“Cậu giỏi lắm à.
”
Tân Bảo Châu còn chưa nói dứt lời, người được chúc sinh nhật bên cạnh đã nhịn không được sặc ra một ngụm canh, vành mắt cũng nhanh đỏ lên, rống giận: “Cậu cái người phụ nữ hư hỏng này, chỉ biết chế nhạo mình, này, các người nghe một chút đây cũng là tiếng người sao? Những người trong chúng ta ở đây, ai cũng có thể kết hôn sớm hơn cậu.
Thật giống như bình thường không soi gương, cậu như vậy ai cũng rất chán ghét! Coi chừng không có người yêu!”
Tân Bảo Châu nghiêng thân qua né tránh nước bọt văng ra của cô ấy, mu bàn tay không cẩn thận đụng tới cánh tay của nam sinh bên cạnh.
Làn da của nam sinh gia từ Malaysia thực sự rất trắng, Tân Bảo Châu không tính là quá quen thuộc, đời trước cô đã sớm bị Cận Chính bắt chẹt một viên xuân tình, dù cho lại tự mình chạy theo tình yêu, cũng không muốn bận tâm liếc mắt tới một cái.
Không khẳng định được đời trước có gặp hay không.
Nhưng vừa rồi có nghe được một lời, người này đã đi học ở bậc nghiên cứu sinh, học kỳ này kiêm chức làm trợ giảng khoa âm nhạc, hẳn là gia tộc buôn bán cùng với nhà Từ Mạn Lệ vốn có một vài lần hợp tác, cho nên cũng đã bị kêu đi ra xã giao với bọn họ.
Học trưởng tên là Lâm Nhân Long, từ lúc ngồi xuống ban nãy, khẳng định đã cẩn thận chú ý về phía Tân Bảo Châu.
Nhìn thấy cô uống rượu hát ca đến sốt ruột, còn đặc biệt quan tâm hạ mình thành phục vụ, mang cho cô champagne nhẹ độ, sợ dạ dày của cô sẽ không thoải mái.
Nghe được hai cô gái nói chuyện, lại trông thấy tin tức của báo chí, ảnh chụp đối tượng yêu đương kia mặc dù đã che một tầng pha lê cùng với bóng đêm dày đặc, vẫn lộ ra một cổ dã tính cùng với sức hấp dẫn không chê vào đâu được thuộc về đàn ông, ước chừng không có cô gái nào không thích loại đàn ông thế này, liền có chút không che đậy được thần sắc thất vọng trên mặt.
Sau đó lại nghe chẳng qua chỉ là date, lời nói Tân Bảo Châu không nghiêm túc, sắc mặt lại lần nữa hòa hoãn đi một ít.
Lúc này bị Tân Bảo Châu đụng phải một cái, hơi thở chui vào bên tai của cô khẽ tỏa ra “Thuốc phiện màu đen”, giống như là ăn nhầm một viên kẹo ngọt, đầu tiên là co quắp ngón tay, rồi sau đó thần kinh tê dại, vội vàng nói xin lỗi rồi đưa qua cho cô khăn lông ướt lau tay.
Nhưng tâm tư Tân Bảo Châu không ở nơi này, quy định trên thói đời này cũng chưa ràng buộc đến cô, hiện giờ tâm của cô không thuộc về nơi nào, hợp đồng quan hệ mà thôi, cùng người khác tùy ý nắm tay khỏi phải nói, hôn môi thì lại có thể bị sao?
Trực tiếp hào phóng vẫy vẫy tay, “Không có việc gì đâu học trưởng.
Đều là bạn bè cả.
”
Người nói vô tâm, người nghe cố ý, một câu “Học trưởng” khiến cho Lâm Nhân Long từ vòng tài chính phố Tô đi đến giữa vòng Lan Quế Phường.
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn chen chúc xuyên qua sân nhảy, ngực hắn còn hơi hơi nóng lên, trước kia đã nghe qua tam tiểu thư nhà họ Tân nhiều ương ngạnh quái đản khó lấy lòng, nhưng từ khi cô chuyển trường, thì lại thường thường trông thấy cô an an tĩnh tĩnh ngồi tự học ở thư viện.
Không chỉ có Lâm Nhân Long gặp qua cô, mỗi khi đóng cửa, sẽ còn có không ít nam sinh ngượng ngùng đến gần về phía cô, mà cô thì luôn mỉm cười nói một câu thế này: “Cảm ơn.
Nhưng xin lỗi, tôi còn chưa có chuẩn bị tốt để yêu đương với ai.
Nếu có hứng thú, không bằng trước tiên bắt đầu từ làm bạn bè?”
Không phải một cô gái nhỏ ngượng ngùng làm bộ làm tịch, ngược lại là người bạn cùng lứa tuổi lộ ra một cổ phóng khoáng thành thục lại khôn khéo.
Đều nói nhìn túi da đẹp đẽ không bằng tâm hồn đáng yêu, hôm nay vừa thấy, hai thứ này quả thực sẽ tồn tại với trên một người được sao? Lâm Nhân Long cảm thấy lòng hiếu kỳ của bản thân tìm tòi nghiên cứu về điểm này của cô ấy như một cây nhỏ khỏe mạnh, đang đâm chồi nảy mầm.
Dù sao cũng đều là hẹn hò mà thôi, hắn cảm thấy chính mình cũng có tư cách tham gia.
Cho nên đêm nay Tân Bảo Châu uống bao nhiêu, hắn liền chủ động bồi bấy nhiêu, lại còn đem miệng ly hạ xuống ba centimet, bày tỏ đầy đủ sự khiêm tốn của bản thân.
Không đến một giờ, Tân Bảo Châu hai lần ra vào phòng rửa mặt, cũng là do hắn yên lặng đi theo phía sau, không ngừng dùng hai cánh tay làm vây chắn, tránh né mấy tên ngoại quốc đen tối chán ngấy có khả năng đụng tới Tân Bảo Châu.
Khi quất hết chai bia thứ ba trên bàn, Lâm Nhân Long đã hơi mắt say lờ đờ mông lung, ăn nói không rõ.
Nhưng đôi mắt vẫn còn sáng lấp lánh, luôn luôn vô ý thức nghiêng đầu nhìn mặt mũi của Tân Bảo Châu, lầu bầu lẩm bẩm: “Tôi, tôi giúp em uống”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...