Nhóm dịch: Thất Liên HoaĐương nhiên không chỉ mỗi cái này, kiếp trước cô là một người ở trên tầng cao nhất, hai phòng nối thông với nhau, làm thành phòng sách và phòng giải trí.
Bên trong có máy chạy bộ, máy chèo thuyền, máy bầu dục, cùng những huấn luyện sức mạnh, mạt chược… đều có đủ cả.Theo cô thì vận động có thể khiến người ta duy trì vẻ thanh xuân, không những khiến thân thể vui vẻ, mà đầu óc cũng trở nên linh động hơn.
Từ sau khi xuyên qua đây trở thành thiếu phu nhân, nhìn cánh tay mềm nhũn và chiếc bụng bằng phẳng không rắn chắc của mình, cô thật muốn khóc.
Dù nhà họ Tống không nhỏ, nhưng cũng không thể cứ xách váy chạy chứ? Điều duy nhất cô có thể làm chính là đóng cửa lại, dùng ghế tròn gỗ đỏ để huấn luyện sức mạnh.
Vận động lâu vậy rồi, có chút hiệu quả, nhưng nó vẫn chưa đủ, cô muốn lấy lại đường cong cơ bắp săn chắc của mình.Giám đốc Trương đưa Tần Du đến cửa phòng: “Tiểu thư Tần, tôi đưa cô đến đây thôi.
Có gì cần thiết cô có thể đến đại sảnh tìm tôi bất cứ lúc nào, hoặc là tìm Mai Ngọc của chúng tôi.”“Được, cảm ơn ông!”Ngươời tổ trưởng tên Mai Ngọc mở cửa phòng, căn phòng là một phòng xếp, có một phòng khách và một phòng ngủ, bên trong vẫn là kiểu trang trí phong cách hoàng gia Pháp như cũ, cung vàng điện ngọc là bắt buộc phải có.
Trong phòng khách còn treo một bức tranh sơn dầu phong cảnh trường phái ấn tượng cực lớn, có cả ban công.Mai Ngọc đẩy cánh cửa phòng khách đi ra ban công: “Tiểu thư Tần, cô đến xem thử đi, đối diện với khách sạn của chúng ta chính là con đường phồn hoa nhất ở Thượng Hải, mấy công ty bách hoá đều ở phía trước.”Khi một tấm biển quảng cáo màu đỏ đập vào mắt Tần Du, công ty bách hoá, sông Hoàng Phủ, nhà cao tầng, Tần Du đều không có hứng thù.
Trên tấm biển quảng cáo to lớn ở phía trước có ghi “Mời uống Coca-cola.”Mấy chữ tiếng trung này Tần Du không hiểu được, nhưng hàng chữ tiếng anh quen thuộc trên chai nước, khiến cô thật muốn chảy nước mắt, hỏi Mai Ngọc: “Coca-cola này có thể mua ở đâu?”“Trong nhà ăn của khách sạn chúng ta có, mùi vị đó rất kỳ quặc…”Còn chưa đợi Mai Ngọc nói xong, Tần Du đã tiếp lời: “Mua giùm tôi hai chai.”Đợi sau khi Mai Ngọc rời đi, Tần Du đá bay đôi giày cao gót bằng da lộn trên chân, lấy ra một đôi giày vải ở trong hành lý, đi vào như dép lê, bỏ mũ trên đầu xuống, ném ở trên sô pha, mái tóc dài rũ xuống.
Cô đang chuẩn bị nằm xuống, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.Nhân viên phục vụ phòng khách bưng mâm có hai chai coca được đựng trong bình thủy tinh, bên cạnh còn có đồ bật nắp chai.Coca được đặt ở trên bàn, cô Lý đóng cửa lại, Tần Du mở một chai coca-cola ra, cho vào miệng uống.
Công thức quen thuộc, mùi vị thân quen đó, không ai hiểu được cảm giác vui vẻ của người mới xuyên đây được gần hai tháng này.Cô một hơi uống hết sạch hai chai coca, Tần Du nằm trên sô pha ợ hơi, có vẻ coca một trăm năm trước có hơi nhiều.Đi đường dài mệt mỏi, uống được thức uống của kiếp trước, trong lòng đã có cảm giác hài lòng nho nhỏ, thậm chí còn nảy sinh cảm giác nhà hiền triết của thời gian.
Tần Du nằm ở đó thả lỏng bản thân, chưa được bao lâu cô đã nhắm mắt ngủ say.*Phó Gia Thụ trở về xưởng, bận rộn cả một buổi chiều, nếu không phải có xưởng dệt của người Anh mời về hai kỹ sư nước ngoài giúp đỡ, anh có thể không ăn cơm tối, nhưng hai người kia dù sao cũng cần phải ăn uống nghỉ ngơi.Giờ đây máy may top đầu thế giới chính là Prades của nước Anh, mấy năm nay Toyota của Nhật Bản cũng đang phát triển ở lĩnh vực này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...