“Đa Duy, ta đã hoàn thành lễ trưởng thành, hiện tại là người lớn rồi.”
“Ân.”
“Đa Duy, Đạt Mộc Tề hứa sẽ tặng cho ta Tiểu Mã.”
“Ân.”
“Đa Duy, đây là cái yếm mà Yên Chi tỷ tặng cho ta.”
“…… Ân.”
“Đa Duy, ta có thể lập gia đình rồi đúng không?”
“Không được!”
“……”
Một câu mãnh rống, Phi Nhi sợ tới mức cả người run lên, đáng thương hề hề nhìn chăm chú vào Diêm Vô Xá.
Bên cạnh đột nhiên im lặng, Diêm Vô Xá nhíu mày, kéo kéo tay Phi Nhi:
“Đa Duy muốn Phi Nhi ở bên cạnh, bà nội cũng muốn như vậy.”
“Bà nội mới không muốn đâu.”
Phi Nhi chu chu cái miệng nhỏ nhắn,“Bà nội muốn Phi Nhi gả cho……”
“Gả cho ai?”
“…… Quên.”
“Không được ta cho phép, con không được gả cho ai hết!”
Phi Nhi thỏa hiệp gật gật đầu, giữ chặt cánh tay Diêm Vô Xá, nhẹ giọng nói: “Được rồi, không ai lấy thì gả cho Đa Duy.”
“Hảo!”
“……”
Hai người ở phía sau tảng đá lớn hàn huyên một hồi, Phi Nhi mới biết được bọn họ là dựa theo manh mối Yên Chi tỷ để lại tìm đến, chả trách so với người của Viễn Không sơn trang còn nhanh hơn.
“Con đã thông tri cho người của Viễn Không sơn trang?”
Diêm Vô Xá nhíu mày, nhìn Phi Nhi.
“Ân, Đạt Mỗ Tộc bị rất nhiều bộ tộc khác dòm ngó, uy hiếp Đạt Y Đồ, có người muốn tham gia tuyển phi, có người lại muốn tiền tài. Người khắp thảo nguyên đang muốn tranh nhau chia cắt Đạt Mỗ Tộc, hay muốn cùng Đạt Mỗ Tộc kết thân, nhưng thủ pháp rất cực đoan, phi thường cường hãn, cũng không ngẫm lại, Đạt Y Đồ là con người rắn rỏi, đối với hắn thì phải là : lấy nhu thắng cương, làm sao có thể…… Đa Duy, ngươi đang nhìn gì?”
Diêm Vô Xá hơi mỉm cười, trả lời: “Phi Nhi thành thục không ít, ngữ khí trong sáng, còn học được cách phân tích cục diện, tình huống.”
“Hắc hắc! Sáu người chúng ta đã là một tiểu đội nhỏ nha.”
“……”
“Đa Duy sẽ dạy ta võ công chứ?”
“Có cơ hội, yên tâm đi……”
“Phi Nhi, dùng bữa! Phi Nhi……”
Xa xa truyền đến thanh âm kêu to của Đạt Nhĩ Mục, nơi nơi tìm kiếm thiên hạ kiều nhỏ.
Phi Nhi lập tức ở trong lòng Diêm Vô Xá nhảy dựng lên, hướng về thân ảnh xa xa huy động cánh tay, kêu to: “Đến đây đến đây!”
“Chờ ngươi a.”
“Hảo!”
Phi Nhi vội vàng kéo Diêm Vô Xá, nhanh chóng hướng chủ trướng chạy tới, hưng phấn mà nói: “Nhanh chút Đa Duy, hôm nay có thịt bò ăn!”
“……”
Diêm Vô Xá mỉm cười lắc đầu, tiểu tử kia đi nơi nào đều thích ăn như vậy.
Trở lại lều vải, Diêm Vô Xá thực tự nhiên cùng Phi Nhi ngồi ở cùng nhau, Tuyệt Lãnh Hương cùng Đạt Y Đồ ngồi ở vị trí chủ vị phía trên cùng, bên cạnh là Đạt Mộc Tề cùng Yên Chi, đối diện là Đạt Nhĩ Mục cùng Tô Đan.
Phi Nhi nhìn lướt qua, người người đều là có đôi có cặp, chính là Đạt Y Đồ cùng Tuyệt Lãnh Hương lại ngồi cùng nhau, nàng liền xem không vừa mắt.
Tuyệt Lãnh Hương nhận ra ánh mắt đánh giá của Phi Nhi, làm bộ lộ ra một bộ dáng tâm, ôn nhu hỏi:
“Vết thương trên mặt Phi Nhi còn chưa khỏi hẳn sao? Nguyên Vương.”
Đạt Y Đồ cười khẽ nhìn Phi Nhi, thấp giọng trả lời:
“Miệng vết thương quá sâu, e rằng sẽ lưu lại vết sẹo.”
“Khuôn mặt đáng yêu như vậy, lưu lại sẹo thì thật đáng tiếc.”
Diêm Vô Xá vươn tay, phủ phủ lên phấn nộn da thịt, mỉm cười nói:
“Phi Nhi, thánh dược chữa thương của con có thể trừ đi vết thương sao?”
“Có thể, nhưng quá lãng phí. Vẫn là để lại về sau…… Đa Duy, ta muốn thịt bò.”
“Ân.”
Đạt Y Đồ nhìn chăm chú vào Diêm Vô Xá vì Phi Nhi gắp thịt bò, tỷ mỹ cắt nhỏ ra, lam mâu bỗng dưng trở nên ảm đạm, kia vốn là công việc thuộc về hắn, nay lại do một nam nhân khác tiếp nhận, trong lòng buồn bực không thôi.
Đạt Mộc Tề đem tất cả đều đặt vào mắt, buông cái chén trong tay xuống, đối Diêm Vô Xá mỉm cười nói:
“Minh Vương, xin hỏi, Phi Nhi cô nương có hôn ước chưa?”
Diêm Vô Xá sửng sốt một chút, cười nói tiếp:
“Bổn vương tạm thời còn chưa muốn cho nàng xuất giá.”
“Hì hì……”
Phi Nhi cười đến thực sáng lạn, dựa vào vòm ngực rộng lớn của Diêm Vô Xá, tiếp tục ăn thịt bò của nàng.
“Phi Nhi đã hoàn thành lễ trưởng thành, nay đã là người lớn, có thể đàm hôn sự.”
“Ân, Phi Nhi thực dũng cảm, nhưng bổn vương muốn giữ nàng ở bên cạnh vài năm, không vội.”
“Không bằng như vậy đi, Đạt Mỗ Tộc nguyện ý cùng Minh Vương kết thân, ba năm sau, sẽ cưới Phi Nhi cô nương.”
“……”
Diêm Vô Xá bỗng dưng nhíu mày, rũ mắt xuống.
Phi Nhi vừa vặn dừng lại động tác, ngẩng đầu cùng hắn nhìn nhau.
Không khí đột nhiên an tĩnh lại, Tuyệt Lãnh Hương buông miếng thịt trong tay, nhẹ giọng nói:
“Phi Nhi cùng Nguyên Vương tuổi tác kém quá xa, trẫm cảm thấy không thích hợp.”
“Nga?”
Đạt Mộc Tề quay đầu lại, tà ác trả lời,
“Vậy bệ hạ cho rằng, ai mới thích hợp làm Nguyên Vương phi?”
“Ha ha…… nhân tài như thế đương nhiên hẳn là nên ở lại bên người trẫm, ngươi nói đúng không? Minh Vương.”
Tuyệt Lãnh Hương quay đầu, nhìn chăm chú vào Minh Vương, lúc này nàng cư nhiên lại giúp hắn.
Đạt Mộc Tề cùng Đạt Y Đồ đương nhiên rất rõ ràng mưu kế của Tuyệt Lãnh Hương, Đạt Y Đồ lại tức giận đến lam mâu phun hỏa, hai quyền nắm chặt.
Diêm Vô Xá nghe ra dụng tâm của nàng, bỗng dưng nhíu mày.
Phi Nhi nghiêm túc nheo lại tử mâu, nhìn chăm chú vào Tuyệt Lãnh Hương. Yên Chi tỷ từng nói qua, Tuyệt Lãnh Hương rất muốn Đạt Y Đồ trở thành nam phi của nàng, nắm giữ Đạt Mỗ Tộc, mới làm cho Đạt Y Đồ vội vàng tuyển phi thành thân, thoát khỏi vận mệnh này.
Đạt Mỗ Tộc đối với nàng có ân cứu chữa, Yên Chi tỷ cùng tam huynh đệ Đạt Y Đồ cẩn thận chiếu cố, vết thương của nàng mới có thể khỏi nhanh như vậy, mẫu hậu không phải nói nhận ân huệ phải biết báo đáp sao?
Phi Nhi vội vàng buông thịt trong tay, hai tay đầy mỡ quàng qua gáy Diêm Vô Xá, kéo hạ đầu của hắn, ghé vào lỗ tai hắn huyên thuyên nói một tràng gì đó. Sau đó mỉm cười gật đầu, lè lè cái lưỡi phấn hồng:
“Yên tâm, Phi Nhi yêu nhất vẫn là Đa Duy.”
Thanh âm rất nhỏ, lại xuyên thẳng vào lòng hắn, Diêm Vô Xá trong lòng ấm áp, hạnh phúc cực kỳ.
“Sau này thế nào?”
“Đợi hắn tìm được nữ nhân âu yếm, Phi Nhi sẽ lui…… Lui gì?”
“…… Phát âm cũng không chuẩn, còn phải học thêm rất nhiều, ngu ngốc.”
“Hừ! Không để ý tới Đa Duy nữa.”
Phi Nhi khụt khịt, đem sự tình quăng cho Đa Duy suy nghĩ, tiếp tục cùng thịt bò tác chiến.
Diêm Vô Xá nghĩ lại một chút, tuy rằng biết Đạt Y Đồ không lâu, tiếp xúc không sâu, Phi Nhi lại có thể vì hắn hy sinh như thế, Đạt Y Đồ khẳng định đã thực chiếu cố Phi Nhi. Trọng yếu nhất là, hắn thích tính cách trung hậu thành thật của Đạt Y Đồ.
Đạt Y Đồ thở dài, trốn thế nào cũng tránh không khỏi, rõ ràng trực tiếp trả lời nữ đế:
“Nếu lần này tuyển phi không kết quả, Đạt Y Đồ nguyện ý vào cung…… nhậm chức tướng quân.”
Đạt Mộc Tề cùng Yên Chi bỗng dưng nhíu mày, Vương gia thành tướng quân, kia chẳng phải là tự hạ thân phận sao?
“Hảo! Trẫm chờ mong ngày này!”
Tuyệt Lãnh Hương thật ra không thèm để ý chức quan của hắn cao hay thấp, chỉ cần hắn tiến cung, sớm hay muộn ngày nào đó cũng sẽ là người của nàng!
“Bệ hạ!”
Diêm Vô Xá đột nhiên chen vào, nghiêm túc nói,
“Bổn vương đáp ứng cùng Đạt Mỗ Tộc kết thân.”
“……”
“Hắc! Đa Duy tuyệt quá!”
Hai tay đầy mỡ ôm lấy khôn mặt tuyệt mỹ của hắn, ở bạc môi thượng ba một ngụm.
“Tiểu yêu tinh!”
Trong lều, nhất thời, mặt của tất cả nữ nhân đều đỏ lên, nam nhân thì lại nhăn mi……–
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...