Mấy ngày này, toàn bộ Diêm phủ bị bao phủ trong không khí bi thống, toàn bộ người hầu đều mặc vào quần áo màu đen, cánh tay mang theo dây buộc màu trắng, thương tiếc Vương phi chết đi. Bà nội thương tâm ăn không ngon, ngủ không tốt, suốt ngày nước mắt như mưa, vẻ mặt dại ra như người mất hồn.
Diêm Vô Xá canh giữ ở bên cạnh Phi Nhi, chần chừ mãi không chịu hạ táng, hắn không tin Phi Nhi cứ như vậy rời hắn mà đi, không thể tin được Phi Nhi của hắn sẽ chết, không thể chấp nhận chuyện Phi Nhi đã rời khỏi nhân thế.
Sang ngày thứ năm, tổng quản thuyết phục Diêm Vô Xá, để cho người chết được an nghỉ, đáp ứng đưa Phi Nhi đi đến phần mộ tổ tiên mai táng, trong nhà lập vị — Minh Vương Vương phi.
Đội ngũ đưa ma rất dài, tiền giấy rơi đầy đất, tiếng khóc thấu trời xanh, hơi thở đau thương bao trùm tất cả, trông thấy đội ngũ, dân chúng đều gục đầu xuống, cung kính nhường đường.
Đội ngũ ra khỏi cửa thành, hướng mộ địa xuất phát. Đột nhiên, một vật thể màu đen từ trên trời phi tường mà qua, cảm giác được hơi thở mỏng manh của tinh linh, khẩn cấp phanh lại, dừng ở giữa không trung.
Tiểu tử kia liếc mắt nhìn đội ngũ thật dài, tầm mắt đặt ở trên miệng quan tài, tế mi túc túc, môi đỏ mọng đô khởi: “Người còn chưa có chết, táng cái gì mà táng!”
Hai chân kẹp nhanh, ma pháp quét nhanh hướng mặt đất tiến lên.
“Dừng lại!!”
“Ba!”
“……”
Dưới chân thân ảnh đột nhiên ở trước mặt Diêm Vô Xá rơi xuống, tạo nên một trận bụi bặm. Chỉ chốc lát, một người mặc áo choàng màu đen, trong tay cầm một loại cây cỏ kì lạ cũng màu đen xuất hiện.
Diêm Vô Xá giơ tay lên, đội ngũ ngừng lại. Con ngươi đen nheo lại, đánh giá thiên hạ trước mắt, cái mũ thật lớn nhìn không ra mặt của nàng, chỉ có thể theo thân hình phân rõ ra nàng là một cô gái.
Đỗ Yến tiến lên từng bước, trầm thấp hỏi: “Cô nương là ai/.”
Cô gái vỗ vỗ tro bụi trên người, kéo kéo mũ, hé ra khuôn mặt đáng yêu, cầm cái “cây đen” đi đến trước mặt bọn họ, chỉ vào chóp mũi chính mình: “Ngay cả ta, vu nữ siêu cấp vô địch đáng yêu – Lạp Lạp, cũng không biết?!”
“……”
Đỗ Yến nhìn thiên hạ bé nhỏ này, trong lúc nhất thời đáp không ra lời. Cái gì là vu nữ?
Bàn tay mềm vung lên,nói: “Quên đi, xem ngươi cùng Cát Tư bộ dạng không sai biệt lắm, buông tha ngươi.”
Diêm Vô Xá vừa nghe thấy tên của ca ca Phi Nhi, vội vàng hưng phấn mà hỏi: “Cô ngương là người của Tinh Linh Quốc?”
Lạp Lạp quay đầu lại, vây quanh Diêm Vô Xá dạo qua một vòng, đoán nói: “Ta đoán ngươi chính là nam nhân Phi Phi thích đi?”
“Đúng! Ta là phu quân Phi Nhi.”
“Sai! Nàng gọi là Phi Phi!!”
“……”
“Làm sao có thể tùy tiện sửa tên muội muội của ta, hừ!”
“Thật có lỗi, nàng không nói cho ta biết tên của nàng.”
Diêm Vô Xá xin lỗi,“Cô nương vẫn là nhanh chóng nhìn xem Phi…… Phi đi.”
“Có ta ở đây, yên tâm đi!”
Lạp Lạp cầm “cây đen” đi đến trước mặt quan tài, Đỗ Yến cùng Diêm Vô Xá vội vàng mở quan tài ra, Phi Nhi mặc cẩm tú trắng noãn nằm ở bên trong.
Lạp Lạp bỏ mũ ra, buông “cây đen” xuống, bàn tay mềm đặt tại bộ vị trái tim Phi Nhi, hoàn hảo, còn có thể cảm giác được hơi thở. Chính là hơi thở rất yếu, nhân loại không thể phân rõ được.
Lạp Lạp từ ống tay áo lấy ra Thủy Tinh giáp của chính mình, ngã một giọt chữa thương dược ra, đổ ở miệng vết thương vỡ ra, làm cho nó khép lại. Sau đó từ trong bao lấy ra một tiểu vương miện tinh xảo, miệng lẩm bẩm:
“Thủy Tinh Linh vương a, thỉnh cứu vớt hài tử của ngươi, để cho nàng trước tiên tiến vào lần lột xác thứ ba, trở thành dũng sĩ Tinh Linh Quốc đi!”[ Tinh Linh ngữ ]
Thánh quan đột nhiên phát ra lam quang, Lạp Lạp đem nó đặt ở bộ vị trái tim Phi Nhi,sau đó Lạp Lạp vội vàng cởi bỏ áo choàng, bao trùm ở trên người Phi Nhi, giấu giếm không một chút dấu vết.
Sau khi trị liệu xong, Lạp Lạp hít một hơi thật sâu, xoay người sang chỗ khác, đối Diêm Vô Xá nói: “Tốt lắm, đừng nhấc áo choàng lên, để cho nàng tiến hóa. Bị người thấy quá trình nàng tiến hóa, Phi Phi sẽ đình chỉ tiến hóa, biến thành một khối thi thể sống, hiểu không?”
“Ân.”
Diêm Vô Xá nặng nề mà gật gật đầu, bi thương trên mặt rốt cục thối lui, khẽ mỉm cười.
Đỗ Yến vẫy vẫy tay, đối đội ngũ rống lớn nói: “Hồi phủ!”
Nhóm hạ nhân tựa hồ biết Vương phi có thể cứu chữa, không khí trầm trọng vừa rồi bỗng nhiên biến mất, trên mặt đều lộ ra vui mừng tươi cười. Bọn họ đều tháo dây băng màu trắng trên cánh tay xuống, cùng quan tài Vương phi, hướng Minh phủ trong thành đi đến.
Lạp Lạp đi theo phía sau cùng của đội ngũ, Đỗ Yến đứng ở bên cạnh nàng, nhẹ giọng hỏi: “Phi Nhi……”
Bị trừng mắt nhìn một cái: “Phi… ca ca Phi Phi đâu? Anh ta chưa tới sao?”
“Đến đây.”
“Người đâu?”
Hắn thật đúng là muốn nhìn nam nhân cùng hắn bộ dạng giống nhau như đúc trong truyền thuyết.
“Hắn cùng Lãnh Tĩnh đã tới ở phía sau rồi, ta lại đây cứu Phi Phi trước.”
“Thì ra là thế.”
Đỗ Yến liếc mắt nhìn vật thể lạ lùng trong tay nàng, nghi hoặc hỏi: “Này, cái đó thật sự có thể bay sao?”
“Ân?”
Giọng mũi trầm thấp mang theo uy hiếp vang lên.
“…… Được rồi, nó rất được.”
Lạp Lạp vội vàng kiêu ngạo ngẩng đầu, giơ “cây đen” lên như hiến vật quý: “Đương nhiên! Nó là do ta tự tay làm.”
“Ta muốn hỏi một chút, vu nữ là cái gì?”
Lạp Lạp trừng lớn ánh mắt, đáng yêu trát trát: “Ngươi ngay cả chức nghiệp vu nữ cao thượng cũng không biết?”
“…… Quả thật không biết.”
“Hừ!”
Mỗ nữ lập tức phẫn nộ hừ một tiếng,“Ta không thèm để ý tới ngươi.”
“……”
“Nam nhân đáng giận!!”
Tuyệt đối nghiến răng nghiến lợi.
Đỗ Yến nhìn chăm chú vào khuôn mặt đỏ lên kia, không khỏi lộ ra một chút tươi cười cưng chiều, các cô gái Tinh Linh Quốc đều đáng yêu động lòng người như thế sao? Phi Phi? Lạp Lạp? Ngay cả tên đều thực xinh đẹp, thật sự làm cho người ta muốn yêu thương.
Đội ngũ một lần nữa trở về Diêm phủ, bà nội nghe nói Phi Nhi có thể cứu chữa, cả người lập tức có tinh thần, canh giữ ở bên cạnh Phi Nhi, một tấc cũng không rời, cũng không cho người nào tiếp xúc áo choàng màu đen kia.
Diêm Vô Xá cũng muốn cùng Phi Nhi, chính là ngại tỷ tỷ Phi Nhi đã đến, nói như thế nào mình cũng là phu quân của Phi Nhi, vẫn là phải tiếp đón một chút.
Hắn sai người làm một bàn mỹ vị, Lạp Lạp là lần đầu tiên nhìn thấy đồ ăn Trung Quốc.
Nói thật, nàng vẫn luôn ở Tinh Linh Quốc tu luyện, học tập ngôn ngữ nhân loại đều là thông qua thầy giáo Tinh Linh của nàng. Nàng thông minh, tinh thông tám loại ngữ ngôn, có thể viết có thể đọc, vận dụng thuần thục, cho nên giao tiếp không quốc gia nào làm khó được nàng.
Chính là vẫn tiếc nuối, nàng còn chưa tốt nghiệp, không có thời gian đi xem Trung Quốc thần bí, lãnh hội một chút phong thổ Đông Phương, cảm thụ hơi thở màu đỏ nồng hậu.
Diêm Vô Xá thấy nàng chỉ nhìn bất động, đem chiếc đũa đưa qua, mỉm cười nói: “Lạp Lạp cô nương, dùng thử xem.”
Lạp Lạp tiếp nhận chiếc đũa, mày tủng rất cao, xấu hổ nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Có dao nĩa hay không a?”
“Dao nĩa?”
“Chính là…… Chính là……”
Mắt vàng bất đắc dĩ lóe ra, nàng phải làm thế nào giải thích dụng cụ phương Tây?
Đỗ Yến ngồi bên cạnh cầm lấy chiếc đũa, đối nàng nói: “Ta đến giúp cô nương đi.”
“Nga.”
Lạp Lạp lập tức quên lời nói vừa rồi, tiếp nhận chiếc đũa Diêm Vô Xá, nhìn chăm chú vào động tác của Đỗ Yến, học theo hắn đem chiếc đũa đặt ở giữa ngón tay, hai ngón tay hơi hơi đong đưa.
“Như vậy.”
Đỗ Yến di một chút ngón tay mảnh khảnh kia, mỉm cười gật đầu.
Lạp Lạp xem tay hắn, nhìn nhìn lại tay chính mình, sau đó thử gắp lên một miếng thịt, thong thả hướng trong bát di động. Mắt vàng bỗng dưng lòe ra quang mang vui sướng: “yeah! Ta thật thông minh!”
“Ba!”
Nói còn chưa nói xong, miếng thịt kia liền rơi xuống bàn.
Lạp Lạp lập tức nhăn lại ngũ quan, bộ dáng đáng thương hề hề.
Diêm Vô Xá vỗ vỗ bả vai của nàng, an ủi nói: “Từ từ sẽ được, chiếc đũa này có người dùng mười mấy năm vẫn là cầm sai tư thế a.”
“Thật vậy chăng?”
Mỗ nữ vừa nghe, hưng phấn mà nhìn Diêm Vô Xá.
“Đương nhiên! Cô nương mới học mà muốn tư thế chính xác ngay thì rất khó.”
“Hắc hắc! Đều nói ta thông minh, chính là sai lão sư mà thôi.”
“……”
“!!”
Mỗ nam muốn phát hỏa, Thủy Tinh Linh này một chút cũng không đáng yêu!
Cuối cùng, sau vài lần phấn đấu, Lạp Lạp rốt cục có thể đem đồ ăn đầu tiên gắp đến trong bát chính mình. Chính là vừa gấp vào bát, nàng liền lập tức buông chiếc đũa, lấy tay cầm lấy đồ ăn cho vào miệng, dọa đến Đỗ Yến ngồi ở bên cạnh.
Diêm Vô Xá một bên mỉm cười lắc đầu, một bên vì nàng gắp một chén thịt để ăn, chẳng lẽ cô gái của Tinh Linh Quốc đều là thích ăn như vậy sao?
“Cám ơn!”
Làm ra bao nhiêu mỹ vị thế này lại không ăn, thật sự là lãng phí. Lạp Lạp quyết định trước đem chiếc đũa này để qua một bên, “từ từ nghiên cứu”, lấp đầy bụng rồi nói sau.
Diêm Vô Xá thấy nàng lang thôn hổ yết, vì nàng châm chén trà, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Lạp Lạp cô nương, Phi Phi cần bao lâu mới có thể hoàn thành tiến hóa?”
“Còn phải xem thể chất thân thể của nàng, bình thường thì là ba ngày. Nếu nàng trước khi tiến hóa đã làm – yêu – yêu, thì năm ngày, may mắn còn có thể mang theo tiểu baby đã đến.”
“…… Tiểu baby?”
“Chính là tiểu Tinh Linh a.”
“……”
Diêm Vô Xá bỗng dưng sửng sốt, nhíu mày, con ngươi đen xẹt qua đủ loại vẻ mặt, hưng phấn, bàng hoàng, vui sướng, lo lắng, toàn bộ nảy lên.
Đỗ Yến thấy hắn bất động, vội vàng ngửa thân mình ra sau, ở phía sau Lạp Lạp giật nhẹ quần áo của hắn, dùng ánh mắt hỏi hắn sao lại thế này?
Diêm Vô Xá đối hắn lắc đầu, tiếp tục hỏi Lạp Lạp: “Lạp Lạp cô nương, bào bối của ta cùng Phi Phi, cũng là tiểu Tinh Linh sao?”
Lạp Lạp buông xương gà, từ trong bao bao xuất ra khăn tay, lau tay, nhăn lại mi cân nhắc: “Này rất khó nói. Có nhân loại cùng Tinh Linh kết hợp, sẽ sinh hạ nhân loại, có khi lại sinh hạ Tinh Linh, còn phải xem phản ứng của thai nhi. Nhưng đa số sau tiến hóa, đều sẽ có baby.”
“……”
“Đúng rồi, Lãnh Tĩnh cùng Cát Tư muốn đến nơi này cần bao nhiêu ngày?”
Đỗ Yến thấy Diêm Vô Xá trầm tư, thay hắn trả lời: “Đoạn nhai cách Minh Thành không xa, đại khái một ngày đường đi.”
“Nga, ta còn muốn ở trong này ngoạn một chút đâu, đáng tiếc phải đi học……”
Bé con chu miệng lên, lại một cô gái có bộ dáng người gặp người thích.
“Ngươi không phải Phi Nhi…… tỷ tỷ Phi Phi sao? Như thế nào còn phải đến trường?”
“Ta là đệ tử đời thứ hai của vu nữ, nhiệm vụ tương lai là duy trì thế giới hòa bình, trách nhiệm trọng đại, cho nên ta phải đến trường!”
“……”
Đỗ Yến trừu khụt khịt, kinh ngạc nhìn nàng, thấy nàng bộ dáng tự hào, chức nghiệp vu nữ này hẳn là thật vĩ đại, thực chính nghĩa đi?
Lạp Lạp xem nhẹ vẻ mặt của Đỗ Yến, vừa ăn này nọ, một bên nhìn Diêm Vô Xá. Lãnh Tĩnh nói Phi Phi vì cứu một nam nhân nàng yêu, tự mình trích tâm huyết. Nam nhân đáng giá để Thủy Tinh Linh dùng sinh mệnh đổi lấy, nhất định là anh hùng trong cảm nhận Thủy Tinh Linh.
Bất quá, nói thật, nam nhân trước mắt này quả thật có loại cảm giác quen thuộc, như là từng gặp qua ở nơi nào gặp a? Lại nghĩ không ra?
Diêm Vô Xá trầm tư nửa ngày, lộ ra một chút thản nhiên tươi cười, hiện tại tựa hồ có điểm hiểu được, Phi Nhi trong lúc choáng váng còn đem lần đầu tiên cho hắn, trở thành nữ nhân của hắn, thì ra Tiểu Phi Nhi muốn sinh một đứa nhỏ của bọn họ.
May mắn người của Tinh Linh Quốc đến kịp lúc, bằng không hắn thật muốn tự tay hạ táng mẫu tử hai tánh mạng. Hắn tin, chỉ cần có người của Tinh Linh Quốc ở đây, Phi Nhi sẽ không sẽ có chuyện gì.
Nghĩ đến đây, tâm của hắn cũng thoải mái không ít.
Cảm giác được tầm mắt của Lạp Lạp, Diêm Vô Xá quay đầu lại, tò mò nhìn nàng: “Làm sao vậy? Lạp Lạp cô nương?”
“Cảm giác ngươi có vẻ giống một người, nhưng không biết là ai.”
“Phi Phi nói ta giống phụ vương của nàng.”
“Phụ vương?!”
Lạp Lạp mạnh sửng sốt, kinh ngạc trừng lớn ánh mắt, vội vàng mở ra Thủy Tinh giáp chính mình, bên trong có ảnh chụp phụ vương cùng mình. Nàng liếc mắt nhìn Diêm Vô Xá một cái, lại nhìn nhìn phụ vương, hai mắt lộ ra thần sắc hưng phấn.
“Đúng! Phụ vương!”
Lạp Lạp bỗng dưng hai tay hoàn thượng gáy Diêm Vô Xá, cất tiếng cười to: “Phụ vương, ngươi là phụ vương phiên bản Đông Phương!!”
“……”
Phiên bản Đông Phương?
“Ta nói Lạp Lạp, muội dù sao cũng là vu nữ, có thể rụt rè một chút được không?”
Tiếng nói trầm thấp từ ngoài cửa truyền đến, hai bóng người rớt xuống trong viện, trong đó một người mang theo mỉm cười giống như xuân phong, tóc màu vàng dựng thẳng lên, hỗn độn không chịu nổi, con ngươi màu lam gắt gao khóa trụ Diêm Vô Xá.
Này chính là nam nhân làm cho Phi Phi bị thương!!
Lạp Lạp nghe thấy thanh âm Cát Tư, vội vàng nhảy dựng lên, vọt tới bên người hắn, tò mò nhìn hắn: “Các ngươi nhanh như vậy đã đến? Di! Cát Tư ca ca, đầu huynh hảo loạn.”
“Ân, khinh công so với máy bay còn kích thích hơn.”
“Khinh công?”
Lạp Lạp quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Lãnh Tĩnh,“Ngươi có khinh công?”
Lãnh Tĩnh hơi hơi gật gật đầu: “Ân.”
Hướng Diêm Vô Xá cùng Đỗ Yến chắp tay chào hỏi.
Hai nam nhân chắp tay trả lời, vội vàng đi ra nghênh đón bọn họ.
Lạp Lạp vội vàng giữ chặt góc áo Lãnh Tĩnh, mắt vàng tràn đầy sùng bái: “Lãnh Tĩnh ca ca, mang ta bay bằng khinh công đi?”
“…… Ma pháp của cô nương không phải cũng có thể bay sao?”
“Không giống! Ta chưa từng học qua võ công Trung Quốc, đến thôi đến thôi!”
Lãnh Tĩnh nâng mi mắt, nhìn chăm chú vào Đỗ Yến: “Thiên hạ võ lâm, khinh công tốt nhất có thể coi là thần xạ thủ Đỗ Yến.”
“Đỗ Yến?”
Bé le lưỡi, “Tên nghe như thổ dân.”
“……”
Mỗ nam ánh mắt lợi hại bắn lại đây, nữ nhân này kiếp trước nhất định cùng hắn có xung đột.
“Bất quá, khinh công của hắn dường như rất cao, cái tên coi như bỏ qua. Lãnh Tĩnh ca ca, hắn ở nơi nào? Hắn ở nơi nào? Chúng ta đi tìm hắn đi?”
“Hắn ở phía sau ngươi.”===
Lạp Lạp mạnh xoay người sang chỗ khác, chống lại thần sắc khinh miệt của Đỗ Yến, dựng thẳng lên ngón tay chỉ vào hắn, nghi hoặc hỏi: “Hắn?”
Đỗ Yến hai tay khoanh ở trước ngực, kiêu ngạo ngẩng đầu: “Đúng! Ta chính là thổ dân Đỗ Yến.”
“…… Không! Làm sao có thể! Đỗ Yến tên này suất vô cùng! So với Lãnh Tĩnh suất hơn! Đỗ Yến ca ca…… Ta yêu ngươi!”
“……”
“!!”
Mỗ nam nổi một thân da gà, thật sự đối với tiểu vu nữ này bội phục sát đất!
Diêm Vô Xá đi đến trước mặt Cát Tư, chắp tay nói: “Ta là Diêm Vô Xá, Phi Phi……”
“Ba!”
Một cái quyền đầu nghênh diện đưa lại đây, Diêm Vô Xá cũng không né tránh, chính giữa cái miệng của hắn, tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt, bao gồm cà người đang líu lo, đã muốn bắt cánh tay Đỗ Yến -Lạp Lạp.
Cát Tư phẫn nộ trừng mắt nhìn Diêm Vô Xá, trầm thấp quát: “Ngươi chính là nam nhân làm cho Phi Phi bị thương!!”
“Ân!”
“Vừa rồi quyền kia là thay Phi Phi trút giận, quyền này là của ta!!”
“Ba!”
Diêm Vô Xá vẫn đứng yên không né tránh, khóe miệng nứt vỡ, tràn ra máu tươi……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...