Dân Quốc Gả Cho Chồng Quỷ Xung Hỉ


Dĩ nhiên Trần Mộc Miên rất thích, trước kia cô đến nhà người khác làm khách, từng rất ước ao có một hồ sen thế này.

Ngày hè nhấp rượu uống trà, sẽ rất tuyệt vời.

Nhưng hồ sen trong nhà mình lại bị lấp bằng, bởi vì đạo sĩ nói, mạng của cô tương khắc với nước, không thể đến nơi có nhiều nước.

Bên bờ sông, dòng suối, thậm chí hồ nước cũng không được.

“Đây là nơi nào?”

Đàm Thuần Chi kéo người đi vào trong đình, gió nhẹ thổi tới cuốn rèm lụa lên, Trần Mộc Miên cảm thấy, dường như Đàm Thuần Chi thuộc về nơi này.

Giống như quý công tử trong truyện, thuộc về nơi thanh phong lịch sự tao nhã thế này.

Trong đình có nhuyễn tháp, trên bàn ăn bày bánh ngọt hoa quả, chắc chỉ thiếu một tôi tớ hầu hạ.


Thẳng đến khi Trần Mộc Miên bị đặt lên nhuyễn tháp, mới cảm thấy không đúng.

“Ngài làm gì vậy?”

Ngón tay thon dài của Đàm Thuần Chi đã dò xét luồn vào làn váy của cô, sờ lên chỗ bí mật mềm mại.

“Làm em, tiểu nha đầu, vừa rồi em đã đồng ý với ta, chẳng lẽ đã quên?”

Trần Mộc Miên run rẩy: "Không phải, ngài...!Không phải ngài nói chỉ cần...!chỉ cần..."

“Chỉ cần thế nào?" Đàm Thuần Chi đè lên, cười tươi đến mức hoa đào nở rộ.

Trần Mộc Miên xấu hổ không chịu nổi, chẳng dám nhìn vào mắt hắn, tim đập nhanh đến mức thở hổn hển.

“Ngài lại bắt nạt người ta.”

Đàm Thuần Chi vẫn không buông tha, ngón tay đã sờ đến cửa huyệt, không nóng không vội trêu chọc.

Trần Mộc Miên hít sâu một hơi, giơ tay đè ngón tay hắn lại, không cho phép hắn tiến sâu vào bên trong.

“Ta nói, chỉ cần em giúp ta bắn thôi, nhưng ta không nói, không cắm vào tiểu huyệt của em.”

“Ngài đây là lật lọng, tôi......!nói được......!nói chờ thành thân mới được.”

Đàm Thuần Chi lại lạnh mặt: "Chờ thành thân, tiểu nha đầu, thật coi như công tử không biết tiểu tâm tư của em à.

Đầu tiên là tìm người muốn thu thập ta, tìm không được, lại muốn từ chỗ tiểu quỷ biết cách không thấy quỷ nữa, cũng không được, còn đến mức muốn lấy Phật châu, cho rằng từ đó ta không dám tới gần em, có phải thế hay không?”


Hành động mờ ám của mình bị hắn nói rõ ra, Trần Mộc Miên vừa chột dạ vừa quẫn bách, sợ lại chọc giận hắn, thủ đoạn của hắn sẽ càng điên cuồng.

“Không phải… Tôi chỉ phòng bị quỷ khác, tôi......!Tôi biết ngài lợi hại, chút tài mọn ấy cũng không phải đối thủ của ngươi, thật đó, tôi thề.”

Đàm Thuần Chi lại giữ chặt người cô, chậm rãi cởi bỏ quần áo của cô.

“Tiểu nha đầu, lời này của em chút sức thuyết phục cũng không có, công tử ta nghĩ đi nghĩ lại, cách tốt nhất, vẫn là phá thân của em trước.

Chỉ có thật sự trở thành người phụ nữ của ta, em mới có thể dừng tâm tư lung tung rối loạn này lại.”

Trần Mộc Miên sợ hãi, người này rõ ràng đang nói thật.

Không khỏi kêu la lên: "Ngài là đồ vô lại, tên ác quỷ nhà ngài, đây là phạm pháp đó, tôi…tôi…”

“Em thì thế nào?” Trong lúc nói chuyện, Trần Mộc Miên đã để hở bầu ngực, đầu ti hồng phấn phơi bày ở trước mắt hắn, kích động theo hơi thở, vừa dựng vừa thẳng, mời gọi đàn ông thưởng thức.

Đàm Thuần Chi cũng không khách sáo, nắm lấy một bên đầu ti, nhẹ nhàng mân mê đùa giỡn.

"Ngài......!Sao ngài lại như thế, tôi......" Trần Mộc Miên hết từ để nói.


Nếu như người sống phạm tội, còn có thể báo cảnh sát bắt người.

Nhưng hắn là quỷ, còn là ác quỷ pháp lực cao cường.

Bản thân ngay cả tìm một đạo sĩ thu thập hắn cũng tìm chẳng thấy, có thể làm gì hắn?

Cho dù là tự sát, chỉ sợ cũng không trốn thoát lòng bàn tay của hắn.

“Ngài đừng bắt nạt tôi nữa được không, tôi sợ!" Thân thể Trần Mộc Miên mềm nhũn, đôi mắt trông mong cầu xin.

Đàm Thuần Chi cúi đầu, gặm cắn đầu ti của cô, mút mạnh, thậm chí còn cắn nhẹ một cái.

“A…Đau!” Trần Mộc Miên không nhịn được thét lên, cũng không biết chuyện gì xảy ra với đầu lưỡi của hắn, chỉ cần hắn liếm láp đầu ti của cô, đã khiến cho bụng dưới của Trần Mộc Miên không kiềm được sự tê dại, phía dưới tiểu huyệt có một sự vui sướng kỳ quái xa lạ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận