Dân Quốc Thiếu Nữ Phong Thủy Sư


Lúc Nhược Thuỷ tới Lục gia phát hiện khá ít người, trừ quản gia Lục Phúc cùng vài hạ nhân, người Lục gia đều không ở phòng khách.

Nhược Thuỷ không biết Lục lão gia bố trí để họ đi nơi khác để Nhược Thuỷ được tự nhiên.“Nhược Thuỷ nha đầu a, ngươi thật không có lương tâm, đã lâu như vậy không có tới thăm gia gia.

Mau vào đi, để gia gia nhìn xem.

Ai, trước đó một thời gian ta có nghe ngươi chết đột ngột, làm ta khóc thương mấy ngày.” Lục lão gia tử thấy Nhược Thuỷ vào cửa chính liền chống trượng tự mình ra đón, trên mặt còn mang theo nụ cười từ ái.Trước đó Lục lão gia có thời gian rảnh đều thích tìm sư phụ nàng chơi cờ uống trà, cho nên cũng coi như nhìn thấy nàng lớn lên, luôn thích gọi mình là nha đầu.


Thời điểm bảy tám tuổi thấy Lục lão gia kêu như vậy nàng đều cảm thấy rất thân thiét, nhưng thời điểm này nàng bốn mươi tuổi kêu như thế có chút xấu hổ, nàng giờ đã lớn rồi còn gọi nha đầu, quả là có chút buồn cười.Bất quá hôm nay Nhược Thuỷ không cảm thấy xa lạ nữa, chuyện này cũng phải cảm ơn kẻ đã ám toán nàng, hiện giờ nàng chỉ 15-16 tuổi, cũng cùng như tuổi tác cháu gái Lục lão gia, kêu nha đầu cũng cảm thấy hợp lý.Nhược Thuỷ tâm tình rất tốt, trên mặt cũng nở nụ cười tươi :”Lục gia gia vẫn khoẻ a, Cũng may sư phụ trên trời bảo hộ cháu mới không bị người ta ám hại.”Lục lão gia tử cười gật đầu :”Đúng vậy, lão Chu cả đời thanh tâm quả dục, cái gì cũng không để bụng, chỉ có một đồ đệ này, mất đi cũng vẫn ở trên trời dõi theo con.”Lục Thanh Hà thấy Lục lão gia cùng Nhược Thuỷ hàn huyên trong chốc lát sau mới nói đến chuyện của Lục Thản Nhiên.

Lục Thản Nhiên là con của đại bá Lục Thanh Hà, lớn lên xinh đẹp, tính cách thuần thiện, rất vừa mắt Lục lão gia, ông giữ ở gần mình nuôi dưỡng.

Ai ngờ đứa nhỏ này ít phúc khí, còn nhỏ đã phải bệnh tật nặng như vậy.Lục Thản Nhiên nghe được thái y thăm khám nói mình chỉ còn sống được vài năm thật buồn rầu.

Sau lại nghe gia gia nói Tây y có thể chữa được nhưng phải rạch bụng cắt dạ dày gì đó thì bị doạ mặt mũi trắng bệch.

Nhưng hiện tại cô cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, phó mặc theo ý trời.Đau dạ dày thực là một loại bệnh tra tấn con người, đau đến chết đi sống lại, nàng sớm đã không muốn sống nữa rồi.

Chỉ là nàng không nỡ xa gia gia, không lỡ xa ca ca tốt với mình như vậy.


Nếu trên đời này có cách gì chữa cho mình khỏi để gia gia và ca ca không lo lắng nữa thì mổ bụng nàng cũng chẳng sợ.Chỉ là nàng không nghĩ gia gia vì mình còn thỉnh thêm cả đại sư phong thuỷ tới xem xem việc phẫu thuật của nàng ra sao.

Lục Thản Nhiên thở dài, bảo nha hoàn đỡ nàng đi tới thư phòng gia gia.

Nàng là một cô bé hiếu thuận, cảm thấy gia gia với mình thật tận tâm, nàng phải phối hợp một chút để gia gia yên tâm.Trước đó nàng vẫn tưởng tượng gia gia mời đến một vị đại sư lớn tuổi, đạo cốt tiên phong, hoặc là đệ tử của Chu đại sư trong truyền thuyết đến chứ, nghe nói cũng phải trung niên 40-50 tuổi.

Cho nên vừa bước vào thư phòng nàng còn tưởng mình nhìn nhầm.Trong thư phòng là một cô nương tầm tuổi nàng cùng với gia gia và ca ca nói chuyện, tiểu cô nương xinh đẹp, sắc mặt hồng thuận, không giống như nàng da trắng vàng, vẻ mặt bệnh sắc.“Gia gia, người không phải nói với con là thỉnh đại sư sao? Đại sư không có tới ạ ?” Lục Thản Nhiên tiến đến phòng ríu rít nói, nàng tuy bệnh thật nhưng tính cách rộng rãi, trước mặt người khác bất luận như thế nào cũng không tỏ ra tinh thần sa sút.Lục lão gia tử nghe được Thản Nhiên nói, trên mặt rất vui vẻ lên vài phần, lại để ý đến câu hỏi của cháu có chút xấu hổ,”Khụ", Lục lão gia thanh thanh giọng nói, chuẩn bị giới thiệu một chút về Nhược Thuỷ.

Nào biét Thản Nhiên đã muốn chạy tới chỗ Nhược Thuỷ, ánh mắt toả nắng :”Ta nghe người trong nhà nói nhị ca thích một tiểu cô nương mười mấy tuổi, còn dẫn về nhà ra mắt gia gia.


Ngươi chính là nhị tẩu phải không ?”Thản Nhiên vừa nói xong thì ở đây ba người sắc mặt đến thay đổi, Lục lão gia lại kịch liệt ho khan lên, Lục Thanh Hà thần sắc xấu hổ nhìn sang Nhược Thuỷ đang dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía hắn.Thản Nhiên từ trước đến nay thẳng thắn, không chú ý tới ba người có chút không thích hợp, ngược lại thoải mái đánh giá Nhược Thuỷ, cười nói :”Nhị ca, con mắt nhìn người của huynh tốt quá.

Nhị tẩu tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng thật xinh đẹp, hơn nữa khí chất thật tốt, so với các cô gái được các thúc bá giới thiệu tốt hơn nhiều.” Nói xong còn vươn tay lôi kéo Nhược Thuỷ nói :”Nhị tẩu hảo, ta tên Lục Thản Nhiên, là muôi muôi của Thanh Hà ca.

Lần đầu gặp mặt, về sau chúng ta chính là người một nhà rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận