Mảnh vỡ Âm dương điệp ở trước mặt lớn hơn hai mảnh trong tay Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ một chút, trông giống ngọc thạch hình trăng lưỡi liềm, phủ một lớp cổ xưa.
“Ngày trước anh sống ở đây mà không nhìn thấy nó à?”
Dung Phỉ xoay mảnh vỡ trong tay, tỉ mỉ quan sát, “Đây gọi là tìm mòn gót giày mà không thấy, có được chẳng tốn chút công lao sao? Nhưng có trùng hợp quá chăng…”
“Tàng Bảo các không mở vào ngày thường, anh ít khi đến lắm.”
Cố Kinh Hàn nhìn chằm chằm mảnh vỡ trong tay Dung Phỉ, giọng nói âm u lạnh lẽo, “Đủ loại đồ vật nên mùi hỗn loạn, đúng là nơi tốt để giấu đồ.”
“Là quà cho chúng ta, hay là đặt bẫy…”
Dung Phỉ nhét mảnh vỡ vào túi, mắt híp lại, “Về sau sẽ biết. Dù sao hiện tại đuôi cáo đang nằm trong tay chúng ta rồi…”
Vừa nói, bàn tay lần mò trong túi ngắt nhẹ vào mông của Cố Kinh Hàn nhỏ, hài lòng đến độ cười phá lên.
Cố Kinh Hàn vừa nhìn liền biết Dung Phỉ đang làm gì.
Có thể nói chỉ cần Dung thiếu gia híp mắt lại, Cố đại thiếu liền biết cậu muốn trộm con gà nào. Nhưng biết thì biết, tiểu hồ ly mình nuôi, hiển nhiên mình nuông chiều.
“Em muốn ăn gì?”
Cố Kinh Hàn giơ tay phủi đi bụi bặm trên tay áo Dung Phỉ, nhàn nhạt nói.
“Cá đi,” Dung Phỉ thừa dịp Cố Kinh Hàn cúi đầu, trộm hôn một cái lên khóe mắt hắn, nói, “Anh nấu cá rất ngon. Chờ về Hải thành rồi chúng ta lại đi săn thú, em sẽ nướng thỏ cho anh ăn, tay nghề của bổn thiếu gia khá lắm đấy, chỉ là hơi lười thôi…”
“Ừ.”
Cố Kinh Hàn đóng vali lại, nghiêm túc nói, “Là có hơi lười.”
Lời còn chưa dứt, một cánh tay câu tới, ôm hơn nửa vai của Cố Kinh Hàn.
Gương mặt xán lạn xinh đẹp của Dung Phỉ gần trong gang tấc, đuôi mày hơi cong, cười khẽ nói: “Cố đại thiếu nói thật lòng đi, ở trên giường… em vẫn chưa đủ cần mẫn hay sao? Anh bảo em ngồi em nào dám nằm, anh bảo em nhấc chân em…”
“Ừ,” Cố Kinh Hàn ngắt lời Dung Phỉ, nghiêm mặt nói, “Tiếp tục cố gắng.”
Nói xong, mờ ám chìa tay vỗ lên cơ lưng dưới của Dung thiếu gia.
Dung Phỉ “hừ” một tiếng, lần này còn thua thảm hơn những lần trước.
Ra khỏi Tàng Bảo các đầy bụi bặm, Cố Kinh Hàn bắt hai con cá, lại dẫn Dung thiếu gia đeo cái gùi nhỏ hái chút rau đại, nấu ra một bữa trưa đầy đủ sắc hương vị.
Cố Kinh Hàn không cần ăn cơm, trong khi Dung Phỉ ăn, hắn ở một bên lấy ra ba mảnh vỡ Âm dương điệp, lần lượt đặt trên bàn.
Chìa khóa, gương, vật trang sức.
Nhìn như không hề liên quan.
