Đản Sinh Vương Phi

Đêm, tĩnh như nước, lại rét lạnh tận xương……

Bên ngoài rét mướt lạnh căm, cắt da cắt thịt, nhưng bên trong phòng lại ấm áp như xuân, hương liệu được đốt lên, mùi hương nhẹ nhàng thanh thoát lan tỏa trong không gian…

Phòng nhỏ tinh xảo, bày biện một ít đồ dùng đơn giản hằng ngày, Minh Kính như sương, đàn hương phun vụ, toàn bộ không gian tạo cho người ta một loại hương vị thoát tục, nhẹ nhàng.

Cửa sổ đóng chặt, làm bằng tần lăng mộc, thản nhiên tản mác trong không khí một loại hương khí thơm ngát tràn ngập toàn bộ gian phòng, bên cạnh là một lò sười ấm nóng, lửa đỏ bập bùng nhảy múa, sười ấm không gian. Giường lớn cũng được làm từ tần lăng mộc, hồng trướng im lặng cúi hạ, chúc quang hài hòa bao phủ bốn phía. (chúc quang= ánh nến)

Hồng la trướng lướt nhẹ, toàn bộ động tác của nam nhân chấm dứt sau một tiếng gầm nhẹ, nữ nhân im lặng ghé vào trong ngực của hắn. Bàn tay lạnh lẽo mềm mại, vuốt ve mơn trớn khắp trên khuôn ngực trần trụi. Bàn tay càng lúc di chuyển càng thấp, vượt qua lớp băng gạc trắng toát đả ướt đẫm mồ hôi, trượt xuống phần cơ bụng rắn chắc, hướng đến hạ thân nóng bỏng, ý đồ dấy lên dục hỏa trong lòng hắn.

Diêm Vô Xá bắt lấy tay nàng, lạnh lùng hỏi: “Bệ hạ còn muốn?”

“Chỉ là đùa giỡn đùa giỡn mà thôi……”

Tuyệt Lãnh Hương ngồi dậy, trên khuôn mặt vì vừa rồi kích tình mà ửng hồng, lấm tấm mồ hôi.

“Tướng quân của trẫm bị thương, kia an toàn của Minh Quốc chẳng phải làm cho người ta lo lắng sao?”

“Yên tâm đi, việc nhỏ mà thôi.”

“Ân, trẫm cũng tin tưởng là việc nhỏ, kích tình của ngươi vẫn như cũ, mênh mông như thế.”

“Ha ha……”

Diêm Vô Xá cười lạnh hai câu, ngồi dậy đến ôm nàng, chuẩn bị phát tiết lần thứ hai.

“Ba!”


Cửa phòng đột nhiên bị phá khai, một thân ảnh kiều nhỏ vọt vào, chạy đến bên giường Diêm Vô Xá thì dừng lại, hai mắt nước mắt lưng tròng nhìn Diêm Vô Xá.

Tuyệt Lãnh Hương nheo lại đôi mắt, cũng không di động thân thể của chính mình, tiếp tục nhìn cô gái trước mắt. thân hình kiều nhỏ đáng yêu, ngực sữa cao ngất ngạo nghễ, eo nhỏ trơn mịn, phẳng lì, không có một chút mỡ, đôi chân thon dài cân xứng, làn da trắng mịn như bạch ngọc…

Mái tóc dài mềm mại như mây, đen nhánh như mực, buông xõa, hờ hững phủ lên đỉnh tuyết phong trắng mịn, gương mặt xinh đẹp, diễm lệ nhưng lại thanh tú, thoát tục, trong sáng thơ ngây. Đôi mắt đen sáng như hắc trân châu, giây phút này ngấn lệ, mông lung mê mang, mang theo ủy khuất như không thể nói thành lời, làm cho người thấy đau lòng, không thể di dời tầm mắt. Tất cả, tất cả đều kích thích thần kinh thị giác của nàng

Diêm Vô Xá buông Tuyệt Lãnh Hương ra, mặc vào trường bào, cầm lấy áo choàng đi đến trước mặt nàng, phủ lên thân thể xích lõa. Ôm lấy eo nhỏ của nàng, đôi mắt ngày thường đều lạnh lùng, băng lãnh vô tình, nay lại mang theo tia sủng nịch, trở nên cưng chiều phi thường, nhẹ nhàng hất mái tóc dài ẩm ướt của nàng ra phía sau, ân cần hỏi:

“Phi Nhi? Làm sao vậy?”

Tiểu đầu nhẹ nhàng mà cọ cọ vào cằm Diêm Vô Xá, bàn tay mềm mại hoàn trụ thắt lưng trường kiện, cả thân người bé nhỏ chôn chặt trong vòm ngực rộng lớn.

Diêm Vô Xá cảm giác được thân người của nàng rung động, khó hiểu nhăn mi lại, không hỏi nhiều, tùy ý để nàng ôm lấy chính mình, làm cho nàng bình tĩnh trở lại rồi nói sau.

Lúc này, Tuyệt Lãnh Hương đã mặc vào y phục hàng ngày, đi đến bên người Diêm Vô Xá, cao ngạo hỏi: “Minh Vương, nàng là người phương nào.”

“ Nữ nhi của bổn vương.”

“ Nữ nhi sao có thể thân mật như vậy? Cho dù đã quấy rầy trẫm cùng ngươi, cũng không trách cứ nửa câu sao?”

“Bệ hạ, người lo lắng nhiều rồi.”

Diêm Vô Xá bỏ lại một câu, ôm lấy Phi Nhi, cất bước rời đi Tuyệt Sắc phường.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tuyệt Lãnh Hương dấy lên tức giận, hai phấn quyền nắm chặt, các đốt ngón trở nên trắng xanh. Đây là lần đầu tiên Diêm Vô Xá để lại một mình nàng ở Tuyệt Sắc phường, trước kia chưa bao giờ có chuyện này. Đây đại biểu cái gì?


Nữ nhi này vô cùng khả nghi!

Diêm Vô Xá mới vừa đi ra khỏi Tuyệt Sắc phường, lão phu nhân liền chạy đến đón, sốt ruột hỏi: “Bệ hạ có trách tội Phi Nhi hay không?”

Diêm Vô Xá một bên ôm nàng, một bên hỏi lão phu nhân: “Nương, nàng làm sao vậy?”

“Vừa rồi nàng không chịu cho nương giúp nàng tắm rửa, trực tiếp bay đi.”

“…… Con đến giúp nàng.”

“Ngươi tới!?”

“…… Có vấn đề gì?”

Nhìn thấy mẫu thân vẻ mặt kinh ngạc, Diêm Vô Xá vẫn không dừng cước bộ, hướng dục phòng đi đến.

Lão phu nhân phi thường kinh ngạc, trừng lớn đôi mắt, miệng mở to đến dộ có thể nhét vào cả một quả táo, hôm nay ngày gì? Đứa con kiêu ngạo này cư nhiên tự mình hầu hạ một người tắm rữa? Lại còn là nữ nhân?

Hắn nên sẽ không muốn « bá vương thượng cung » đi? Một tiểu cô nương mềm mại nhỏ nhắn như vậy, không bị hắn … « cường tráng » giết chết mới là lạ

Nói sau, bọn họ không phải phụ thân và con gái sao? Làm sao có thể đồng dục!?

“Uy uy…… Con, con…… Đợi nương một chút!”


Lão phu nhân vẫn là đuổi theo để xem thế nào, chỉ mong đứa con này của nàng sẽ không ngay cả nữ nhi của mình cũng không buông tha.

Trong phòng tắm, lão phu nhân đứng ở bên trên mặt bể, chăm chú nhìn cô gái đang đùa giỡn khoái hoạt, con ngươi đen lóng lánh tỏa sáng, tràn đầy ý cười. Cô gái này rất đáng yêu, người gặp người thích. Không thể không thừa nhận, đứa nhỏ của Diêm gia chính là không giống với người thường, tương lai nhất định phải vì nàng mà tìm một gia đình thật tốt để nàng nương tựa suốt đời, không thể làm cho nàng chịu nửa điểm ủy khuất.

Phi Nhi vừa tiếp xúc với nước, cả người trở nên hoạt bát hẳn lên, hai tay dùng sức vuốt bọt nước, cánh ngâm mình ở trong nước, hơi hơi kích động, vỗ vỗ, tạo thành hai luồng xoáy nhỏ trong mặt nước.

Được ngâm mình trong ôn tuyền, tâm tình của Phi Nhi phi thường tốt, ánh mắt trở nên càng long lanh quyến rũ, đôi tay bạch ngọc đáng yêu tung lên vô số bọt nước, hai mắt híp lại, tựa như ánh trăng non lung linh huyển hoặc, đôi môi đỏ mộng bị nước bao phủ càng trở nên ướt át mê người, nàng thích thú vùng vẫy trong bể nước, tiếng cười « khanh khách » đáng yêu không ngừng vang lên.

Lão phu nhân kinh ngạc, trừng lớn ánh mắt, vỗ vỗ lên người Diêm Vô Xá: “Xá nhi, nàng…… Nàng thật là nữ nhi của ngươi sao?”

“Ân!”

Diêm Vô Xá một bên tẩy trừ bụi đất trên người chính mình, một bên chăm chú nhìn vào Phi Nhi đáng yêu.

“Nhưng nàng không giống như là người thường.”

“Con biết.”

“Kia làm sao có thể……”

“ Từ khắc con nhìn thấy nàng, nàng liền trở thành nữ nhi của con.”

“……”

thân thể cao lớn đi đến chơi đùa bên cạnh cô gái, bọt nước tung lên, rơi vào trên người hắn, toàn bộ hóa thành thủy ngân, thuận theo thân thể cường tráng hoạt hạ, Phi Nhi ngẩng đầu, tò mò nhìn hắn.

Đại chưởng đem nàng ôm lấy, Diêm Vô Xá ngồi ở thành bể, cho nàng ngồi ở trên đùi mình, cùng nàng nhìn nhau, nhẹ giọng nói: “Đọc theo ta: Phụ…… Vương……”

Phi Nhi thông minh nhìn thấy biểu tình của hắn, biết hắn đang dạy nàng ngôn ngữ của nơi này, tầm mắt nhìn chăm chú đôi môi hoàn mỹ đang mấp máy, học theo cách phát âm của hắn: “Bụ…… Vương!”


“…… ! …Phụ vương?” Giọng nói trầm thấp lại vang lên lần nữa

“Phúc vượng?”

“…… Kêu phụ vương, mang Phi Nhi đi bơi lội?”

“Phụ vương!”

“……”

“Ha ha ha!”

Lão phu nhân bị chọc cười, cười ha hả, Diêm Vô Xá cũng lộ ra sủng ái mỉm cười.

Phi Nhi đáng yêu nhìn Diêm Vô Xá, lại nhìn lão phu nhân một chút, lộ ra một nụ cười ngọt ngào. Kìm lòng không đậu, ở trên môi Diêm Vô Xá « ba » một ngụm, lại kêu một tiếng: “Phụ vương!”

Nàng không biết lời nói kia có ý nghĩa gì, chỉ biết là bọn họ cao hứng, sẽ cười, nàng cũng rất khoái hoạt.

“Kêu nhiều một tiếng?”

“Phụ vương!”

“ Tốt! Về sau kêu ta là phụ vương, hiểu không?”

Diêm Vô Xá lấy tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt của nàng, cô gái kì lạ này thật làm cho hắn vui vẻ, cái cảm giác vui vẻ này trước nay chưa từng có, hắn muốn vĩnh viễn đem nàng giữ ở bên người, bồi nàng lớn lên, không muốn xa rời.

Cái loại cảm giác xa lạ này, chắc là tình thương của phụ thân đối với nữ nhi đi.

Nếu nàng thật sự là nữ nhi của mình, thật là tốt biết bao a……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui