Dân Quốc Yêu Đạo

Cố Kinh Hàn vừa dứt lời, có một nhóm người đi ra từ trong rừng.

Người cầm đầu có vóc dáng cao to và vạm vỡ, gương mặt ngăm đen, đôi mắt hẹp dài đen kịt lóe lên ánh sáng, lấp lánh có thần, giữa lông mày ẩn chứa vẻ nham hiểm, quét mắt nhìn đám người Cố Kinh Hàn, cười lạnh một tiếng: "Trong tay bọn bây có mấy tấm bản đồ? Biết điều thì giao hết ra đây, đừng để chết rồi mới biết ông nội bọn bây lợi hại."

Lời nói quá mức ngông cuồng.

Có điều, Cố Kinh Hàn nhận ra tuy người này ăn nói ngông cuồng, nhưng ánh mắt nhìn hắn và Dung Phỉ lại cực kỳ cảnh giác, thực chất không lỗ mãng như bề ngoài.

Dung Phỉ cũng có cùng suy nghĩ với Cố Kinh Hàn.

Do đó, Dung thiếu gia tạm thời không hành động, vờ như không nghe thấy câu nói uy hiếp này. Nhìn gã đó ác thật, nhưng không có nghĩa không có đầu óc.

"A di đà phật."

Chí Thiện đột nhiên chắp tay niệm phật, nói: "Xin hỏi vị thí chủ vừa lên tiếng kia, có phải tấm bản đồ cuối cùng đang nằm trong tay thí chủ đúng không? Từ xưa, huyết mộ Kỳ Sơn đã là hiểm địa cực kỳ nổi tiếng, thập tử vô sinh. Chúng ta có duyên nhận được ba tấm bản đồ này, thay vì giết hại lẫn nhau, chẳng bằng cùng tiến cùng lùi, cùng tìm huyết mộ. Thêm một phần sức mạnh, dù sao cũng tốt hơn thiếu một phần."

"Hợp tác hả?" Người đàn ông kia cười đắc ý, "Con lừa trọc nhà ông dẻo miệng nhỉ! Nói nhiều cũng vô ích thôi, hoặc giao ra bản đồ, hoặc là chờ bọn bây chết rồi tự bọn tao lục soát!"

Lời còn chưa dứt, gã đã giơ súng lên, sau đó là một loạt tiếng súng lên đạn vang lên từ sau lưng gã.

Mười người đều mang súng, nhìn bề ngoài thì chênh lệch xa với năm người nhìn như tay không tấc sắt bọn họ.

Dung Phỉ nhìn Cố Kinh Hàn hỏi dò, lại phát hiện ánh mắt của Cố Kinh Hàn rơi vào người ở tận sau cùng, người nọ cao gầy, cả người bị che khuất dưới lớp áo choàng đen, không hề lộ mặt.

Dung Phỉ nhìn theo ánh mắt của Cố Kinh Hàn, chỉ thấy người mặc đồ đen kia khẽ cử động cơ thể, hơi nâng đầu, giọng nói khản đặc khó phân biệt: "Giao bản đồ, điểm long huyệt, tha bọn mày một mạng."


Vẻ mặt của Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ lập tức thay đổi.

Giọng nói này giống y như đúc với vị đại sư trong ảo trận của Mục Bội Vân.

Tấm bùa vàng vốn lặng yên nằm sát trong lòng bàn tay được Cố Kinh Hàn đổi thành đào mộc tâm ngàn năm thu nhỏ, hắn giữ nguyên vẻ mặt, nói: "Có thể đồng ý với các người, nhưng các người không được ngăn chúng tôi vào mộ."

"Mày đang bàn điều kiện với tao sao?" Người đàn ông đi đầu lộ ra vẻ mặt độc ác, chỉa súng vào thẳng mặt Cố Kinh Hàn, tay đè cò súng, tựa như có thể nổ súng bất cứ lúc nào.

Lúc này, Dung Phỉ rút súng, khóe miệng cong lên: "Có muốn so xem thằng nào bắn nhanh hơn không?"

Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên căng thẳng, giương cung bạt kiếm.

"Đồng ý với bọn chúng đi." Người áo đen đột nhiên mở miệng, ra lệnh.

Người đàn ông kìm chế cơn tức giận: "Đại sư..."

Như thể biết gã muốn nói điều gì, người áo đen cắt lời gã: "Tuần lão đại, đừng quên giao hẹn giữa tôi với anh. Tôi đồng ý giúp anh tìm vật đó, anh phải nghe theo mọi mệnh lệnh của tôi. Đây chỉ là việc nhỏ, nếu là thời khắc sống còn, anh vẫn còn lãng phí thời gian, tranh chấp không ngừng với tôi ư?"

"Tôi tự có lí do của tôi." Người áo đen kiên định nói.

Vẻ mặt tối đen của người đàn ông được gọi là Tuần lão đại cứng đờ, vẻ âm lãnh lóe lên trong đôi mắt hẹp dài, lạnh nhạt nói: "Nếu đại sư đã nói thế, vậy thì tao đồng ý với bọn bây. Mày đó, lấy bản đồ ra đây, mấy thằng còn lại tiếp tục đào... đừng có mà táy máy tay chân!"

Gã giơ tay chỉ điểm Cố Kinh Hàn, rõ ràng đã nhìn ra Cố Kinh Hàn là người dẫn đầu trong năm người bọn họ.

Dung Phỉ căng thẳng, lo lắng nhìn Cố Kinh Hàn.


Cố Kinh Hàn vẫn bình tĩnh như thường, nhìn Tuần lão đại một lát, rồi nhẹ gật đầu, nghiêng người giơ tay, giữ lấy eo Dung Phỉ.

Những ngón tay thon dài chầm chậm lướt qua nửa vòng eo của Dung Phỉ, thò vào túi quần, lấy ra một tấm da dê ố vàng được gấp lại. Hắn dùng ngón tay kẹp tấm bản đồ, nhìn sâu vào mắt Dung Phỉ.

Huyền Hư lắc đầu thở dài, đưa một tấm bản đồ khác cho Cố Kinh Hàn.

Cố Kinh Hàn cầm lấy, xoay người đi về phía Tuần lão đại.

Tuần lão đại thu hết tất cả vào mắt, lập tức có một vệt căm ghét lướt qua trong mắt. Gã lùi về sau nửa bước cứ như thể trên người Cố Kinh Hàn có thứ gì đó rất bẩn thỉu, gã ra hiệu Cố Kinh Hàn thả bản đồ xuống đất, vô cùng cảnh giác.

Trên tảng đá lớn bám chút bụi đất, ba tấm bản đồ có cùng chất liệu được ráp lại.

Trên ba tấm bản đồ, một tấm có chứa chữ viết và ghi chú kỳ lạ, hai tấm còn lại là bố cục và địa hình của nhà mồ. Tất cả đều rất mơ hồ, nhưng cũng nhìn ra hướng đi đại khái. Ở giữa tấm bản đồ này hẳn là vị trí của chủ nhà mồ, nhưng có một tấm không được nguyên vẹn.

"Không nguyên vẹn?" Tuần lão đại vừa nhìn, ánh mắt hoài nghi lập tức quét sang Cố Kinh Hàn.

Cố Kinh Hàn vẫn giữ vẻ mặt bất biến đó, lạnh nhạt nói: "Nhìn mép đi, không nguyên vẹn từ lâu rồi."

"Đúng là vậy."

Đại sư đi tới từ phía sau Tuần lão đại, móc ra một mảnh lụa cổ quái từ trong tay áo, úp nó lên bản đồ, ngón tay nhanh chóng vẽ một đạo ấn, sau đó nhấc mảnh lụa lên, một mặt khác của mảnh lụa sao chép lại toàn bộ bản đồ, thậm chí còn rõ hơn vài phần.

Cố Kinh Hàn để ý thấy vị đại sư này có đeo một chiếc găng tay được dệt từ sợi kim loại đen và chỉ bạc, vì thế không thể nhìn ra tuổi tác từ trên tay.


"Huyết mộ phi phàm, có thể có bản đồ lưu truyền đã là rất khó." Đại sư lấy mảnh lụa về, giọng nói khàn khàn, "Tuy không rõ thực hư nhưng vẫn có thể tìm."

Tuần lão đại lặng im, không biết đang suy nghĩ gì, sau đó trắng trợn quơ ba tấm bản đồ nhét vào trong áo, nhấc cằm nói: "Được rồi, mày cũng qua đó đào đi."

Song song với lúc Cố Kinh Hàn đi đưa bản đồ, đám người Dung Phỉ lại cầm xẻng tiếp tục đào đạo động.

Ban nãy, khi những ngón tay của Cố Kinh Hàn xoa nhẹ eo cậu, đã cấp tốc gõ ra một chuỗi mật mã Morse. Nếu không phải do eo của Dung thiếu gia cực kỳ mẫn cảm, một chút tiếp xúc cũng sẽ bị phóng to gấp mấy lần thì quả thật đã lỡ mất ám chỉ cẩn thận của Cố thiếu gia.

Thật ra, nếu phải đánh nhau thật thì hai người bọn họ có thể giết chết mười người này.

Nhưng ở đây không chỉ có hai người bọn họ, còn có Huyền Hư và Chí Thiện. Thật giả, giả thật, rốt cuộc tin ai được đây, lại có ai lấp liếm chuyện gì hay không?

Không ai là đơn giản cả.