Hình dạng của ba mảnh vỡ cũng không theo quy tắc. Mảnh vỡ vừa tìm được có hình bán nguyệt, mảnh trên chìa khóa là hình thoi, mảnh trên gương là hình tròn. Nhưng cũng chỉ là hình dạng qua loa, không hoàn toàn ngay ngắn.
Trầm ngâm giây phút, Cố Kinh Hàn gõ một cái, mảnh vỡ trên gương và chìa khóa cùng chấn động, rồi lại rơi xuống mặt bàn, tụ lại với nhau.
Ngón tay thon dài nhẹ di chuyển.
Ba mảnh vỡ nhìn như khác nhau hoàn toàn về chất liệu và màu sắc chậm rãi ghép lại, phần mép vốn không ăn khớp ráp lại với nhau, hợp thành một mảnh ngọc nửa vòng tròn to chưa bằng lòng bàn tay.
“Âm dương điệp…”
Cố Kinh Hàn hơi cau mày. Hắn chỉ tiện tay gõ một cái, ấy mà lại thuận lợi ghép thành, nhưng nửa miếng Âm dương điệp này… hình như có chút quen quen.
“Màu sắc của chúng nó đang thay đổi.” Dung Phỉ đột nhiên nói.
Đúng là đang thay đổi.
Sau khi ba mảnh vỡ ghép lại với nhau, tuy vẫn chưa trọn vẹn nhưng ba màu sắc đậm nhạt không đồng đều đang xoay chuyển điều chỉnh, màu xám pha tạp bong ra, hai màu đen trắng chậm rãi ngưng tụ.
Vào lúc màu sắc kết tủa, bên trong ngọc bích như có vài chữ, trông như những con chữ màu vàng, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Dung Phỉ tập trung nhìn: “Có chữ viết, không hoàn chỉnh… đây là chữ Triện ư?”
“Sinh nhật.”
Cố Kinh Hàn đọc lên hai chữ duy nhất hoàn chỉnh, “Đây là hai chữ sinh nhật, những chữ khác mờ hết rồi, không thấy rõ. Có lẽ là mấu chốt thi pháp Âm dương điệp, hoặc là chữ khắc nào đó.”
Dung Phỉ nhìn chằm chằm vào hai chữ mờ nhạt như khắc sâu vào ngọc bích này, không hiểu sao chợt thấy rầu rĩ, thốt lên: “Sinh nhật… có thể là quà sinh nhật.”
Tiếng nói rơi rụng, Dung Phỉ ngẩn ra, nhìn về phía Cố Kinh Hàn.
Cố Kinh Hàn không phát hiện sự bất thường của Dung thiếu gia, cau mày nói: “Cũng có thể. Rốt cuộc Âm dương điệp là vật gì, uy năng thế nào, lai lịch ra sao, chúng không hề biết. Nó tuyệt đối không chỉ là một mệnh điệp gắn liền giữa Vân Chương và Vân Tĩnh.”
Hắn dừng một chút, ánh mắt nửa khép tối tăm, “Còn thiếu hai mảnh, cần chuẩn bị một chút.”
Trong khoảnh khắc ba mảnh vỡ của Âm dương diệp hợp lại, chữ Giả ở cách xa hơn mười dặm bỗng dừng chân, quay đầu trông về phía núi Trường Thanh.
“Làm… sao… thế?”
Một giọng nói yếu ớt len ra từ kẽ răng vang lên bên tai.
Chữ Giả nghiêng đầu, chỉ thấy gương mặt nghiêm nghị mắt nhìn thẳng đi ở bên cạnh, dáng dấp liêm chính đoan trang thận trọng, chỉ có cọng râu mảnh khẽ run, đẩy ra vài chữ không rõ.
“Không có gì.” Chữ Giả hờ hững nói.
Tầm mắt xoay chuyển, đối diện với Ninh Vân An quay đầu nhìn lại, chữ Giả cong môi, bày ra một nụ cười ôn hòa, “Mệt không? Ta giúp ngươi nhé?”
Ninh Vân An nhíu mày, xoay đầu đi tiếp.
