Trần Mộc Miên tránh né ánh mắt mong đợi của cậu ấy, trong lòng hoảng loạn.
Đừng trách cô lòng dạ hẹp hòi, bệnh đa nghi quá nặng, thật sự là gần đây bị hãm hại quá nhiều.
Nhưng đôi mắt nhóc con vẫn trông mong nhìn, nước mắt lấp lánh.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tuấn tú, toàn bộ đều là sự cầu xin.
Nếu như còn sống, dĩ nhiên sẽ là một đứa nhóc đáng yêu, thậm chí cô còn muốn động tay nắn bóp gương mặt của cậu ấy một phen.
Trần Mộc Miên rất khó xử, không khỏi nhìn về phía Đàm Thuần Chi: "Không còn cách nào khác sao?”
Đàm Thuần Chi thâm sâu khó lường, cười ý tứ sâu xa, khóe môi khẽ nhếch lên, thấy thế nào cũng rất gian trá.
“Cách thì đương nhiên là ta có, nhưng dựa vào đâu ta phải giúp em?”
Trần Mộc Miên chỉ vào tiểu quỷ: "Đâu phải giúp tôi, đây là giúp cậu ấy, ngài không cảm thấy cậu ấy rất đáng thương hay sao, chẳng lẽ không có một chút lòng trắc ẩn nào?"
Dứt lời, nháy mắt với tiểu quỷ, ngóng trông cậu ấy bày ra thế công khóc lóc cầu xin.
Nhưng cái tên nhát gan không chịu tranh giành này, lúc cầu xin cô vừa dụ dỗ vừa lừa gạt, còn đối diện với Đàm Thuần Chi thì ngay tức khắc rụt vào góc, vểnh mông giống như con đà điểu.
Đàm Thuần Chi như cười như không nhìn cô, chờ cô xin giúp đỡ.
Trần Mộc Miên mím môi, muốn rời đi, thì tiểu quỷ thông minh giữ chặt góc áo của cô, trông mong nhìn, rất đáng thương.
Trần Mộc Miên không còn cách nào, ai bảo cô dễ dàng mềm lòng.
Nếu đã đến đây rồi, không bằng tiễn Phật tiễn đến Tây thiên.
“Ngài muốn thế nào mới bằng lòng giúp đỡ?”
Đàm Thuần Chi nhìn chằm chằm người cô, trong ánh mắt có vài phần thỏa mãn, vài phần hài lòng, rồi lại có thêm vài phần chờ mong.
Bước tới bên cạnh cô, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói hai câu.
Lập tức hai bên má Trần Mộc Miên đỏ bừng, lỗ tai đỏ như trái ớt.
“Ngài ngài ngài sao lại vô liêm sỉ như thế?”
Đàm Thuần Chi phe phẩy cây quạt, trịnh trọng trang nghiêm nói: "Đây là vô liêm sỉ hay sao, loại chuyện này, cho dù em không đồng ý, ta cũng sẽ làm.
Chỉ là hôm nay thấy em mềm lòng, mới miễn cưỡng đồng ý giúp đỡ.
Nếu em không chịu, vậy cứ để cậu ta leo lên người em là được.”
Nếu cô có cái lá gan kia, còn cần phải xin người ta à?
Lần trước bị nữ quỷ nhập vào người, sau khi tỉnh lại, đầu choáng váng buồn nôn suốt nửa ngày, trong dạ dày quằn quại kịch liệt, cô không bao giờ muốn lặp lại thêm lần nào nữa.
Chớ đừng nói chi là, thiếu chút nữa đã bị người ta đoạt xá, không còn cơ thể.
So với tác dụng phụ khi quỷ nhập vào, yêu cầu của Đàm Thuần Chi, hình như dễ dàng hơn một chút, chỉ là hơi xấu hổ hơn chút ít.
"Vậy được rồi, tôi nên làm gì?"
Đàm Thuần Chi gọi một tiếng tiểu quỷ, tiểu quỷ hớt ha hớt hải chạy đến trước mắt hắn, hắn chỉ điểm nhẹ cây quạt trên trán tiểu quỷ một cái, vậy mà tiểu quỷ đã hóa thành một làn khói, bay vào đầu Bạch phu nhân.
Trần Mộc Miên kinh ngạc: "Xong rồi?”
“Xong rồi.”
Trần Mộc Miên cảm thấy bản thân đã chịu thiệt thòi lớn, thì ra hắn chỉ cần động động cây quạt là được, lại còn đưa ra yêu cầu ấy với mình.
Giống như mình bỏ ra toàn bộ tài sản đi mua món đồ, ngóng trông mua được trân bảo tuyệt thế, kết quả lại mua được một củ cải trắng.
Trần Mộc Miên cảm thấy vô cùng nghẹn khuất, trừng mắt nhìn Đàm Thuần, xoay người muốn rời đi.
Ai ngờ vừa mở cửa, trước mắt không phải hành lang khách sạn, mà lại là một đầm nước không lớn không nhỏ.
Phía cuối con đường trước mắt, là một mái đình treo rèm lụa.
Trong hồ trồng đầy hoa sen, từng nhành sen chen chúc ở một nơi, cảnh đẹp ý vui.
Trần Mộc Miên quay đầu lại, trước mặt chỉ có Đàm Thuần Chi, sao còn có những người khác?
“Đây là nơi nào, sao tôi lại ở đây?”
Cô véo véo cánh tay mình, đau, không phải đang nằm mơ.
Đàm Thuần Chi ôm lấy cô từ phía sau, cằm đặt trên vai cô, cười cưng chiều: "Thích nơi này không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...