Hạ Chi Tình kỳ thật là rất thích lái xe, cô cảm thấy có thể khống chế một cái máy móc to như vậy là một chuyện vô cùng ghê gớm, đáng tiếc cô không có thiên phú ở phương diện này.
Khi còn nhỏ, mẹ Tô muốn cổ vũ hai anh em bọn họ nỗ lực học tập nên lấy thành tích cao thấp phân ra thưởng phạt không giống nhau, chín mươi điểm trở lên có thể yêu cầu một món quà, bảy mươi điểm trở xuống sẽ trừ tiền tiêu vặt.
Dùng đầu ngón chân cũng biết được người được chọn quà luôn luôn là Hạ Chi Sơ, còn cô luôn luôn là người bị trừ tiền tiêu vặt.
Có một lần, Hạ Chi Sơ lại thi đứng nhất lớp, lúc ấy xe đạp leo núi đang thịnh hành, Hạ Chi Sơ đưa ra yêu cầu muốn một chiếc xe đạp leo núi với mẹ Tô, mẹ Tô rất hào phóng mà mua.
Nhìn Hạ Chi Sơ ngày ngày ăn mặc sơ mi trắng đeo cặp sách, đẹp trai ngời ngời mà gió cuốn mây trôi đạp xe trước mặt cô, Hạ Chi Tình hâm mộ đến không thôi, mẹ Tô lại cũng không mua xe đạp leo núi cho cô.
Vì thế vào một mùa hè sau giờ ngọ, cô trộm xe đạp bảo bối của Hạ Chi Sơ lái ra ngoài, khi trở về, toàn bộ đầu xe đều bị đâm móp, Hạ Chi Sơ tức giận đến mức muốn đập cô tại chỗ.
Hạ Chi Sơ rất có bản lĩnh, sau khi lên đại học liền bắt đầu đi làm thêm, không chỉ tự lo học phí cùng với sinh hoạt phí của mình mà còn mua luôn một chiếc ô tô đầu tiên trong cuộc đời của anh.
Khi trở về nghỉ Tết Âm Lịch, cô thấy chiếc Ford của Hạ Chi Sơ lại lần nữa hâm mộ đến hai mắt nhìn đăm đăm.
Cô muốn mượn xe của Hạ Chi Sơ lái một chút, lúc đó cô vừa có được bằng lái, Hạ Chi Sơ không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, còn khinh bỉ cô, nói cô IQ EQ đều mắc nợ người ta vẫn là không nên lái xe là tốt nhất, nói cô phải có trách nhiệm với sinh mệnh của những người khác.
Cô tức giận đến ngứa răng, sau đó thừa dịp Hạ Chi Sơ không chú ý, lại lần nữa làm chuyện ngu xuẩn khi còn nhỏ, lên xe ngồi chưa nóng mông cô liền đạp nhầm phanh ga khiến chiếc Ford nhỏ bé mua về chưa tới ba tháng đâm đến hoàn toàn biến dạng, cô cũng vì vậy mà vào bệnh viện.
Bởi chuyện như vậy nên Hạ gia ngăn cản không cho cô lái xe nữa sợ lại bị đụng xe, thẳng đến đầu năm nay cô mới vay tiền mua cho chính mình một chiếc Dongfeng nhỏ, lúc này mới thoả mãn mong muốn khống chế máy móc to của cô, nhưng lại cuối cùng vẫn là bị miệng quạ đen của Hạ Chi Sơ nói trúng rồi, cô lại đụng phải xe người khác.
Đụng xe thì thôi đi, xui xẻo nhất chính là cô đụng phải tên cao phú soái giả nhưng lại thuê được siêu xe thật nên mới tạo thành cục diện bi thương của cô ngày hôm nay.
Lúc Hạ Chi Tình lần nữa thức dậy lại là do bị nghẹn nước tiểu, cô mở to mắt nhìn trời đã sáng ngoài cửa sổ xe.
Chớp chớp mắt, hai mắt cô mê mang mà nhìn ngoài cửa sổ, đầu óc có chút ngu ngơ mà nghĩ không ra chính mình đang ở chỗ nào.
Sau đó cô duỗi người, quay đầu nhìn đến sườn mặt góc cạnh rõ ràng của Tống An Thần, cô sửng sốt một hồi, lúc này mới nhớ tới hai người là đang trên đường về nhà.
Cô lấy di động từ trong áo khoác ra nhìn xem thì thấy đã tám giờ ba mươi phút, nói cách khác, một giấc ngủ này cô ngủ suốt tám tiếng.
Tống An Thần nghe được tiếng động, hơi xoay đầu lại, dùng con ngươi thanh lãnh liếc mắt cô một cái, vẻ mặt không biểu tình.
Hạ Chi Tình có tật giật mình mà nuốt một ngụm nước miếng, đem việc không thức dậy vào bốn tiếng sau để tiếp tục lái xe tính lên đầu mình.
Cô khẳng định lại là cô một khi đã ngủ là gọi sẽ không tỉnh, có điều lần này giống như ngủ đến có chút quá trầm, cô vậy mà một chút ấn tượng đều không có.
Bất quá mặc kệ như thế nào, sai đều là cô, nếu cô lại chơi xấu chỉ sợ lửa cháy đổ thêm dầu, lúc này cô tốt nhất lựa chọn im lặng là vàng, không cần đi trêu chọc Tống Kim Nhứ bên cạnh cái vẻ mặt kia lạnh đến mức có thể đông chết người.
Chỉ là! Chỉ là cô không thể không trêu chọc a —— cô bàng quang sắp nổ rồi!
“Anh đã lái tám tiếng rồi hẳn là rất mệt nhỉ?” Cô thử mở miệng nói chuyện với Tống Kim Nhứ.
Giọng anh thường thường mà hỏi ngược lại: “Cô nói thử xem?”
Cô xấu hổ mà hắc hắc cười hai tiếng, xê dịch mông, hai chân giao nhau vặn vẹo, nhíu mày một đống.
Tống An Thần xem hết thảy biểu cảm của cô ở trong mắt, cười lạnh một tiếng: “Làm gì? Bệnh trĩ lại tái phát sao?”
Mẹ nó, đã bảo cô không bị trĩ! Tên đàn ông này vì cái gì mà lúc nào cũng cho rằng cô bị trĩ hả? Đây lại không phải là chuyện vẻ vang gì!
“…… Tôi đã nói tôi không có bị trĩ.” Cô tức muốn hộc máu, chính là lại không dám tùy tiện đắc tội Tống Kim Nhứ, rốt cuộc hiện tại người lái xe là anh, nếu là đắc tội anh, anh không muốn dừng xe cho cô tìm toilet vậy cô phải làm cái gì bây giờ? Không phải cô có tâm tư kẻ tiểu nhân mà là Tống Kim Nhứ này có thù tất báo, bản chất ác liệt cô hôm nay đã lĩnh giáo rồi.
Mắt phượng anh chợt lóe, lạnh lùng nở một nụ cười: “Vậy bộ dáng như táo bón của cô lại là vì cái gì?”
Miệng chó phun không ra ngà voi mà nói hẳn chính là loại người như Tống Kim Nhứ này đi, cô ở trong lòng đem Tống An Thần quất xác một ngàn lần, ngoài mặt lại là một bộ dáng phần phục cuối thấp, yếu ớt nói: “…… Tôi muốn đi vệ sinh.”
Tống An Thần nghe vậy, quay đầu liếc mắt cô một cái, Hạ Chi Tình mặt lập tức đỏ, nhưng lúc này không phải là lúc sĩ diện, “Gần nơi này hẳn là có khu phục vụ đi?”
“Cách khu phục vụ đại khái còn có một trăm km, nhanh nhất cũng cần bốn mươi phút, cô nhịn được sao?” Giọng anh nhàn nhạt, chân phải lại tăng lớn lực độ dẫm xuống chân ga, tốc độ xe lập tức hiển thị hơn một trăm km trên giờ.
Cô lắc đầu, thân mình giống bánh quai chèo hết xoay lại vặn, một khuôn mặt vặn giống khổ qua, “…… Không còn chỗ nào khác sao?”
Sứ mệnh ở trong mộng của cô là tìm nhà vệ sinh, một đường chạy vội chính là tìm không thấy, gấp đến độ cô ở trong mơ mồ hôi đầy đầu, sau đó lại bị nghẹn tỉnh lại, không nghĩ tới lúc tỉnh lại còn phải một lần nữa trải qua quá trình thống khổ tìm không thấy nhà vệ sinh.
Nhưng hai người giờ phút này đã ở trên đường cao tốc, trừ khu phục vụ thì không còn chỗ nào khác có thể đi toilet, chẳng lẽ thật là trời muốn mạng cô sao? Hạ Chi Tình khuôn mặt nhỏ trướng đến đỏ bừng, nước mắt lưng tròng, lại tìm không thấy toilet, cô một đời anh minh liền phải hủy ở trong xe này!
Tống An Thần không có trả lời mà là chạy đến một cái giao lộ, đem đầu xe uốn éo, xe hướng một con đường nhỏ chạy băng băng mà đi.
Mặt đường của con đường nhỏ này không phải đường xi măng mà gồ ghề lồi lõm, thân xe xóc nảy giống như ở trên biển, một cái xóc nảy, cô thiếu chút nữa nước tràn bờ đê.
Con mẹ nó, Tống Kim Nhứ này là cố ý đi? Chẳng lẽ không biết xóc nảy như vậy cô rất có khả năng mất khống chế sao? Khi Hạ Chi Tình trong lòng lại lần nữa đem Tống An Thần nghiền xương thành tro một ngàn lần thì xe ngừng lại trước cửa sân một nông trại.
Tống An Thần tắt máy, cằm hướng nông trại giơ giơ lên: “Không phải nói nhịn không nổi sao? Còn không chạy nhanh đi?”
Hạ Chi Tình lúc này mới hiểu được, mở cửa xe muốn chạy ra bên ngoài chỉ là đai an toàn trước ngực bắn cô trở về.
“Cô là heo sao?” Tống An Thần khẽ thở dài một cái, thân mình nghiêng qua đi giúp cô tháo ra đai an toàn.
Hạ Chi Tình giống như chó điên được phóng xích không quay đầu lại hướng nông trại chạy như bay qua.
Tống An Thần nhìn bóng dáng cô bay nhanh, nhịn không được cười ra tiếng, anh tháo ra đai an toàn, mở cửa xe, đi theo bước chân cô cũng hướng nông trại đi qua.
13-【2】
Khi Hạ Chi Tình từ toilet đi ra, nhìn Tống An Thần đang cùng ông chủ nông trại nói chuyện, ông chủ nông trại là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, làn da ngăm đen, mặc trên người áo lông vũ màu vàng không hề ăn khớp với màu da cùng khí chất của ông ấy.
Không biết bọn họ cho cái gì mà trên mặt Tống An Thần vậy mà tươi cười, thái độ cũng vô cùng khiêm tốn, so với đối đãi với cô là lạnh lùng trừng mắt, quả thực là cách biệt một trời.
Ánh nắng ban mai ấm áp dừng trên người anh, trên tóc, cùng trên mặt, làm cho anh như mạ lên một tầng ánh sáng vàng rực rỡ, ở một khắc đó Hạ Chi Tình rõ ràng cảm giác được tim mình đập lỡ một nhịp.
Bà chủ nông trại lúc này từ buồng trong đi ra, nhìn đến Hạ Chi Tình đang đứng ngoài mấy mét, cười toe toét lộ ra hàm răng trắng bóc hướng Tống An Thần cười nói: “Tống tiên sinh, vợ của cậu ra rồi.”
Bà chủ nông trại người không cao, giọng lại không nhỏ, một gào như vậy làm mấy người đứng ở trong sân đều nghe được, Tống An Thần quay đầu lại nhìn về phía Hạ Chi Tình đang đứng cách đó mấy mét.
Làn da cô vốn dĩ rất trắng nõn, dưới ánh mặt trời, tựa hồ trắng đến mức có chút trong suốt, không biết là vừa rồi chạy quá nhanh hay là do thẹn thùng mà trên mặt cô nổi lên hai vệt đỏ ửng đầy khả nghi.
Dưới ánh mặt trời, trông cô trắng trắng hồng hồng như một quả táo bộ dáng thật mê người.
Cô vốn dĩ nhìn sườn mặt anh xem đến có chút xuất thần, bị bà chủ nông trại tại chỗ bắt được lại bị nói là vợ của Tống An Thần, lúc ấy trong lòng cô hoảng hốt có cảm giác như bị bắt tài liệu khi kiểm tra, trên mặt lập tức nóng rát.
Cho nên khi tầm mắt hai người khi va chạm ở không trung, cô có tật giật mình mà xoay đầu đi, không dám cùng anh đối diện.
Ánh mắt vài người bọn họ đều dừng ở trên người cô, đặc biệt là ánh mắt đầy ý vị thâm trường của Tống An Thần cùng với khóe môi hơi nhếch lên làm cô có loại xúc động muốn chạy trối chết.
Chỉ là hiện tại cô không thể đi a, mượn toilet người ta dù sao cũng phải cảm ơn người ta một tiếng.
Cô có chút cọ tới cọ lui mà hướng bọn họ đi qua.
Bà chủ nông trại thấy cô đi tới liền giữ chặt tay cô, đem một đồ vật giống như bánh dày nhét vào tay cô, “Cô gái thật là có phúc khí, tìm được một anh chàng vừa đẹp trai lại tri kỷ như vậy, vừa rồi anh chàng của cô nói cô ngủ suốt tám tiếng sợ cô bị đói nên hỏi ta có đồ ăn gì không để cho cô ăn, bánh dày này vừa mới nấu xong vẫn còn nóng hổi cô mau ăn cho nóng.”
Hạ Chi Tình muốn giải thích cho bà chủ nông trại rằng cô không phải vợ của Tống An Thần cũng như Tống An Thần không phải người đàn ông của cô, chỉ là cô vừa mới ngẩng đầu liền thấy Tống An Thần vẻ mặt nhu tình mà nhìn cô, cả người cô run lên, một bụng lời muốn nói lập tức đều hóa thành hồ nhão, một chữ cũng không nói ra được.
Nàng ấp úng mà cúi đầu cắn mạnh ăn bánh dày, không biết là ăn đến quá nhanh hay là bánh dày quá cứng mà cô ăn một lát đã bị sặc đến ho khan liên tục.
Cô còn chưa kịp ngẩng đầu tìm nước thì một bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng vỗ lưng cô, “Sao giống mấy đứa trẻ con thế, ăn một chút còn bị sặc, mau uống miếng nước.”
Cô duỗi tay muốn tiếp nhận nước trong tay anh nhưng lại bị anh cầm không buông ra, cô bị bánh dày làm đến khó chịu, không còn cách nào đành phải uống nước trong tay anh luôn.
Bà chủ nông trại đứng bênh cạnh thấy hành động săn sóc của Tống An Thần nhịn không được trừng mắt nam nhân nhà mình, không tiếng động mà oán giận nam nhân nhà mình không biết săn sóc.
Ông chủ nông trại bị vợ của mình trừng mắt có chút không hiểu được mà gãi đầu cũng trừng mắt lại vợ mình.
Lúc này, hai cái đầu nhỏ từ cửa sổ chui ra, bốn con mắt bình thường mà nhìn chằm chằm hai người khách kia.
“Chị ơi, bọn họ đang làm gì thế?”
“Xem mà không hiểu hả, bọn họ đang show ân ái.”
“Xía, show ân ái mau chết sớm!”
“Phụt ——”
Hạ Chi Tình nghe được cuộc nói chuyện của hai đứa nhỏ thì phụt một tiếng đem miệng đầy nước phun ra ngoài, vừa vặn Tống An Thần đứng ở trước mặt cô bị cô phun không thiếu một giọt nào lên mặt anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...