Ông chủ Trình không biết rằng chính mình đang để tâm vào chuyện vụn vặt, hắn từ trước đến nay luôn sỉ diện, bỗng nhiên bị một món đồ chơi cảm thấy như không hề tồn tại làm cho mất mặt mũi, thật sự khắc sâu vào ký ức người ta mà, không thể không đuổi theo.
Tào Giai Hi cùng Ngọc Điệp ra ngoài ăn cơm Tây, hai người cẩm y ngọc bào đi rạp chiếu phim xem phim điện ảnh, lát sau lại đi khách sạn uống thêm hai ly.
Ngọc Điệp lưu luyến không rời, Giai Hi đưa cô trở về, Ngọc Điệp không chịu: “Để cho chị gái đi nhìn xem chung cư của em, về sau chị cũng phải tới tìm em mà.
”
Giai Hi bất đắc dĩ nhún vai, đỡ bả vai của chị đem người đưa về nhà.
Quả nhiên Ngọc Điệp không chịu tạm biệt thật tốt, mới vừa vào cửa, liền gác trên cổ Giai Hi, nhón mũi chân hôn môi của cô.
Giai Hi ổn định đỡ eo cô ấy, phối hợp mở môi ra, nghênh đón đầu lưỡi cô ấy mang theo hương rượu.
Ngọc Điệp cả người nhũn ra dựa vào trên tủ bát, Giai Hi kề xuống thấp gần tai ngậm lấy vành tai của cô: “Chị gái, muốn thế nào?”
Ngọc Điệp xô đẩy vai của Giai Hi, thấp giọng hức hức khóc lên, càng khóc càng thương tâm, lớp trang điểm trên mặt đều là giọt nước, cô trong lòng thực ủy khuất, cô yêu Giai Hi, nhưng mà Giai Hi không yêu cô, đơn thuần đem cô xem là một chị gái tốt.
“Chị ở trong lòng em, chính là một kẻ sắc quỷ hay sao?”
Giai Hi cũng có chút hoảng, không biết chính mình đã làm sai chỗ nào, vội vã đỡ Ngọc Điệp đến mép giường, lại phóng đi toilet lấy một cái khăn ấm ra tới.
Cô nâng mặt Ngọc Điệp lên, chỉ thấy cả mặt cô ấy đỏ bừng, thất vọng cực kỳ mà nhìn mình: “Chị ở trước mặt em, thật là quá mất mặt, đi thôi, chị cũng không khiến em ngại, cái này nên trở về.
”
Nói cô lại khuyên như thế nào cũng một hai phải đi, Giai Hi đành phải gọi điện thoại kêu tắc xi, rồi đưa Ngọc Điệp trở về Kim Lâu.
Giai Hi trong lòng nhớ đến chị gái Ngọc Điệp, nhưng mà cả ngày đều rât phong phú, tiệm cầm đồ cầm châu báu làm ăn rất tốt, gian ngoài lịch sự tao nhã, bên trong có hai gian phòng làm việc.
Một gian làm phòng thu chi của cô chuyên thuộc phòng tài vụ, một gian là chỗ của giám đốc, ở sau này có một gian phòng nghỉ, là nơi mà công nhân ăn cơm nghỉ ngơi.
Giai Hi làm xong công việc của mình, liền theo Lục giám đốc ở gian ngoài ra xem cửa hàng, đem vật phẩm trong tiệm tìm hiểu hơn phân nửa, Lục giám đốc nếu là có việc vắng mặt, cô cũng có thể đảm đương một lúc.
Ngày hôm đó, Lục giám đốc đã phát bệnh bao tử, nằm ở chỗ của giám đốc ngủ say, Giai Hi ở quầy sau kiểm kê mức hàng bán ra hôm nay, xét duyệt đồ vật và giá cả.
Đứa bé giữ cửa bỗng nhiên hô tiếng hoan nghênh đã đến, hai người sang trọng ăn bận danh giá hoa lệ từ bên ngoài đi vào.
“Anh Thế Lâm, là anh nói muốn tặng trang sức mã não cho em, hôm nay nên thực hiện đi.
”
Người đàn ông một thân tây trang được định chế, eo hẹp chân dài, mái tóc dài được chải vuốt bóng bẩy, lộ ra một khuôn mặt đường cong mượt mà trắng nõn tuấn tú.
Người này chợt vừa nhìn thì không có đặc điểm gì, nguyên nhân là ngũ quan quá nghiêm chỉnh, nhưng thật ra khí thế lại vô cùng rõ ràng.
Tầm mắt của hắn phảng phất lúc nào cũng ở trên cao, bễ nghễ từ trên xuống dưới, hết thảy đều sẽ không đặt ở trong mắt, càng không tồn tại một chút thiện chí nào, ngẫu nhiên lướt qua chính giữa tràn đầy sự sắc nhọn, giờ phút này toát lên biểu tình không hề kiên nhẫn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...