiều cấp độ, nhưng muốn tiện tay sáng tạo dược tề mới, đó cũng là chuyện tương đối khó khăn.
- Trước không nói những thứ này, ngươi chuẩn bị một chút a, lần này gia gia của ngươi cho người tới đưa tin, nói ngươi trở về một chuyến, hình như có đại sự gì đó. Nhoáng một cái ngươi đã ở đây vài năm rồi, mỗi lần nhìn thấy ngươi đều làm cho ta nhớ tới tràng cảnh ta cùng gia gia của ngươi quen biết năm đó, lúc kia thật không biết hắn là người của Đông Phương Thế Gia, tuổi trẻ không có chú ý, cùng một chỗ vào sinh ra tử, nhớ tới làm cho người ta hoài niệm ah.
Trình lão gia tử nói xong, nâng chén trà lên uống một ngụm, cũng cảm giác không có mùi vị gì cả, không bằng một vò rượu ah. Tu tâm dưỡng tính, tu tâm dưỡng tính, không được lúc nào cũng nghĩ tới rượu nữa.
- Có một số việc, cuối cùng cũng phải đối mặt. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Hình như trong nội tâm Đông Phương Linh Lung đã minh bạch, nhẹ giọng lầm bầm lầu bầu nói.
...
Trình Cung vào thành cũng không có trước hết về Trình gia, chuyện thứ nhất hắn cần làm là tìm Bàn Tử, Bàn Tử kinh doanh hơn mười chiếc hoa thuyền. Bởi vì Vân Ca Thành rất to lớn, đường sông cũng rất nhiều, mà trụ sở bí mật của hắn là ở trong một con thuyền, về phần phân biệt con thuyền bí mật này như thế nào, lại không có mấy người biết rõ.
Trình Cung ra ám hiệu liên hệ với người của Bàn Tử, rất nhanh có thuyền tiếp hắn đi qua, vừa mới lên thuyền đã thấy Bàn Tử cầm một thanh Khai Sơn Phủ khổng lồ trong tay, phía sau hắn là Túy Miêu lảo đảo mang theo một cây thương, thỉnh thoảng thời điểm sắp ngã quỵ là có thể dùng đến, về phần Tống Phúc thì cầm môt con dao găm. Người khác cầm dao găm sẽ bị người khinh bỉ, nhưng hắn cầm dao găm cũng bị người lo lắng, lo lắng hắn không cẩn thận, con dao kia sẽ đè chết hắn.
- Các ngươi muốn làm gì?
- Đại thiếu... Ngươi không có bị thương a?
Chuyện Tống Phúc làm đầu tiên là ném con dao găm đi, cái đồ chơi này rất áp người, tiến lên sờ nắn trên người Trình Cung.
- Chúng ta vừa nhận được tin tức, Tử Yên công chúa chuẩn bị đối phó ngươi, chúng ta định đi tới giúp ngươi ah.
Bàn Tử rất có khí thế mang theo Khai Sơn Phủ cực lớn, một bộ bạn thân đủ nghĩa khí a.
- Đến, Móa!
Túy Miêu thì chống trường thương, cạn ly cùng Trình Cung. Trình Cung không có cạn ly cùng hắn, lại hướng về phía hắn gật đầu cười, bổn ý là nói cho Túy Miêu, Liệt Diễm Quả đã tới tay, rất nhanh Liệt Diễm Tửu của ngươi sẽ ra lò, nhưng Túy Miêu căn bản không có phát hiện, cái này làm cho Trình Cung rất im lặng, dứt khoát không muốn đi để ý đến hắn, đợi Liệt Diễm Tửu ra lò thì đưa cho hắn là được rồi.
Trình Cung nhìn mấy tên này, có chút im lặng triệt để, trước kia bọn hắn chơi đùa nhốn nháo, cảm giác tình báo của Bàn Tử coi như cũng được, nhưng mà hiện tại còn kém quá xa rồi, mình đánh công chúa lâu như vậy mà Bàn Tử mới biết được công chúa chuẩn bị đi ngăn đón mình.
Ba Phong đi theo Trình Cung vào, cảm giác có phải mình đi vào địa bàn quân địch hay không, những gia hỏa này đang nói cái gì, chẳng lẽ bọn hắn không biết cái kia là công chúa sao?
Bốn người, chẳng lẽ bọn hắn là đế đô Tứ đại hại trong truyền thuyết, hôm nay không ngờ mình đều gặp được.
- Các ngươi đi làm gì nữa.
Trình Cung đạp Bàn Tử một cước, sau đó nói:
- Tìm một địa phương có thể dấu tiền, lần này đi ra ngoài ta có chút phát tài, một hồi giao cho ngươi.
- Phát tài, bao nhiêu?
Bàn Tử nghe xong con mắt lập tức tỏa sáng, tiền là đồ tốt a.
- Hoàng kim gần bốn mươi vạn lượng, ngân phiếu bảy mươi vạn lượng, chủ yếu là vàng phải tìm địa phương an toàn lưu trữ.
Trình Cung nói xong, hướng về phía Ba Phong khoát tay áo, để cho hắn đừng khách khí ăn uống tự do, ở trên địa bàn của Bàn Tử, đồ ăn ngon tuyệt đối không ít. Mặc dù là trên thuyền, nhưng mà cái thuyền này của Bàn Tử đặc biệt to lớn. Ở bên ngoài chịu khổ như thế nào đều được, nhưng mà trở về có đồ ăn ngon tự nhiên phải là bổ nhất.
- Gần năm triệu lượng, ta không nghe lầm chứ.
Hiện tại Bàn Tử cảm giác những năm này mình không uổng công bưng bít, tuy vừa bắt đầu đã từng thắng qua trăm triệu lượng bạc, nhưng cuối cùng lại chẳng có gì, nhưng đại thiếu là tiền thật ah.
Tống Phúc bề bộn đi lên trước hưng phấn nói:
- Lão đại, quả nhiên ngươi không hỗ là thần tượng của ta, ngươi đi đâu đoạt vậy, lần sau mang theo ta a.
- Còn có... ta...
Túy Miêu lung lay giơ tay lên, giờ phút này trong cơn say hắn cảm giác Trình Cung trở về rồi, mình cần phải hỏi chút gì đó, hỏi chút gì đó, nếu không thì không có nghĩ khí!
- Đi, lần sau đi lãnh địa của nhà ngươi đoạt.
Trình Cung vừa nói vừa ăn, trêu chọc Tống Phúc hai câu lại nhìn Bàn Tử.
- Bàn Tử, mạng lưới tình báo của ngươi nên làm lại một lần nữa, vừa rồi ta đánh Tử Yên công chúa, đến bây giờ đã qua gần một canh giờ, thậm chí ngươi vẫn không biết. Lần này số tiền kia ngoại trừ mua dược tài ra, những thứ khác đều dùng để kiến tạo mạng lưới tình báo mới.
Bàn Tử nghe xong, đột nhiên xông lên ôm lấy Trình Cung:
- Đại thiếu, ngươi thật sự là quá tốt. Kỳ thật ta đã sớm có ý này, nhưng mà kiến tạo mạng lưới tình bá là đốt ngân phiếu, tiền như nước chảy. Ta không phải là không muốn cải tiến, nhưng mà không có tiền ah. Ca ah, ta chờ những lời này lâu lắm rồi.
Ba Phong nhìn mà ngẩn người, bị một cục thịt kẹp như vậy, cảm giác kia so với bà lão tám mươi đè lên thì không khác gì nhau.
Rốt cục, ở Trình Cung uy hiếp không buông ra sẽ không đưa tiền, rốt cục Bàn Tử mới buông lỏng Trình Cung ra. Trình Cung đi theo Bàn Tử ra ngoài một chuyến, giao hoàng kim cho hắn, thời điểm Bàn Tử chứng kiến trong tay Trình Cung dĩ nhiên là không gian giới chỉ, hắn thiếu chút nữa phát điên, khi biết Trình Cung là cướp được, lập tức cầu khẩn Trình Cung, vô luận như thế nào cũng phải cướp cho hắn một cái. Trình Cung bị hắn quấy rối thiếu chút nữa có xúc động giết người, chưa thấy qua ai có da mặt dày như hắn, không có biện pháp, chỉ có thể đáp ứng hắn, có cơ hội sẽ giúp hắn cướp một cái.
- Đúng rồi đại thúc, bởi vì có nhiều dược vật mua sắm rất khó khăn, cho nên ta định tổ kiến một đội ngũ chuyên môn săn giết yêu thú, thu thập dược vật. Ngươi rất quen thuộc đối với Yêu Thú Sâm Lâm, nếu gần đây ngươi rãnh rỗi, ngươi giúp ta tìm kiếm thoáng một phát.
Trước khi Trình Cung rời đi, chứng kiến Ba Phong đứng ở nơi đó không muốn rời đi, lại có chút ít xấu hổ nói.
- Bành!
Ba Phong vỗ ngực nói:
- Cứ yên tâm, Yêu Thú Sâm Lâm ta hiểu rất rõ, giao cho ta.
- Tốt, ta đi về trước, dùng tiền thì trực tiếp nói với Bàn Tử là được rồi.
Trình Cung nói xong, trực tiếp lên ngựa rời đi.
Nhìn Trình Cung rời đi, Tống Phúc đột nhiên giật mình:
- Nghe đồn Tử Yên công chúa đã đạt đến Tẩy Tủy kỳ rồi, làm sao đại thiếu có thể đánh nàng?
- Bởi vì hắn cũng đạt tới Tẩy Tủy kỳ rồi.
Ba Phong rất là cảm khái nói.
Biểu lộ của Bàn Tử, Tống Phúc trở nên vô cùng khoa trương, Tẩy Tủy kỳ, Tẩy Tủy kỳ, Tẩy Tủy kỳ...
...
Tuy là Trấn Quốc Công cao quý, nhưng Trình Tiếu Thiên vẫn quen cưỡi ngựa, vừa mới từ hoàng cung đi ra, Trình Tiếu Thiên một bụng tức giận mang người trở về. Tuy bệ hạ ở trước mặt Trình Tiếu Thiên không có nói một câu trách cứ, nhưng có mấy lời làm cho Trình Tiếu Thiên rất phiền muộn, bệ hạ lấy ra vô số tấu chương của Ngự Sử cho Trình Tiếu Thiên xem, lại nói với hắn về chuyện mặt mũi hoàng gia. Cuối cùng mượn cơ hội này nói chuyện điều động quân đội, Trình Tiếu Thiên không lên tiếng xem như chấp nhận, chuyện lần này coi như bỏ qua như vậy rồi.
Thời điểm Trình Tiếu Thiên trên đường về nhà, đúng lúc gặp được nhất đẳng Phụ Quốc Công Lôi Nhạc cũng thích cưỡi ngựa như Trình Tiếu Thiên, đang cưỡi ngựa chạy tới hoàng cung, niên kỷ của Lôi Nhạc so với Trình Tiếu Thiên thì ít hơn, tóc giống như bị sấm đánh, tướng mạo rất hung, tiểu hài tử nhìn thấy sẽ bị dọa khóc.
- Thật đúng dịp, sao lại đụng phải lão điểu ngươi, như thế nào, tiến cung thương lượng hôn kỳ cùng bệ hạ sao, lúc nào tổ chức phải mời ta đó.
Lôi Nhạc thấy Trình Tiếu Thiên thì chậm rãi ghìm chặt cương ngựa, thanh âm như sét đánh nói. Đây đã là tiếng nói bình thường của hắn rồi, năm đó hắn nói một tiếng chấn thiên lôi hống, đánh chết sáu gã Tướng quân địch quốc.
- Lăn, muốn kết hôn thì ngươi đi mà kết, thực cho Trình gia ta dễ khi dễ sao, ai cũng muốn nhúng tay có phải hay không, làm lão tử phát bực, ai cũng không quen, móa, đừng ép lão tử phải đại khai sát giới, xem các ngươi còn ai dám khi dễ Trình gia ta.
Trình Tiếu Thiên một bụng tức giận, thúc ngựa rời đi, chỉ để lại tiếng rống giận dữ.
Lôi Nhạc cũng ngây dại, hai nhà cũng không có cừu hận gì, tuy thường xuyên nhao nhao cùng lão điểu này, nhưng hôm nay mình cũng không gây hắn a.
- Cái lão điểu này lại phát tính tình gì rồi, người khác khi dễ Trình gia ngươi, hắn cũng không biết xấu hổ nói ra miệng.
Trình Cung trước cưỡng gian công chúa, sau đó truy nợ khắp đế đô, thậm chí ngay cả đại thần vào triều cũng dám chặn đường đòi nợ, mới vừa rồi lại đánh công chúa, cái này con mẹ nó đổi thành người khác đã sớm chết một trăm lần rồi. Tuy người bình thường không biết thân phận của Trình Cung cùng Tử Yên công chúa, nhưng chuyện này đã truyền khắp trong các đại gia tộc cùng tất cả thế lực lớn, cộng thêm tin đồn Trình Cung quan hệ cùng công chúa đã truyền khắp đế đô. Hôm nay lại thấy lão điểu này từ hoàng cung đi ra, ở Lôi Nhạc xem ra, rất có thể là bệ hạ bị bất đắc dĩ muốn gã Tử Yên công chúa cho tên quần là áo lượt kia.
Nhưng không nghĩ tới, lại bị lão điểu này mắng một trận, thật sự là xui xẻo.
- Lão La, tiểu vương bát đản kia đã trở về chưa vậy?
Trình Tiếu Thiên dừng ngựa, thấy lão La lập tức khó thở gào thét.
Lão La vừa thấy Trình lão gia tử như vậy, còn có bộ dáng tức giận kia, quan trọng nhất là câu mà Trình Vũ Phi thường mắng Trình Cung, hắn cũng nói ra, biết rõ Trình lão gia tử thật sự nổi giận.
- Vừa trở về, kỳ thật sự tình lần này còn có rất nhiều ẩn tình, tình báo vừa mới trở về, lão bộc còn chưa kịp báo cáo cùng ngài...
- Nói cái gì mà nói, chờ ta thu thập tiểu vương bát đản này xong rồi nói sau. Nhìn hắn từ nhỏ không có mẹ đáng thương, ta vẫn không có quản hắn làm gì, nhưng bây giờ hắn càng náo càng lớn, thực đã cho ta chết rồi sao, hôm nay còn dám bỏ nhà đi, thật là muốn làm ta tức chết.
Trình Tiếu Thiên tức giận sải bước đi tới chỗ Trình Cung.
Lão La còn tưởng rằng Trình lão gia tử là vì mới từ hoàng cung trở về, bệ hạ nói gì đó mới giận như vậy, nghe xong lời này nguyên lai là bởi vì Trình Cung rời nhà trốn đi ah. Lần này Trình Cung rời nhà trốn đi đủ dứt khoát, cho dù dùng tình báo của Trình gia, thì sau khi Trình Cung đã ly khai Vân Ca Thành rồi mới biết. Sau đó hành tung của Trình Cung rất khó truy tra, Trình lão gia tử vẫn nhịn xuống phái người nghĩ cách bắt Trình Cung trở về, bởi vì căn cứ biểu hiện của đủ loại tình báo, hắn là muốn đi Yêu Thú Sâm Lâm.
Nhất là mấy lần mất đi tin tức của Trình Cung, Trình lão gia tử càng thường xuyên nổi giận.
So với lúc kia, lúc này Trình lão gia tử nói là đi giáo huấn, nhưng lão La nhìn thế nào cũng chỉ thấy một loại chờ đợi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...