Nhóm dịch: Thất Liên Hoa“Mẹ Ba, con sắp đi Thượng Hải, người trong nhà sẽ đưa con đi Hàng Châu và ở lại đó một ngày, chiều hôm sau tàu lửa mới rời ga.
Vừa vặn họ cũng sẽ đi đón cha và mẹ Năm.
Như thế này đi, mẹ đi với con đến Hàng Châu mua sườn xám, sau đó về cùng cha và mẹ Năm.”Lời đề nghị này của Tần Du xem như đã chạm vào tiếng lòng Tam di thái, có thể đi Hàng Châu mua quần áo mới, còn có thể gặp được lão gia sớm một ngày, bà ta hết sức vui mừng: “Cũng được, mẹ đi Hàng Châu với đại thiếu phu nhân.”Tam di thái vui vẻ đi ra ngoài.
Đại thái thái nói: “Nhã Vận, con cần gì phải như vậy.”“Mẹ à, như thế tránh cho bà ta mách lẻo trước mặt cha, làm khó mẹ.”Đại thái thái lập tức nghi ngờ những lời mình vừa nói với con dâu rốt cuộc là đúng hay sai.
Có điều cuộc sống thường ngày giữa đại thái thái đáng kính và tiểu thiếp được yêu thương mười mấy năm qua, đó là bà ấy trả giá bằng chính tuổi trẻ của mình.Người ta đợi lão gia trở về, sẽ bổ nhào lên người ông ấy, đôi tay đỏ mềm đặt lên tim, than phiền rằng Đại thái thái, không may quần áo cho mình.
Lão gia sẽ lập tức cảm thấy người vợ già này làm khó người mình thương.Đại thái thái thở dài: “Vất vả cho con rồi.”Tống lão gia đích thân đưa Ngũ di thái về quê, từ Thanh Đảo về Ninh Ba, đầu tiên đi tàu từ Thanh Đảo đến Thượng Hải, sau đó từ Thượng Hải chuyển đến Hàng Châu bằng đường sắt, rồi lại băng qua sông đi tàu lửa từ Thượng Ngu trở về Ninh Ba.Hao tâm tổn trí, bỏ ra nhiều thời gian để hộ tống như vậy, đủ để thấy lão gia rất thương yêu người vợ lẽ này.Vừa vặn đi ngang qua Thượng Hải, Tống lão gia dẫn Ngũ di thái ở Thượng Hải hai ngày, mua thêm một vài thứ cho người yêu.
Hai người xuống tàu, xe của nhà họ Tống đã đón lão gia và Ngũ di thái về biệt thự.Cả hai bước vào cửa chính, đúng lúc Tống Thư Ngạn từ trên lầu đi xuống.Tống Thư Ngạn chậm rãi đi xuống lầu, nhìn thấy cha mình và một người vợ lẽ khác của ông ấy.Tống Thư Ngạn nghĩ đến cách ăn mặc lỗi thời của mẫu thân mình, với những nếp nhăn hằn sâu và dấu vết tuổi tác trên khuôn mặt, ngược lại cha anh ấy để ria mép, mặc áo dài, đeo kính, tuổi tác chỉ càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ chứ không làm mất đi vẻ ngoài của ông ấy, quyến rũ được Ngũ di thái xinh đẹp mười bảy mười tám tuổi, thật là xuân phong đắc ý.Vì Tống Thư Ngạn bị cha mẹ ép kết hôn, quan hệ với cha mẹ không quá thân thiết, cộng thêm việc bối cảnh trong truyện vừa chuyển từ thời phong kiến sang dân quốc nên dịch sát raw để Tống Thư Ngạn gọi cha là phụ thân còn mẹ là mẫu thân.Tống Thư Ngạn luôn chuẩn bị tâm lý cho việc cha mình cưới một người vợ lẽ còn nhỏ hơn cả mình, nhưng thật sự mở miệng vẫn không trôi chảy lắm, anh ấy ép mình phải nói “Mẹ Năm.”Đôi mắt to tròn của Ngũ di thái dừng lại trên người Tống Thư Ngạn:“Đã nghe nói đại thiếu gia rất giống lão gia, hôm nay nhìn thấy quả nhiên là như thế, thật là có khí chất.”Tống Thư Ngạn không thoải mái với lời khen từ vợ lẽ của cha mình, đương nhiên cũng sẽ không đáp lại, Ngũ di thái tự chuốc lấy khó xử.Tống lão gia thấy anh ấy ăn mặc chỉnh tề thì hỏi: “Muốn ra ngoài.”“Sinh nhật con gái thứ ba nhà họ Phó tổ chức một buổi liên hoan khiêu vũ.”Tống lão gia lấy đồng hồ bỏ túi ra:“Bây giờ còn sớm mà.”“Phó Gia Thụ đang thử máy dệt mới, bảo con đến xem, con đến nhà máy của họ trước để xem thử.”“Con sẽ không định sử dụng máy móc của họ trong nhà máy mới đấy chứ? Máy móc nên mua thứ tốt một chút, mặc dù Prades của Anh đắt một chút nhưng mà nó ổn định.
Của Nhật Bản cũng được, của Mỹ cũng được.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...