Lúc này, bọn họ đã vào tới thị trấn, đúng lúc giữa trưa, sắc trời âm u, không chút gợn mây và nắng, hơi lạnh cuối thu tràn tới, lá vàng cuốn qua đường phố, người đi đường vội vội vàng vàng.
Bốn cảnh sát phân ra trước sau hai người, mang theo Ninh Vân An và Huyền Hư đi thẳng đến cục cảnh sát.
“Cậu Ninh, thật ngại quá, làm phiền cậu đến đây một chuyến, nói thật chuyện lần này hơi nghiêm trọng, lại còn kỳ lạ…”
Đi vào cục cảnh sát, cục trưởng đầu trọc có vẻ là người mê xem kịch của Ninh Vân An nên có thái độ rất tốt, vuốt cái đầu bóng lưỡng cười ha hả nói, “Nhưng cũng không có việc gì đâu, hỏi một chút thôi. Lúc bọn tôi lên núi, chỉ thấy tro chất đống, vì thế…”
“Tro chất đống?”
Ninh Vân An biến sắc, gượng cười nói, “Cục trưởng Triệu, tôi không hiểu ý của ông, thi thể đâu? Tốt xấu gì cũng phải… chôn cất bọn họ chứ.”
Cục trưởng Triệu sững sờ: “À, chuyện này… người dân chỗ các cậu không nói gì sao, yêu đạo tới từ núi Trường Thanh làm tà pháp, đốt người thành tro hết rồi. Sao vậy, chẳng phải ông chủ Ninh cũng ở đó à?”
Ninh Vân An cau mày nói: “Tôi chỉ nhìn sơ qua rồi lập tức đuổi theo kẻ tình nghi.”
Cục trưởng Triệu không tỏ ý kiến, chỉ gật đầu: “Tôi đã nói hai ngọn núi ở chỗ mấy cậu tà ma lắm, tới giờ vẫn chưa chịu tin à.”
Trong lời nói không hề có ý “nghi ngờ” bọn họ.
Chân mày của Ninh Vân An càng nhíu chặt hơn, “Cục trưởng Triệu, việc này…”
“Thế này đi, ông chủ Ninh,” Cục trưởng Triệu ngắt lời Ninh Vân An, nói, “Để lại lời khai, ký một chữ ký là xong. Ông chủ Ninh cũng là người bận bịu, giờ Hoa Hải Đường chỉ còn trên danh nghĩa, đang còn đợi ông chủ Ninh chấn hưng đấy, sẽ không làm chậm trễ đâu…”
Cục trưởng Triệu cực kỳ niềm nở: “Vừa khéo đến giờ cơm trưa, ông chủ Ninh đi dùng cơm cùng tôi nhé, Triệu mỗ tôi là kẻ mê kịch của ông chủ Ninh, đợi chốc nữa ông chủ Ninh phải mở giọng cho Triệu mỗ đó…”
Ninh Vân An bên kia không thể chối từ thịnh tình, bị cục trưởng Triệu kéo ra ngoài, Huyền Hư bên này không có cảm giác tồn tại liếc mắt nhìn chữ Giả ở bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Tạo sao tôi cảm thấy… thẩm vấn là giả, mời Ninh Vân An ăn cơm mới là thật nhỉ.”
Chữ Giả nhìn chằm chằm vào bóng lưng Ninh Vân An, giễu cợt nói: “Thế đạo bây giờ mệnh như cỏ rác. Nào có ai thẩm vấn thật đâu?”
“Mi không đi à?” Huyền Hư hỏi.
Khí đen cuồn cuộn che khuất mặt chữ Giả, làm cho giọng nói của hắn khàn đi vài phần: “Ta có việc, ngươi đi đi. Bảo vệ hắn cẩn thận đấy.”
Huyền Hư thật sự chịu đủ số phận đi đâu cũng mù lòa vậy rồi, chỉ là cả ngày hôm qua không được ăn gì, sáng nay lại uống có vài hớp cháo, quả thật đói rã rời, bữa cơm này không ăn không được.
Đạo trưởng Huyền Hư từng đi ăn quỵt không ít nhà giàu ở Hải thành nhanh chóng vứt bỏ sĩ diện vốn mất từ lâu, đi mau vài bước đuổi theo.
Chỗ dùng cơm là quán ăn ở thị trấn.
Cục trưởng Triệu không tiếc mồ hôi nước mắt nhân dân, gọi đầy một bàn lớn. Ninh Vân An dường như có tâm sự nên ăn không được nhiều, bị cục trưởng Triệu mời rượu liên tục, chỉ chốc lát sau, hai gò má ửng hồng, có vẻ đã say rượu.
Huyền Hư trông rụt rè nhưng ăn rất nhanh, đợi lúc bụng no chín phần, chùi miệng nâng mắt, lập tức nhìn thấy cục Trưởng triệu cầm tay Ninh Vân An không buông, lại còn muốn trút rượu vào miệng Ninh Vân An.
Nhớ tới chữ Giả, Huyền Hư khẽ nhíu mày, hai ngón tay vặn lại, bẻ gãy một đoạn đũa, tiện tay vứt ra.
“Hít!”
Mặt cục trưởng Triệu giật giật, hít vào một hơi, chỉ cảm thấy khuỷu tay tê rần, toàn bộ cánh tay mất luôn cảm giác.
Huyền Hư vội ho một tiếng, đứng dậy đi tới, một tay đỡ Ninh Vân An, một tay như “bốn lạng địch ngàn cân” không chút dấu vết dời cục trưởng đầu trọc qua một bên, “Xem chừng uống nhiều rồi. Làm sao ông chủ Ninh có thể chuốc say cục trưởng Triệu như vậy? Cái gì? Muốn đi nhà vệ sinh hả? Cậu đi không vững… được, tôi dìu cậu… cục trưởng Triệu, xin thứ lỗi, xin thứ lỗi.”
Cục trưởng Triệu say khướt đầu óc quay cuồng, Huyền Hư kéo Ninh Vân An bước nhanh ra khỏi phòng ăn.
“Uống tới mức này sao mà về nhà được…”
Huyền Hư đau đầu, “Sao lúc này lại không thấy bóng dáng của tên quỷ bám dai như đỉa kia đâu…”
Gã nửa dìu nửa kéo Ninh Vân An quẹo vào một con phố, lúc chuẩn bị tìm khách sạn ở trọ tạm thời, bên tai chợt truyền tới một giọng nói: “Quẹo vào, đi tiếp ba trăm bước, tòa nhà bên tay phải.”
Huyền Hư cả kinh, quay đầu đối diện với đôi mắt của Ninh Vân An.
Vẫn đỏ, nhưng không có chút đục ngầu nào, mà là cực kỳ tỉnh táo.
“Làm theo lời tôi nói.” Ninh Vân An thấp giọng nói.
Huyền Hư đứng im, “Tôi trông giống kiểu người dễ lợi dụng lắm hả?” Ánh mắt nhìn Ninh Vân An mang theo lạnh lẽo, “Trước đó cậu từng muốn giết tôi.”
Ninh Vân An trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nở nụ cười.
“Đó là làm cho con quỷ kia xem thôi,” ánh sáng tăm tối lấp lóe trong mắt Ninh Vân An, “Tôi cần sự giúp đỡ của anh. Chúng ta mới đúng là đồng minh.”
Huyền Hư không rõ đầu cua tai nheo gì, nhưng vẻ mặt vẫn kín kẽ: “Là ý gì?”
“Anh thật sự tin rằng ác quỷ không làm việc ác sao?”
Huyền Hư ngẩn ra.
“Tôi không tin,” mặt của Ninh Vân An lạnh như băng, nói, “Vì thế, tôi muốn anh giúp tôi giết con ác quỷ… âm hồn bất tán kia.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...