Thành Trân Châu náo nhiệt hẳn lên. Xuân về hoa nở, trăm hoa đua nở, tranh nhau khoe sắc thắm, thời tiết ấm áp, dân chúng di chuyển đều trên đường. Hôm nay mặt trời trông thật rạng rỡ, ánh nắng ấm áp rơi trên người vô cùng thoải mái, ngay cả mèo hoang cũng thích nằm phơi nắng ven đường hơn.
Giờ phút này trên đường khua chiêng gõ trống, nhóm tiểu thương cũng thét lớn tiếng không ngừng bên tai.
Mùa xuân vừa đến, thương nhân bên ngoài liền chen chúc tới, bởi vậy mỗi khi mùa xuân đến, trong thành lại khôi phục ồn ào náo động của dĩ vãng .
Chính là thời điểm mà lúc Tục Hương Lầu sinh ý kém nhất, do bên ngoài rất nhiều nhóm thương thân buôn bán lớn thường kỳ trở về đây hội họp, nên tạm thời nghỉ ngơi một thời gian để làm bạn với thê nhi.
Thân là chưởng quầy của Tục Hương Lầu, nên Hổ Nhi hôm nay liền rảnh không có việc gì đi dạo một chút trên đường. Nàng trình diễn một thân trang phục màu đỏ, dưới chân thắt dây lụa màu hồng, vô cùng trầm ổn lại thẳng thắn, thật không nghĩ giống hành vi của cô nương gia bình thường .
Hổ Nhi vốn là cô bé mồ côi, vốn cùng mọi người sinh sống bên trong ngôi nhà lớn, lúc mười tuổi, Hoa phủ đem về ba tỷ muội tương xứng làm bạn, cùng tiểu thư là Hoa Lưu Ly đang nuôi dưỡng.
Nàng từ nhỏ cá tính vội vàng không yên lại hay xúc động, không biết có phải nàng hoàn toàn khác với tiểu thư hay sao, mà ai ai cũng gọi Hổ Nhi, trước mặt kêu nàng là con hổ nhỏ.
Tính hiếu động nên nàng không thích ngoan ngoãn ngồi ở địa vị cao, không chỉ có đọc vô số thơ từ, nữ công lại càng không biết, đừng nói cầm kỳ thư họa, ngay cả tình cờ muốn nàng viết tên mình một chút, nàng vẫn còn oán giận lắm lúc trước đem nàng về nhà bà bà lấy bút thay nàng chọn tên.
Cho nên an bài nàng vào Hoa phủ, chủ tử biết rõ tính tình của nàng, mặc nàng tự do phát triển thuận theo tự nhiên.
Nàng muốn học võ thuật, trong phủ liền mời tiêu sư dạy nàng, bất quá, mỗi vị sư phụ đã dạy qua nàng đều nói, nàng không có trời sinh để luyện võ. Được rồi ! Nếu làm hiệp nữ không thành, nhưng ít ra học được một chút quyền cước võ thuật, chẳng những có thể mạnh khỏe hơn, nếu có gặp nguy hiểm còn có thể tự bảo vệ mình.
Về giấc mộng trở thành giang hồ của nàng, đành phải đợi kiếp sau vậy.
Hổ Nhi chuẩn bị đến trụ sở ngôi nhà lớn xem qua nhóm bạn cũ, lúc đi qua chỗ góc ngõ nhỏ rồi, đột nhiên cảm thấy có người giữ lấy quần nàng.
Nàng không chút nghĩ ngợi, duỗi chân cho đối phương một cú.
Không có biện pháp đây là phản ứng trời sinh của nàng.
"Ngô ... Ân..." Nam tử vốn đã bị trọng thương, bởi vì nàng vừa mới dùng sức đá, trong miệng lại tiếp tục phun ra máu đen.
Hổ Nhi từng bước lui ra sau, mắt đẹp nheo lại, nhíu mày nhìn nam tử ngã trên mặt đất.
"Cô nương ..." Nam tử trên người thật bẩn, trên mặt cũng dính tro bụi, có vẻ rất chật vật, nhưng vẫn không nổi giận lại tiến lến, túm lấy quần của nàng, sợ nàng quay đầu đi mất.
"Làm gì?" Nàng lại muốn giơ chân lên đá hắn, thế nhưng giờ phút này hai tay hắn ôm bắp chân nàng, làm nàng không sao thoát được, chỉ có thể tức giận hỏi .
"Cô có thể cứu ta không?" Nam tử hơi thở mong manh, ngẩng đầu nhìn nàng.
Hắn biết chính mình thường hay liếc mắt, từng nhìn qua nữ tử, hai mắt hắn hẳn là đã nhìn nhiều rồi, huống chi giờ hắn bị thượng, chưa bao giờ gặp nữ tử lạnh lùng thế, thấy vậy cũng nên có chút trắc ẩn mới phải.
"Vô duyên cô cớ, anh vì sao muốn ta cứu chứ? " Hổ Nhi khẩu khí không tốt nói. Nàng đã quan sát du dân trong thành này khéo bám chân, cả ngày chỉ biết quấn lấy người ta xin bạc, nếu không chính là giả dạng lừa gạt sự đồng tình .
Nàng suy đoán, người này dùng thuốc nhuộm như thể thân thể hắn toàn máu để làm việc xấu, giả bộ bị thương. Hừ, nàng mới không có ngu vậy đâu!
"Cô nương, tôi bị thương, hơn nữa trúng độc..." Kì lạ, nữ nhân này sao lại máu lạnh như thế ?
"Dù sao anh còn có thể đi mà, đi thêm vài bước đường nữa, phía trước quẹo phải chính là y quán, đi thong thả, không tiễn" . Chân nàng đột nhiên run rẩy, bàn tay đột nhiên vội dời đi.
"Tôi sợ tôi mà đi sẽ tắt thở!" Không thể nào? Thực sự thấy hắn sắp chết mà không cứu ?
"Tắt thở không phải quá tốt ư? Đến trước mặt Diêm Vương một là đích thân kiện kẻ thù tính mệnh của anh, rồi an tâm đi đầu thai, mười tám năm sau lại là một hảo hán, sợ cái gì!" Hổ Nhi nhát một tiếng, hoàn toàn không thể cứu chữa theo ý nguyện của người. Dù gì ở cùng nàng trong này cũng vô nghĩa, tự mình nhanh nhanh đi y quán không phải có ý nghĩa hơn sao?
"Cô ... Người ta nói lòng dạ mỹ nữ như rắn rết ... Cho nên tôi mới tìm chọn bộ mặt hiền lành ai ngờ lòng dạ độc ác... Lòng dạ của cô thật giống như bộ mặt của cô ...Tàn nhẫn ..."
Hổ Nhi vừa nghe, hai hàng lông mày nhíu nhíu.
Bộ dạng nàng xấu làm hạn chế cảm tình của hắn ?
"Hừ!" Nàng một cước gạt ngã hắn, nhìn hắn mặt dính đầy bụi đất, căn bản không rõ diện mạo của hắn thế nào.
Nàng giống nữ hoàng cao cao tại thượng giẫm bàn chân lên ngực hắn, không chút khách khí trừng mắt hắn.
"Ta cho anh biết, cô nãi nãi ta thà rằng cứu chó mèo hoang trên đường, cũng sẽ không cứu anh loại người cần giúp đỡ lại không biết ăn nói khép nép!"
"Phụt ..." Nam tử bị của nàng một đá, ói ra một ngụm máu đen. Máu đen trong miệng hắn theo nhau phun ra, vết máu bắn tung tóe vào giày thêu của nàng . Một trận tối đen đánh úp lại, hắn thấy hoa mắt, sắp rơi vào giữa vực sâu tối đen. Trước khi ngất, hai tay hắn bất chấp cái chết bắt lấy chân nhỏ của nàng, dùng hết khí lực cuối cùng, miệng thốt ra một câu.
"Mang tôi ... Đi tìm vị hôn thê của tôi ... Hoa ... Hoa Lưu Ly..."
