"Cạch" một tiếng, Sở Hoài An bẻ gãy cổ một tên lính.
Cùng lúc đó, Mộ Dung Đồng cắt đứt cổ một tên lính khác bằng con dao nhỏ.
Ba người đang tuần tra ở phía xa, mỗi người đối phó với một tên lính, dễ dàng kết thúc mạng sống của chúng.
Cửa kho hàng bị khóa bằng một ổ khóa sắt khổng lồ, tình thế cấp bách, Sở Hoài An lấy một sợi dây thép và thử mở khóa.
Một lúc sau, Kiều Mộ Thanh sốt ruột giục thúc giục: “Cậu không phải giỏi lắm sao? Mau lên đi!”
“Đừng giục cậu ấy.
” Mộ Dung Đồng cảnh giác nhìn xung quanh.
“Xong rồi!” Sở Hoài An mở khóa, đẩy cửa lớn ra: “Thời gian cấp bách, phải nhanh thôi!”
Ba người mau chóng lẻn vào trong, lấy diêm và các vật dễ cháy, châm lửa rồi đốt các thùng gỗ chứa quân lương.
Rất nhanh, ngọn lửa bùng lên dữ dội, khói đen ngột ngạt.
"Có tiếng xe, mau đi!" Mộ Dung Đồng nhanh chóng chạy như bay ra ngoài: "Dựa theo kế hoạch ban đầu, tách ra đi!"
"Thiếu soái, tôi, đi với anh.
" Sở Hoài An vội nói.
Cô tức muốn hộc máu nói: "Các người mau đi nhanh lên! Đây là quân lệnh.
"
Trời tối đen như mực, phía xa có ánh đèn rọi tới, chợt lóe chợt lóe.
Sở Hoài An và Kiều Mộ Thanh cắn môi, đành chạy như bay vào bóng đêm.
Vừa hay hướng mà Mộ Dung Đồng chạy trốn là đường cái, chiếc xe quân sự kia đã chạy đến đây, nếu lúc này cô đi lên, chắc chắn sẽ đụng phải.
Cô liếc mắt, dùng tốc độ nhanh nhất lao vào kho hàng đối diện, tìm một góc để trốn.
Người trong chiếc xe quân sự kia đã sớm thấy ánh lửa từ kho hàng bên này, nhanh chóng chạy tới.
Một phó quan trẻ tuổi bước xuống từ ghế lái, anh ta đi ra ghế sau, mở cửa xe, cung kính nói: "Thiếu soái.
"
Một đôi chân dài chạm đất, áo khoác quân đội thẳng tắp mà rũ xuống.
Quân trang ngay thẳng, khuôn mặt gọi cạnh rõ ràng đẹp đến khiến người ghen tị, quanh thân bao phủ một loại hơi thở mạnh mẽ.
Gần trong gang tất, Mộ Dung Đồng không dám ngẩng đầu lên, có lẽ người ngồi trong xe là nhân vật lớn của quân Giang Dương.
Nhìn ánh lửa thiêu đốt tận trời, làn khói dày đặc bay lên và thi thể trên mặt đất, đôi mắt đen của Tiêu Trầm Liệt trở nên lạnh lẽo.
Phó quan, Tạ Phóng nhíu mày: "Có bốn binh linh trong coi kho hàng.
"
"Bất luận là vì nguyên nhân gì, đều xử lý theo quân pháp.
" Ánh mắt Tiêu Trầm Liệt lạnh lẽo.
"Đúng vậy.
" Tạ Phóng nhận lệnh, lo lắng hỏi: "Quân lương bị đốt sạch rồi, hiện giờ phải làm sao?"
Lúc này, bên kia truyền đến tiếng ồn ào, ào ạt chạy vội.
Anh ta quay đầu lại nhìn: "Là những binh lính trông coi kho hàng.
"
Mặt Tiêu Trầm Liệt không có biểu cảm gì, đôi mắt lạnh lẽo bao trùm bởi khói mù.
Những binh lính đó thấy chiếc xe quen thuộc của phủ Đốc quân, đều liều mạng chạy như điên, thậm chí còn có suy nghĩ muốn chết.
"Còn không đi bắt người?" Tạ Phóng trừng mắt nhìn bốn binh lính tâm như tro tàn.
"Vâng.
" Họ lập tức chạy đi bắt người phóng hỏa thiêu kho hàng.
Lỗ tai của Tiêu Trầm Liệt khẽ động, nghe thấy có một tiếng động rất nhỏ cách đó không xa.
Anh lập tức đi đến phía đối diện kho hàng, vừa đi vừa móc súng ra.
Tạ Phóng lập tức đuổi theo, cảnh giác nhìn bốn phía, yểm hộ cho thiếu soái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...