Mi mắt hơi rũ, che đậy chút ánh sáng lạnh thâm trầm, Dung Phỉ cúi đầu, đàng hoàng cầm lấy xẻng, tiếp tục đào đạo động cùng với mấy người khác. Đào lấy đào để, tư thế của cậu đã biến thành đưa lưng về phía đám người Tuần lão đại, cậu hơi nghiêng đầu, hạ giọng nói nhanh với Huyền Hư một câu.

Do giọng nói quá nhỏ, Chí Thiện ở bên cạnh Huyền Hư nghi ngờ giương mắt nhìn, hình như không nghe được gì hết.

"Có thể..." Huyền Hư do dự.

Mắt Dung Phỉ lạnh đi: "Cái gì? Lặp lại thử coi."

Huyền Hư rụt vai, vội vàng đóng chặt miệng.

Gã phát hiện từ lúc gặp phải Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ, dáng vẻ đệ tử xuất sắc của Phụng Dương quán đương đại đã biến mất không còn tăm hơi, lúc nào cũng bị áp bức y như con gà con. Nhưng mà muốn phản kháng đó hả; bàn về sức mạnh, đừng nói là Cố Kinh Hàn, ngay cả Dung thiếu gia gã cũng đánh không lại; bàn về địa vị, dù cho nhóc con lưu manh này có dùng cả đại đội Dung gia đánh gã bằm dập, Phụng Dương quán cũng không dám làm gì.

Than vãn một tiếng, Huyền Hư tiếp tục đào, ống tay áo rộng của đạo bào hơi run nhẹ, hình như có thứ gì đó tựa như bột phấn được rắc vào trong đạo động đang đào, bị động tác của gã che khuất.

Cố Kinh Hàn quay trở về, tham gia vào đào hố, mọi người đẩy nhanh tốc độ, không lâu sau nghe keng một tiếng, đụng vào đá cứng.


"Đất Ngũ Hoa*." Huyền Hư xách xẻng, liếc nhìn, nói.

*Đất Ngũ Hoa là thuật ngữ ngành Khảo cổ, là chỉ lúc đào đất mộ, sẽ đào móc ra các lớp đất có màu sắc khác nhau, hiển nhiên loại đất này đã được đào lên rồi lấp lại nhiều lần. Ở trong tình huống bình thường, "đất Ngũ Hoa" là manh mối phát hiện hầm mộ.

Tuần lão đại dẫn người vây lại xung quanh, khi thấy thế, khuôn mặt ngăm đen trở nên vui mừng, vung tay lên, "XXX mẹ kiếp, cho nổ thôi!"

Nhìn là biết thổ phỉ, thủ hạ của Tuần lão đại vô cùng nhanh nhẹn, cấp tốc vùi thuốc nổ.

Đám người Cố Kinh Hàn lui về sau, Chí Thiện cau mày, hình như muốn mở miệng ngăn Tuần lão đại lại, nhưng bờ môi mấp máy mãi, cuối cùng vẫn không lên tiếng.

"Bố trí tốt chưa?" Cố Kinh Hàn tụ âm thành tuyến, cùng lúc truyền vào tai Dung Phỉ và Huyền Hư.

Dung Phỉ vuốt cằm, Huyền Hư hả hê rung hai cọng râu, "Tôi làm việc, các cậu có thể..."

"Ầm ___!"

Một tiếng nổ mạnh long trời lở đất, trong nháy mắt, đất rung núi chuyển, đá vụn bay tung tóe, bụi mù bay mịt mù.

Bắt đầu từ chỗ đào ra được đá cứng, vài đường nứt y hệt mạng nhện nhanh chóng lan ra xung quanh, rồi chợt nứt toạc, như một cái miệng địa ngục đen thui nuốt người.

Nào có ai phản ứng kịp, ào ào rơi hết vào vết nứt.

Cố Kinh Hàn túm lấy Dung Phỉ, hai chân muốn cử động nhưng giống như bị hai bàn tay vô hình nắm chặt, không thể hoạt động được. Lá bùa nằm trong lòng bàn tay của hắn trực tiếp bắn ra, song dưới chân vừa cử động được, trong tay lại trống không, cơ thể Dung Phỉ ngã về sau, rơi vào vết nứt.

"Con mẹ nó, Huyền Hư!" Dung Phỉ trơ mắt nhìn Cố Kinh Hàn cách mình xa dần, cuối cùng bùng nổ gầm lên đầy giận dữ, rơi xuống vết nứt.

Sắc mặt của Cố Kinh Hàn lập tức đông cứng, nhấc chân đuổi theo, trong khoảng khắc hắn sắp rơi xuống, mặt đất chỗ hắn đứng đột ngột nứt toạc, âm khí vô biên cuồn cuộn tuôn ra, như một mạng nhện khổng lồ bọc lấy hắn, kéo hắn xuống.

Hết chương 23


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui