Làm ơn, đã đến rồi, Tân Bảo Châu sao có thể bỏ qua cơ hội ôm đùi lần này.
Người phụ nữ bất chấp từ trước đến nay sẽ không dễ dàng buông tha con mồi.
Ánh mắt do dự nhìn La Thiên Hoa đang chậm rãi nói chuyện với người bên cạnh, Tân Bảo Châu nhỏ giọng cự tuyệt: “Nhưng nói chuyện còn chưa xong, tôi đi trước không ổn.”
Cận Chính nhìn La Thiên Hoa cách đó không xa, "À" một tiếng.
Quay đầu trực tiếp hỏi: “Em thích hắn ta? Hay là bây giờ tôi tạo không gian riêng cho hai người?”
“Hay nói cách khác, trong phòng này có người đàn ông mà Tân Bảo Châu không thích?”
Lời này đổ ập xuống đầu cô, không hề có điểm đến, thậm chí như ép hỏi cô.
Nhưng trọng điểm của Tân Bảo Châu không đặt ở những câu hỏi không thích hợp này, mà là hắn đang nói tên đầy đủ của cô.
Kiếp trước Cận Chính chỉ gọi cô cả tên lẫn họ như vậy một lần, ấn tượng sợ hãi kia quá sâu đậm, đủ để cho đầu óc cô hỏng máy, nhịn không được tóc gáy muốn dựng ngược lên, từ trong xương cốt thể hiện ra một loại ảo giác như là sốt ruột giải thích.
Thật giống như bây giờ nếu cô trả lời “thích” và “ai cần hắn lo” thì cô không cần đợi đến hai mươi sáu tuổi, bây giờ sẽ bị Cận Chính đang ngồi đối diện tìm cơ hội xử lý ngay lập tức.
Người này có bao nhiêu thù dai cô rất rõ ràng.
Hai tay bị dọa đến mức xoa tay quắn vào nhau, thấy việc lợi thì hăm hở chạy tới, thấy việc hại thì tránh ra chỗ khác đó là thói đời của con người.
Hơn nữa cô còn là một con sâu gạo không có tiền đồ cộng thêm thân phận mới tự nhận cho mình là bất chấp Tân Bảo Châu.
Tân Bảo Châu nhăn mũi nhỏ gấp gáp nói: “Không không không, là gần đây trong tay có chút tiền dư có thể đầu tư, muốn tìm thầy hỏi một chút hướng đi hợp lý…”
Đây là lý do thuyết phục nhất, cũng là lời nói thật, Cận Chính nghe ra được.
Dừng hai giây liền hiểu ý của cô, đôi mắt ấm lại một chút, nghiêng đầu: “Bản khoa học kỹ thuật?”
Tân Bảo Châu gật đầu, Cận Chính ngồi đối diện đã đưa tay ra nhẹ nhàng cầm cánh tay khiến mình phiền lòng kia của cô.
Đây là nơi vừa rồi bị La Thiên Hoa chạm qua, ngón tay hắn vuốt ve hai cái, hơi dùng sức ấn xuống khiến tay cô giống như mèo con mở ra năm ngón, hắn nhẹ nhàng mở tay của mình ra nắm lấy.
Rất mềm, mang theo xúc cảm ấm áp, làm cho hắn an tâm, tuy rằng không có khả năng, nhưng tựa như thật sự nắm qua vô số lần, làm cho hắn rất không muốn buông ra.
“Ta còn tưởng rằng Tân Sinh rất cưng chiều các ngươi.
Em sẽ thiếu tiền dùng sao?”
Những lời này như có vẻ là dỗ dành, nhưng cũng có yếu tố dò xét trong đó, nhưng tay hắn và cô lại đang có hành vi rất mập mờ.
Hành vi của một người đàn ông xấu xa.
Tân Bảo Châu dựng lỗ tai như thỏ, như là theo bản năng bị giật mình hất tay hắn ra.
Nhưng không hề ngoa chút nào, khoảnh khắc bị Cận Chính đụng phải, tay cô bắt đầu tê dại, không chỉ tê dại, có trời mới biết tại sao còn có dòng điện quen thuộc lặng lẽ lan tràn đầy trái tim.
Trí nhớ của cơ thể thật sự là một thứ khiến người ta chán ghét.
Mặc dù đầu óc cô đang nói với cô, cô không muốn có bất cứ cảm giác đặc biệt nào.
Ai bảo cô có mang theo ký ức kiếp trước đây?
Hơn nữa bàn tay này rất linh hoạt, có thể mang đến cho cô xúc cảm và sự run rẩy, da thịt của cô nhớ nó rõ ràng và sâu sắc hơn so với cô nghĩ nhiều.
May mà mọi người xung quanh đều không chú ý tới hai bàn tay quấn quít giữa bọn họ, Tân Bảo Châu cũng miễn cưỡng có thể giả bộ trấn định.
Dù sao, mình đã nói sự thật.
Người hắn thích là cô, người nói muốn kết thân với hắn cũng là cô.
Bản thân nói hươu nói vượn, dù có quỳ cũng phải diễn tiếp.
Không quan tâm đến bàn tay này nữa, coi như mình đã bị cụt tay, chậm rãi suy nghĩ rồi mới lên tiếng trả lời hắn: “Tôi, tôi dạo gần đây cùng cha cãi nhau bởi vì chuyện nghỉ học.
Ông ấy mắng tôi không hiểu chuyện, nhưng tôi học ở bên nước Anh cũng không vui vẻ chút nào, một đám người chỉ biết là ăn uống vui chơi giết thời gian, những người bạn kia...!Nói là bạn thân, kỳ thật căn bản không có ai chơi thật lòng với tôi.
Kỳ thật, kỳ thật tôi với cha cũng không giống thân mật giống như mọi người nói như vậy, ngày lễ ngày tết, ông ấy hầu như đều không ở nhà.”
“Mẹ tôi cũng nói, tóm lại cũng vẫn là chồng của người khác, tình cảm của chúng tôi...!thật ra là tương đối nhạt…”
“Tôi biết bản thân mình còn thiếu sót rất nhiều chỗ, nhưng tôi rất muốn làm được chuyện nên hồn khổ nỗi lại không có cơ hội.”
Một đoạn văn lộn xộn dùng mấy chữ kỳ thật, còn có hơi chút yếu thế và đáng thương, thật sự là rất muốn phân chia quan hệ của mình và Tân Thiệu Khanh, đóng vai nhân vật khổ tình cầu được cứu vớt.
Nói tình cảm nhạt nhoà là thật, nhưng cũng chỉ là Tân Bảo Châu đơn phương quyết định mà thôi, Tân Thiệu Khanh giờ phút này nghe được phỏng chừng sẽ mắng to là gia môn bất hạnh, ấn vào thái dương đang nhảy lên rồi.
Có thể là bàn tay này của Tân Bảo Châu sờ thật sự rất thích, hoặc có lẽ là lúc này dáng vẻ say rượu của Tân Bảo Châu đã làm Cận Chính say mê.
Cận Chính nhắm mắt lại, không biết nghĩ đến cái gì, mặt nghiêm lại.
Mở mắt ra, không nhìn ánh mắt sợ hãi trốn tránh của cô nữa, chỉ nhẹ giọng nói một câu: “Cận thị ăn thịt, cũng không phải không cho người như bọn họ uống canh.”
“Nếu em thật sự rất muốn kiếm tiền, không bằng đem phần nịnh nọt này hiến cho tôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...