Trăm hoa đua nở, đêm trăng động xuân tâm, ai nhịn tương tư không gặp gỡ.
Cố Kinh Hàn trải qua Hoa triêu tiết (Ngày của hoa, 12 tháng 2 âm lịch) lần đầu tiên là cùng với Dung Phỉ.
Đó là năm thứ hai sau khi hắn phụng lệnh sư phụ hạ sơn, ở trong tẩm điện của Quốc chủ Phụng Dương quốc Dung Phỉ, không có giường, cũng không chỗ nghỉ tạm, hắn chỉ có một cái ghế đệm lót gấm trắng, khoanh chân ngồi thiền ở đó hàng đêm, tịch mịch tu hành ngày qua ngày.
Nhưng lần tu hành này không coi là tịch mịch thật sự, bởi vì bên cạnh hắn có một con chim sẻ huyên náo liên tục.
Lúc này đang là đầu xuân, tuyết còn chưa tan hết, chim sẻ liền bay tới, vây quanh hắn rồi líu ríu: “Ngày nào khanh cũng tu hành mà vẫn chưa cảm thấy khô khan vô vị à? Quả nhân đã phê xong hết sổ con rồi, lại không làm lỡ chính sự, ra ngoài nhìn ngắm, giải sầu một chút, đỡ phải buồn bực sinh bệnh. Nếu lo lắng cho an nguy của quả nhân, ái khanh… Khanh đi cùng với quả nhân được không?”
Giọng nói của người này nghe thật êm tai.
Tiếng nói thanh nhuận khàn khàn như chứa chút cát mịn, mỗi chữ mỗi câu như nhả ra hạt châu nhỏ, leng keng lặng vào trong ngực trong tai người, muốn không nghe vào cũng khó.
Đặc biệt là lúc đọc hai chữ “ái khanh”, êm tai đến gần như du dương.
Hắn chưa nghe qua người này gọi thần tử khác như vậy bao giờ.
Nghe âm điệu cọ sát trong tai, vẻ mặt lạnh lùng như sương tuyết đọng của Cố Kinh Hàn cuối cùng có chút thay đổi, mắt phượng của hắn khẽ nâng, ánh mắt nhuận hàn tuôn ra dưới hàng lông mi rậm dày, chuyển nhẹ một cái, cố định trên người Dung quốc chủ đang cười đùa.
“Quốc chủ muốn đi thật à?” Cố Kinh Hàn hỏi.
Dung Phỉ nhẹ nhướng mi, đôi mắt đào hoa không cười tự ẩn tình: “Đương nhiên. Tốt nhất là ái khanh đi cùng với quả nhân. Bằng không quả nhân bị sơn quỷ hồ tinh bắt về làm áp trại tướng công thì phải làm thế nào?”
Cố Kinh Hàn dán mắt vào gương mặt mỹ lệ của Dung quốc chủ trong chốc lát, mãi đến khi thấy từ tai đến cổ Dung Phỉ như thiêu như đốt thì mới rủ mắt, nhàn nhạt nói: “Đã như vậy thì Kinh Hàn không thể không đi. Nhưng Quốc chủ có biết phong tục Hoa triêu tiết của Phụng Dương quốc chứ?”
Lời vừa nói ra, lông mày của Dung Phỉ giật giật, còn chưa hiểu rõ thì đã nghe Cố Kinh Hàn nói: “Phụng Dương Hoa triêu, ngắm hoa dạo sông, tình chàng ý thiếp, xưa nay được xem là đêm Thất Tịch thứ hai của dân gian Phụng Dương. Chỉ có nam nữ đồng hành, hoặc nữ tử tụ hội, Kinh Hàn vẫn chưa thấy qua nam tử kết bạn dạo chơi Hoa triêu.”
Dung Phỉ ngẩn ra, vẻ mặt bất định.
Nhìn ngón tay thon dài của Dung Phỉ gõ qua gõ lại trên đầu gối, Cố Kinh Hàn thầm đếm đến mười, lúc đếm đến chín thì mu bàn tay truyền đến xúc cảm da thịt lành lạnh.
Nâng mắt lên, đã thấy Dung Phỉ đè lên tay mình, chẳng hề có nửa phần uy nghi khí độ đứng đầu quốc gia, mà lại rất giống một thiếu gia trác táng đang trêu ghẹo một thiếu gia nhà lành: “Nếu nam nam không được… vậy thì nam nữ. Ái khanh tuấn mỹ như vậy, quả nhân không nỡ để ngươi giả nữ tử đâu.”
Lúc này đến lượt Cố Kinh Hàn sững sờ.
Hắn chưa kịp ngây ra được bao lâu thì gương mặt diễm lệ của Dung Phỉ đã áp tới gần: “Quả nhân có thể giả trang nữ tử, ái khanh… có nguyện làm tình lang của quả nhân hay không?”
Chẳng biết do ai bắt đầu vui đùa nói câu mở đầu, ấy mà thật sự diễn biến đến tình cảnh như thế.
Khi Cố Kinh Hàn đứng trên hành lang, nhìn bóng dáng cao gầy trong phòng chậm rãi bước tới trước cửa, lúc giơ tay đẩy cửa ra, tâm xưa nay vững như bàn thạch khẽ lộp bộp một chút, chặn đứt một đập, thoắt cái cuồng loạn không dừng.
Hắn chau mày, đang muốn dời mắt thì chợt có một vệt đỏ lướt qua mắt.
Cửa mở ra phân nửa, ánh nắng ấm áp uốn lượn dưới mái nhà cong rọi tới, như một đường thẳng đi từ vạt váy thêu mềm mại đỏ đen xen lẫn đến eo gầy quấn đai lưng ngọc. Vòng eo xinh đẹp khẽ động, ngọc bội vang lên leng keng.
Bên kia eo treo một thanh kiếm dài, tua rua dài nhẹ nhàng bay bay, mang theo vài phần phong thái hiệp khách.
“Ái khanh, có nhìn được không?”
Bàn tay đặt lên cánh tay hắn, mùi hương thoang thoảng lượn lờ gần trong gang tấc, khiến cho Cố Kinh Hàn phải nghênh đón gương mặt kinh diễm kia.
Dung Phỉ chỉ để lộ mắt và mày, nửa gương mặt còn lại được che chắn dưới lớp lụa mỏng màu đen xám, rủ xuống quá cổ, rơi ở trước ngực, hơi che lại khuôn ngực bằng phẳng và trái cổ hơi gồ.
Dung Phỉ không bôi bột son gì, chỉ tô mày để đôi lông mày dài sắc bén như kiếm mềm mại đi rất nhiều, đuôi mắt có bôi một lớp phấn đỏ, vẻ sắc sảo anh khí thuộc về nam tử bỗng hóa thành nhu tình như nước, nhè nhẹ khe khẽ xoay chuyển đi cùng với cặp mắt mảnh đào hoa kia, tiến thẳng vào lòng người.
“Tướng công, ta hỏi ngươi nói đi chứ.”
Dù không cố ý bóp méo giọng nói, nhưng chất giọng nam trong vắt trơn tru này lại càng cào tim gãi phổi, cách rất gần như đang thì thầm, khuếch trương lướt qua tai hắn.
Cố Kinh Hàn rủ mắt, tầm nhìn rơi vào mái tóc dài của Dung Phỉ: “Quốc chủ phát ra khí chất còn hơn nữ tử bình thường, e càng giống như nữ quỷ dạo đêm.”
Nói xong, hắn lấy ra một sợi dây đỏ từ trong tay áo, năm ngón tung bay, linh hoạt tết thành một sợi dây buộc tóc cực kỳ tinh xảo, sau đó nhấc tay vòng qua sau gáy Dung Phỉ, nhẹ nhàng túm lại mái tóc đen rồi buộc lại bằng dây đỏ.
Da gáy ấm mềm lạ thường, ngón tay hơi lướt qua tựa như chạm vào một loại mỹ ngọc thượng đẳng, có hơi cẩn thận, cũng có hơi quyến luyến khó rời.
Cố Kinh Hàn giơ tay, bởi vì tư thế nên gần như ôm cả người Dung Phỉ vào lòng.
Hai người cao gần bằng nhau, Dung Phỉ hơi cúi đầu, hơi thở phả nhẹ vào yết hầu của hắn, ấm ấm áp áp. Chóp mũi cũng như có như không trượt qua sườn mặt hắn, mang đến một nụ cười khẽ: “Kinh Hàn, tại sao người ngươi lại có mùi hương lành lạnh như vậy? Dễ chịu lạ lùng… Ai, buộc sai rồi, cao lên chút, phải cao lên thì mới lộ vẻ anh khí…”
Dung Phỉ cầm lấy cổ tay Cố Kinh Hàn, nhấc lên chỉ điểm vị trí.
“Ngươi dùng tay chải đi, đừng để rối.”
Dung quốc chủ yêu cầu cao thật.
Ngón tay tiến vào mái tóc mềm mảnh, Cố Kinh Hàn sợ Dung Phỉ đau nên chải rất chậm, lại cẩn thận, rất lâu sau mới xong, lúc đang muốn buộc tóc lại thì bên eo chợt nóng lên.
Hai cánh tay của Dung Phỉ đang quấn bên hông hắn, cùng hắn ôm nhau.
Tay run một cái, mái tóc đen mun chợt buông lơi.
“So với năm ngươi vừa mới tới, ngươi gầy đi nhiều lắm, thần tiên cũng phải ăn cơm chứ, nên ăn nhiều chút.” Dung Phỉ bình tĩnh thu tay về, giương mắt nhìn Cố Kinh Hàn, “Cao hơn một chút thì chải cao hơn một chút.”
Cố Kinh Hàn lặng yên trong phút chốc, rủ mắt, đơn giản vòng qua phía sau Dung Phỉ, dứt khoát giúp Dung quốc chủ buộc tóc.
Hai đại nam nhân, mặc trang phục nữ đã không dễ gì, búi tóc thì lại càng không biết, thế là cứ học theo cách búi tóc đơn giản của nhi nữ giang hồ là được, dù sao mặt Dung Phỉ có trang điểm nhẹ, đã có chút phong thái thướt tha, nếu chỉ nhìn sơ qua thì chí ít sẽ không nhận ra đó là nam nhân.
Toàn bộ phố lớn phố nhỏ đều đã treo đầy đèn nến rực rỡ.
Dung Phỉ phải thượng triều phê tấu chương nên không kịp tham gia dạo chơi hội hoa xuân ban ngày, nên chỉ có thể đi khi trời sụp tối, thuê một chiếc thuyền con, đi dọc theo con sông uốn lượn, cùng mọi người thưởng thức hoa xuân hai bờ.
Dung Phỉ mặc một thân trang phục nữ tử hiên ngang anh khí, còn Cố Kinh Hàn thì thay đạo bào, khoác vào một chiếc áo đơn xanh bông tím, tuấn tú cao quý.
Hai người sóng vai đi về hướng sông, đoàn người rộn rộn ràng ràng, vô cùng náo nhiệt, chen lách qua lại, cuối cùng Dung quốc chủ bị dồn đến sát mép. Sợ rằng trong lúc chớp mắt sẽ lạc mất người mình phải bảo vệ, Cố Kinh Hàn phải giơ tay kéo người lại bên cạnh, giữ chặt lấy cổ tay rồi dẫn đi về phía trước.
“Ơ, chỗ ấy có một mỹ nhân đang nhìn ngươi kìa.” Dung quốc chủ khẽ nói bên tai Cố Kinh Hàn.
Cố Kinh Hàn vốn không muốn để ý đến Dung Phỉ, nhưng lại biết rõ bản tính người ngày, lúc này mà làm lơ thì đợi lát nữa sẽ um sùm cả lên, nên theo đó nói: “Ở đâu?”
Một bàn tay duỗi tới từ bên cạnh, nắm lấy cằm hắn rồi nhẹ nhàng kéo qua.
“Đây này.” Dung Phỉ nheo mắt đào hoa, nhướng mày.
Cố Kinh Hàn kéo bàn tay giữ cằm mình xuống, rút ra tâm tư từ cặp mắt liễm diễm thâm thúy kia, đảo nhìn về một bên, “Đến rồi, lên thuyền thôi.”
Dạo sông ngắm hoa, tự nhiên phải có nước có hoa.
Thuyền hoa nhỏ chen ra từ đám thuyền cao lớn, theo làn nước gợn thong thả xuôi về một phương. Hai bên bờ, đèn đuốc sáng rỡ, ôm hết sắc đỏ tươi đẹp cả thành, xa xa nhìn lại, quả là cảnh đẹp ý vui.
Dung Phỉ tựa ở đầu cầu, cực kỳ bất nhã cởi ủng đưa chân xuống sông, còn vớ lấy cục đá chẳng biết nhặt được từ lúc nào, thỉnh thoảng khuấy nước, thích ý phi phàm. Có điều, Cố Kinh Hàn lại không nhìn quen, trực tiếp dùng thảm bọc lại chân của Dung quốc chủ.
“Mới là tháng Hai, đêm khuya nước lạnh.” Cố Kinh Hàn lãnh đạm nói.
“Quả nhân khó lắm mới đi được một chuyến này, ấy mà còn phải mang theo bà quản gia nhà ngươi,” Dung Phỉ nghiêng người đến gần Cố Kinh Hàn, ngắm nhìn dung mạo như càng xuất chúng trong bóng đêm mập mờ, thấp giọng cười nói, “Còn nói trời rét… Ngươi xem tướng công của người khác kìa, nương tử lạnh, người ta liền che chở ôm ôm, người chỉ biết ném cho ta tấm thảm…”
Ngón tay chỉ về một bên bờ, Cố Kinh Hàn nhìn qua.
Cũng không biết là vận khí của Dung Phỉ nghịch thiên thật hay là Hoa triêu tiết của Phụng Dương quốc cởi mở như vậy, nam nữ phu thê tình nhân hạnh phúc như vậy, nói chung Cố Kinh Hàn nhìn một cái, trong mười thì có hết chín phần đúng, đa số đều ôm nương tử nhà mình lòng bảo vệ che chở, rất sợ người ngoài xông tới.
“Học một chút đi, tướng công.”
Dung Phỉ co chân lên như đại gia, không có chút gánh nặng đứng đầu một quốc gia, nhướng mi cong môi, nhìn Cố Kinh Hàn.
Cố Kinh Hàn lẳng lặng nhìn phía bờ chốc lát, đột nhiên duỗi tay.
Một cánh tay vòng xuống dưới đầu gối Dung Phỉ, tay còn lại ôm lấy lưng, Cố Kinh Hàn nhẹ nhàng nhấc lên, lập tức bế một đại nam nhân nặng hơn một trăm cân đặt lên đùi mình.
Cơ thể ấm áp tiến vào lòng ngực, Cố Kinh Hàn cũng không dám nghĩ tim đập bao nhiêu, chỉ nhấc tay kéo tới một cái áo choàng, bọc lại người trong ngực, cách mấy lớp xiêm y dày, ôm chặt người.
Lồng ngực khẽ rung, hắn rủ mắt nhìn thấy một mảng da thịt trắng nõn ở gáy Dung Phỉ, thấp giọng nói: “Còn lạnh không, nương tử?”
Dung Phỉ không nói gì, cũng không cử động.
Chờ Cố Kinh Hàn sờ mặt Dung Phỉ, kéo người ra khỏi lồng ngực thì mới phát hiện Dung quốc chủ đã ngủ thật sâu.
Dạo đêm Hoa triêu ngắn ngủi còn chưa phẩm ra tư vị gì thì đã kết thúc.
Đây là một lần gần gũi nhất, vui vẻ nhất của hai người trong cả cuộc đời làm Quốc chủ Phụng Dương của Dung Phỉ. Từ nay về sau, loạn tượng nổi lên, Thiên Ma hàng, Dung Phỉ nói với hắn, Cố thiên sư, ta đồng ý.
Dung Phỉ không gọi ái khanh nữa, cũng không tự xưng quả nhân.
Sau đó nữa, Cố Kinh Hàn cũng không thể giúp Dung Phỉ làm ấm tay, ấm người lúc Dung Phỉ lạnh.
Mưa đập vào song cửa, khí lạnh tràn vào phòng.
Một cơn buồn vô cớ phồng lên trong lòng, Cố Kinh Hàn vật lộn tỉnh lại từ trong ác mộng năm xưa, mở mắt ra, nhìn sắc trời hửng sáng bên ngoài cửa sổ, rồi từ từ chuyển hướng sang gương mặt của người bên cạnh.
“A Phỉ…”
Cố Kinh Hàn hôn nhẹ lên khóe mắt đỏ ướt của Dung Phỉ.
Lông mi ngưa ngứa, Dung Phỉ mở mắt ra, vừa nhìn thấy Cố Kinh Hàn thì tập mãi thành quen vừa nhấc chân nhào đến, vừa nói lầm bầm: “Anh lại thấy ác mộng à? Đến đây… đút cho anh chút đồ nè, đỡ phải nghĩ ngợi lung tung…”
“Được.” Cố Kinh Hàn nói, “Cám ơn Dung thiếu thương cảm.”
Không cần biết là trong mộng hay ngoài mộng, thật ra hắn vẫn là người may mắn.
Hết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...