Mới nói xong, hai tay hắn liền rớt xuống qua mắt cá chân của nàng, té trên mặt đất người bất tỉnh nhân sự.
"Ê ..." Hổ Nhi không biết làm sao gọi hắn một tiếng.
Nàng có nghe lầm không? Vị hôn thê theo như trong miệng hắn, dĩ nhiên là chủ tử của nàng!
Này... Hẳn là nàng không có nghe sai đi, nam nhân này tự xưng vị hôn phu của tiểu thư nha.
Nàng có nên đưa hắn mang về Hoa phủ ? Vẫn là hiện tại thay tiểu thư giải quyết giải quyết phiền toái này sao?
Nhưng, nếu hắn thật là ý trung nhân của tiểu thư, thấy chết không cứu như vậy, tiểu thư có thể hay không cả đời oán nàng a?
Ai nha, thật sự nàng khó xử a !
Trong phòng mùi Đàn hương (mùi gỗ thơm nức) lượn lờ bay ra. Qua một lâu, Bạch Tây Trần một năm bốn mùa lúc nào cũng là thân quần áo trắng, sau khi xem mạch cho nam tử bất tỉnh nhân sự, chậm rãi lấy chăn đắp lên người kia!
"Đã chết sao?" Hoa Lưu Ly ngồi ở trước bàn, vẻ mặt không có biểu tình gì, đang nhẹ nhàng uống trà xuân năm nay.
"Hắn trúng độc rất nặng, dùng lực ép hoàn toàn độc tính trong hắn, mới bảo vệ được lục phủ ngũ tạng của hắn."
Bạch Tây Trần lại quay nhìn trong ngực nam tử. "Bất quá, vết thương trí mạng là dấu chân trong ngực hắn. Người này lực đá dũng mãnh..." Nói xong, Bạch Tây Trần đem ánh mắt nhìn về phía Hổ Nhi. "Dấu chân là của nữ nhân."
Hổ Nhi vừa nghe, có vẻ không cho là đúng. "Là hắn thân mình sẵn suy yếu rồi, ta bất quá chỉ đạp nhẹ hắn có một chút thôi đâu có sao?" Bộ dạng nàng sao là hung thủ giết người được chứ?
"Vậy cô như thế nào hai chân đạp mà không sao, nên tiếp tục bỏ qua việc đạp chết hắn ư?" Hoa Lưu Ly mặt không chút thay đổi buông ly trà.
"Ta sợ thực sự đạp chết người trong lòng tiểu thư a!" Hổ Nhi vẻ mặt vô tội trả lời. Căn bản nàng cũng định bỏ "xác chết" không để ý đến, nhưng hắn lại hô lên tên tiểu thư, chần chờ thật lâu, nàng cuối cùng cũng quyết định đem người về Hoa phủ.
"Thế về sau chỉ cần bất kỳ kẻ nào tự xưng là vị hôn phu của ta, cô đều phải đem những người đó về đây sao?" Hoa Lưu Ly thật sự chịu không nổi Hổ Nhi đầu óc đơn giản.
Bình thường Hổ Nhi tuy vẫn quê mùa, nhưng cùng lớn lên cùng chơi với ba cái đầu trí tuệ khác, tốt xấu gì cũng nên nhiễm từ các nàng một chút khôn khéo đi?
"Tiểu thư. Ta cũng không có não teo, tứ chi dài ra nha!" Hổ Nhi vừa đứng lên đi tới trước, vừa chỉ vào bên hông của tên nam tử kia. "Vì ta thấy bên hông hắn có ngọc bội giống y đúc trên người của tiểu thư, nên mới đưa hắn mang đến đây".
"Ở đây này". Bạch Tây Trần lấy xuống ngọc bội bên hông của nam tử.
"Bên trong vạt áo hắn còn có một phong thơ, là cho lão gia." Hổ Nhi lại nói. Bạch Tây Trần tiếp theo lấy ra lá thư, đem ngọc bội cùng thư tín quyết định đưa đến trước mặt Hoa Lưu Ly. Hoa Lưu Ly đem thư mở ra, nhìn một lúc, mới dời ánh mắt khỏi tờ giấy.
"Tiểu thư, đây là..." Hổ Nhi nói nhỏ, vì vẻ mặt của tiểu thư đầy tức giận.
Lại là cha! Hoa Lưu Ly hướng ánh mắt về tỳ nữ bên cạnh. "Đi mời lão gia đến"
"Dạ"
Hổ Nhi cùng Bạch Tây Trần ở một bên chờ xem kịch vui.
Cũng khó trách sắc mặt tiểu thư giận dữ khó coi như vậy, bởi vì không lâu trước đó cũng mới xảy ra chuyện y chang, bây giờ không biết tiểu thư dùng cách gì, mới giải quyết cọc phiền toái này.
Một lát sau, Hoa lão gian đến nơi.
Vừa đến thấy trong phòng nhiều người như vậy, Hoa lão gia cười hớ hớ nói: "Hôm nay ngọn gió nào thổi tới, mọi người sao đều tụ ở chỗ này? Lưu Ly, con muốn cha đến uống trà xuân phải không?"
Hoa Lưu Ly bất đắc dĩ liếc mắt nhìn phụ thân một cái, đưa tay gom cả bức thư lẫn ngọc bội đến trước mặt cha.
Hoa lão gia nhìn lên nội dung bức thư, tươi cười trên mặt dần dần rút đi. Ông ta trộm liếc mắt một cái qua nữ nhi, bắt gặp trong mắt nữ nhi tràn đầy lạnh nhạt, trong lòng ông sợ tới mức ngay đến cầm lấy ngọc bội cũng đều không xong. "Này ...Này..." Ông ta cố nuốt một ngụm nước bọt. "Này cũng không phải ta lại cùng người ta đánh đố, là ... Là...."
"Là như thế nào?" Hoa Lưu Ly liếc nhìn cha. "Cha, cha cần phải nói cho rõ ràng nha!"
"Ách, là thời điểm cha tuổi trẻ đi kinh doanh buôn bán, có một lần gặp một đám cướp ngựa, đúng lúc trang chủ Sơn trang Tây Môn đi qua, cứu cha một mạng, liền đem nữ nhi gả cho con hắn...." Hoa lão gia lau mồ hôi trên đai buộc đầu, nhỏ giọng trả lời.
"Trên mặt bức thư rõ ràng viết là chuyện đánh đố". Giọng nói Hoa Lưu Ly cực lạnh, mắt lạnh nhìn lướt qua phụ thân.
"Này..." Hoa lão gia liều mình hồi tưởng năm đó rốt cuộc từng phát sinh chuyện gì, cuối cùng đập tay xuống, "Ta nhớ ra rồi, đêm đó tại Tây Môn sơn trang ta có trú nhờ một đêm, trang chủ nhiệt tình mời ta uống rượu, sau đó chúng ta đánh đố xem ai có thể uống hết một vò rượu trước ..."
"Cha uống thua, nên liền ký xuống đánh cuộc này?" Trên mặt Hoa Lưu Ly một chút biểu tình cũng không có, chỉ có hai tay nắm chặt váy, biểu hiện ra tức giận của nàng.
"Ách...." Hoa lão gia gãi gãi đầu. ''Chắc là như vậy..."
“Ha ha ha ha......” Hổ Nhi ở bên sau khi nghe xong, cười đến mức chỉ chưa ôm bụng mà lăn lộn trên mặt đất.
Hôn ước của tiểu thư luôn xuất hiện quái lạ, hơn nữa đều là lão gia khi trẻ cùng người đánh cuộc ký hạ.
Hoa lão gia đại khái thật không ngờ, chẳng lẽ vì ông ta luôn cùng người ta ký hạ đánh cuộc mà không phụ trách , nên trời trừng phạt ông ta, làm cho ông ta đời này chỉ có thể sinh ra được một nữ nhi thôi.
Hoa Lưu Ly trợn mắt quay nhìn Hổ Nhi cười đến khoa trương.
Lại là đánh cuộc! Mỗi lần cha gây ra mầm họa đều đặt ở trên vai nàng, cuộc sống của nàng đã muốn đủ đặc sắc rồi, không cần cha lại đến góp thêm một chân a!
Hoa Lưu Ly đứng dậy đi tới bên giường, liếc mắt nhìn người nam tử này một cái, sau đó lại ngoảnh nhìn về mọi người ở đấy.
"Có thể nhắm lấy cái bao bọc hắn lại, rồi quăng ra biển được không?" Chuyện tới nước này, thừa dịp nam nhân hôn mê bất tỉnh, nàng tiên hạ thủ vi cường mới được.
"Tiểu thư nhỏ nhỏ thôi ..." Nha hoàn ở bên sợ tới mức răng nanh run lập cập.
"Đây chính là phạm tội nha!"
"Việc giết người này ta đi không ở đâu." Bạch Tây Trần vội vàng thu thập cái hòm thuốc, nhanh chóng rời đi.
"Không được!" Hổ Nhi lắc đầu. "Rất nhiều người đều thấy ta khiêng hắn vào phủ, đến lúc đó nếu có người ở biển lao đến chỗ thi thể của hắn, ta chẳng phải là người bị tình nghi cuối cùng?"
Hay nói giỡn, nàng thầm nghĩ xem kịch vui thôi, cũng không khuyến khích gây chuyện a.
"Tiểu thư, ta rời đi trước." Vì nàng không thể để tiểu thư đem chủ ý đánh vào thân nàng.
Hổ Nhi ba bước rồi hai bước, rời khỏi phòng.
Mọi người đều nhanh chóng rời đi, cuối cùng chỉ còn mình Hoa Lưu Ly ở trong phòng, nam tử xa lạ vẻ mặt như cháy sém đã ngủ say.
Ai! Lại là một cái tên phiền toái, nên ứng phó như thế nào mới tốt đây ....
Sau khi Hổ Nhi cứu nam tử vị tự xưng hôn phu của Hoa Lưu Ly, trở lại Tục Hương Lầu liền đem mọi sự kể cho vài vị tỷ tỷ.
Ba vị chưởng quầy nghe tin này, cũng không giống nàng cười sung sướng như vậy khi người gặp họa.
Các nàng ấy nói cho nàng, vị hôn phu của tiểu thư tìm tới cửa, không phải là chuyện tốt lành gì.
Nhìn hôn sự phía trước của tiểu thư, cuối cùng không biết cái chuyện gả tân nương kia tiểu thư như thế nào thuyết phục, cam tâm tình nguyện gả đi sao?
Hổ Nhi nghe xong vẫn như cũ lần thứ hai cười lớn tiếng.
Nàng lại không thương tiền, đối với vật ngoài thân căn bản không coi trọng, chủ tử muốn dùng cách lập gia đình để kiếm được càng nhiều bạc mà nói là phục nàng ư? Không tốt a!
Chủ tử làm cho Hổ Nhi cứ cười suốt một tháng, Hoa Lưu Ly bỗng nhiên phái nha hoàn chuyển lời, muốn nàng vào phủ một chuyến.
Cho xin đi! Hổ Nhi nàng từ nhỏ đến lớn cái gì cũng không lớn, nhưng lá gan là lớn nhất! Nàng không tin tiểu thư cũng ra chiêu ấy lần thứ hai. Hổ Nhi rất nhanh tiến vào Hoa phủ, dưới chân vẫn là đôi giàu màu hồng, dây kết lay động theo bước chân của nàng, phảng phất chính nàng hai chân đầy khẩn cấp, thần thái (vẻ mặt, dáng đi, điệu bộ, cử chỉ) như bay lên. Một đường quen thuộc đi vào chỗ ở của tiểu thư, nàng ở ngoài cửa chợt nghe vẳng ra một thanh âm của nam tử.
Nàng kinh ngạc chút ít, nhưng rồi vẫn đi vào.
Một bước vào đại sảnh, liền nhìn thấy tiểu thư đang ngồi ở ghế gỗ lim, bộ dáng vẫn như cũ.
Mà tiểu thư ngồi đối diện một gã nam tử, hắn nửa người trên trần trụi, bất quá quấn đầy mảnh vải, tựa hồ xem bị thương không nhẹ.
Bất quá, từ xương quai xanh của hắn tới cánh tay dài, đao kiếm để lại vết sẹo lớn nhỏ không đồng nhất.
Mặt hắn trắng như ngọc, nhưng trên môi còn chút tia máu màu đen, thần sắc vẫn nhìn ra được có bệnh.
Bất quá, bộ dạng của hắn thực đẹp.
Nhất là hai mắt, con ngươi màu đen của hắn sáng quắc, chỉ trong nháy mắt đủ để quyến rũ lòng người. Hơn nữa ngũ quan của hắn đứng đắn, mũi cao cân xứng trên môi mỏng, trên người tuy có đầy vết sẹo, cũng rất là luôn mạnh khỏe.
"Vị này chính là cô nương đem ta cứu về sao?" Tây Môn Sóc khóe miệng nhếch lên, cười với Hổ Nhi một cái. Hắn tĩnh dưỡng một tháng, rốt cục dưới tài nghệ của danh y, trừ bỏ đi độc sót lại trong cơ thể, về phần ngoại thương trên người, cũng không có trở ngại, sang vài ngày là có thể tháo mảnh vải đó xuống.
Gì? Hổ Nhi bắt đầu hơi hơi khép mi
Không thể nào? Hắn chính là cái mặt quỷ đen thui kia nha? Nàng không lên tiếng, trực tiếp đi đến cạnh chủ tử, trên mặt chính là giấu không được tâm sự, ló ra kinh ngạc trong lòng.
"Đúng vậy." Hoa Lưu Ly ý bảo Hổ Nhi khoan hãy ngồi xuống, liền nhìn nàng cười vui vẻ. "Hổ Nhi, vị này là thiếu trang chủ Tây Môn sơn trang Tây Môn Sóc, trước đó vài ngày cô đã cứu anh ta, nhớ không?"
"Nha". Hổ Nhi thuận miệng đáp lời, lại nhịn không được nhìn hắn vài lần.
Bộ dạng hắn thực đẹp, nhưng nụ cười lại rất đáng ghét! Nàng lại nhìn xem biểu tình của tiểu thư, phát hiện trên mặt tiểu thư cũng tràn đầy tươi cười.
Bỗng nhiên nàng có loại ảo giác, phảng phất chính mình bị nữ hồ ly đặt bẫy.
"Không nghĩ tới tôi trúng độc, lại bị cô nương đạp một đá, may mà mệnh lớn còn chưa đi Diêm vương báo danh, thật sự là ông trời có mắt." Tây Môn Sóc tuy là nói cười, nhưng giọng điệu lại giống như mũi tên nhọn chậm rãi bắn về phía Hổ Nhi.
Nam nhân này... Nói chuyện thì cứ nói, làm gì mà chua như vậy chứ?
"Đúng vậy! Ta hẳn là người đến để giúp đỡ, nên lại dùng sức đạp một chút, cho anh sớm chết mà đầu thai, đỡ cho anh phải oán thán chính mình bị đeo mang khổ sở lại bị coi thường." Hổ Nhi cũng thật lợi hại, nói xong còn không quên hừ hai tiếng.
"Không không không, tôi phải "chân thành" cảm tạ tính tình xấu xa của cô nương, hiện tại mới có thể may mắn cùng cô nương giáp mặt." Tây Môn Sóc như là uống vô dầu mỡ, nói năng càng ngọt xớt.
Hổ Nhi đối với tiểu bạch kiểm như hắn căn bản không có hứng thú, vì thế chuyển đề tài, nhìn phía Hoa Lưu Ly nói: " Tiểu thư, cô tìm ta đến, chắc không phải muốn ta gặp vị hôn phu đại nạn không chết của cô đi?"
Hoa Lưu Ly sửng sốt, sau lại mỉm cười. "Tây Môn công tử vừa mới cho ta biết, bởi vì Tây Môn sơn trang là người trong giang hồ, do vô ý cùng người kết thù oán, nên mới trúng độc, bị thương."
"Sau đó thì sao?" Nàng có liên quan gì đâu?
"Hổ Nhi, cô không phải luôn mong được hướng tới việc giang hồ, vừa vặn hiện tại có thể hướng Tây Môn công tử thỉnh giáo rồi." Kỳ thật mục đích chính của Hoa Lưu Ly là dẫn dụ hai người gặp gỡ.
"Ta hướng tới cao thủ trên giang hồ cơ, không phải là công phu giống gà chết mèo què." Hổ Nhi hướng về Tây Môn Sóc đánh giá thấp.
Một người nam nhân nhưng lại vụng về bị người ta hạ độc, có thể nghĩ sức lực của hắn không được tốt lắm, hơn nữa nàng chẳng qua chỉ "nhẹ nhàng" đạp hắn một đá, hắn liền như thế ghi hận, cho thấy lòng dạ hắn hẹp hòi, khả năng ở trên giang hồ kết thù oán không ít.
Tây Môn Sóc nghe xong cũng không tức giận, trên gương mặt đẹp vẫn mang theo cười, con ngươi đen thật sâu nhìn chằm chằm Hổ Nhi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hé ra mười phần hào khí, cũng không phải xinh đẹp, nhưng trên mặt trái xoan xem mắt sáng đẹp đã để lộ đôi chút tức giận bồng bột.
Nàng ăn nói gọn gàng dứt khoát, không hiểu cái gì là dịu dàng, cũng làm cho hắn hướng nàng có chút tia hứng thú.
"Nếu thế, bây giờ cô tạm thời bảo hộ Tây Môn Sóc công tử đi" Hoa Lưu Ly không phải kẻ dễ bắt nạt, lập tức nói dựa theo lời của nàng.
"Hả?" Hổ Nhi ngẩn ngơ, mắt hạnh giương to, cái miệng nhỏ nhắn cũng mở thật lớn, cằm thiếu chút nữa rơi xuống.
"Hiện tại anh ta cần một nơi kín đáo dưỡng thương, vừa vặn Tục Hương Lầu thích hợp với anh ta, đợi lát nữa anh ta sẽ cùng cô trở về." Hoa Lưu Ly nói ra không nhanh không chậm, không chút nào để ý phản ứng của Hổ Nhi.
"Tiểu thư, đợi chút..." Đợi chút a, nàng không có đáp ứng mà!
"Đa tạ cô nương thu lưu." Tây Môn Sóc cúi đầu đáp tạ.
"Anh ta ... Đâu có chuyện gì liên quan tới ta a!” Hổ Nhi tức giận chợt đứng lên, dậm chân chỉ vào mũi hắn.
"Là cô cứu anh ta a." Hoa Lưu Ly nhắc nhở nói. "Đưa phật cũng nên đưa lên tây, cô tạm thời đảm đương bảo tiêu anh ta đi, dù sao hắn suy yếu như vậy, cần một người hiểu được công phu quyền cước giúp hắn."
"Không..." Hổ Nhi liều mình lắc đầu, bộ dáng một đứa câm điếc ăn hoàng liên (cây thuốc vị đắng).
"Quyết định như vậy đi." Hoa Lưu Ly y như cuối cùng vứt bỏ được một củ khoai lang phỏng tay, có vẻ thần thanh khí sảng (tinh thần nhẹ nhàng). "Ta đi sai người chuẩn bị xe ngựa, đưa anh ta đến Tục Hương Lầu, phiền toái cô chiếu cố anh ta."
"Tiểu thư!" Hổ Nhi lớn tiếng hô, biết chủ tử không đùa.
Hoa Lưu Ly sau khi rời khỏi, Hổ Nhi nghe thấy Tây Môn Sóc cúi đầu cười vang lên, liền tức giận liếc mắt quay đầu trừng hắn một cái. "Sớm biết vậy ngày đó ta trực tiếp đem anh đạp chết thì tốt rồi!" Đỡ cho nàng hiện tại gánh lấy phiền toái.
Đáng chết, thực sự giống như lời tỷ tỷ, vui quá hóa buồn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...