Có lẽ đã bị dọa đến cực hạn, trái lại không còn sợ nữa, Tô Yến Yến đầm đìa mồ hôi, sợ hãi nhìn tiểu quỷ tới gần mình, vậy mà còn thù hằn mắng mỏ: "Vì sao giết mày à, muốn trách thì trách ba mày, trách mẹ mày ấy.”
Cô ta căm hận, chỉ vào tiểu quỷ nói: "Rõ ràng ba của mày đã có gia đình, còn lừa gạt tao, nói mình độc thân, trong nhà không có vợ.
Tao bị hắn ta lừa gạt, thân thể cũng giao ra, mới biết hắn ta đã có vợ con.
Vốn dĩ tao định cắt đứt, nhưng hắn ta không chịu mà sống chết quấn lấy tao không buông.”
“Vốn dĩ tao có cơ hội gả cho người khác, nhưng hắn ta lại chụp ảnh khó coi của tao lại uy hiếp tao, nếu không theo, sẽ đem ảnh phát tán ra bên ngoài.
Tao vừa hận vừa sợ, muốn chết cho rồi.
Nhưng ai ngờ trong bụng có đứa bé, vì đứa bé, tao chỉ có thể nhịn đau đồng ý với hắn ta.”
“Vốn dĩ hắn ta đã đồng ý sẽ cưới tao, nhưng sau đó lại lấy cớ có con, không thể tùy ý ly hôn.
Tao không cam tâm, bằng tài hoa dung mạo của Tô Yến Yến tao, dạng đàn ông nào mà không chiếm được.
Hắn ta không biết quý trọng thì thôi, còn vì ngăn cản tao rời đi, bỏ thuốc tao, khiến cho tao sinh non.”
"Tao hận hắn ta, nhưng cũng không có cách nào lại rời khỏi hắn ta, chỉ có thể cam chịu số phận!"
“Đây là lý do dì giết tôi?" Tiểu quỷ cảm thấy rất oan ức, còn Trần Mộc Miên thì thấy khiếp sợ.
Tô Yến Yến châm chọc nói: "Đúng, dựa vào cái gì mà tao bị hắn ta làm hại không thể có con, sau này cũng chẳng thể sinh con, mà hắn ta lại có con trai bên cạnh? Không phải hắn ta không chịu buông tha tao hay sao? Được, vậy hắn ta phải giống như tao, đoạn tử tuyệt tôn.
Nói cho mày biết, tao không chỉ giết mày, tao còn bỏ thuốc cho ba của mày, đời hắn ta này cũng đừng mơ tới chuyện có con nữa.
Ha ha ha ha ha ha, ha ha ha.”
Trần Mộc Miên nghe vậy, không nhịn được quay đầu nhìn về phía tủ quần áo.
Quả nhiên, Bạch phu nhân tức giận lao ra từ trong ngăn tủ, vọt tới trước mặt Tô Yến Yến, cho cô ta mấy cái tát.
“Cô có còn là người hay không, con trai của tôi còn nhỏ như vậy, sao cô có thể xuống tay? Nếu như cô hận tên họ Bạch, sao không trực tiếp giết hắn ta, vì sao muốn hại chết con trai của tôi.”
Tô Yến Yến kịp phản ứng, đẩy Bạch phu nhân ra, Tưởng Thông bước lên đỡ lấy người.
Tô Yến Yến lau khóe môi dính máu, cười nhạo hai người: "Ha, giết hắn ta, giết hắn ta thì ai nuôi tôi? Tôi chỉ muốn lôi kéo tên súc sinh này, để cho hắn ta làm trâu làm ngựa cho tôi, cho tôi vinh hoa phú quý.
Hắn ta nợ tôi, hắn cả đời này hắn đều nợ tôi.
Còn cô...Muốn trách thì trách, bản thân cô nhìn không rõ đàn ông, con trai của cô, là bị vợ chồng hai người hại chết.”
Lời của cô ta chọc giận Bạch phu nhân, Bạch phu nhân điên cuồng muốn xông tới đánh giết Tô Yến Yến, Tưởng Thông lại cuống cuồng ngăn người lại.
Trần Mộc Miên liếc mắt nhìn tiểu quỷ, tiểu quỷ gật gật đầu, biến mất không thấy.
Ngay lập tức, đèn trong phòng sáng lên.
Chưa từng phát nổ, không có mảnh vỡ, Bạch phu nhân và Tưởng Thông ngất xỉu trên mặt đất, Tô Yến Yến ngây ngốc nhìn Trần Mộc Miên.
Trần Mộc Miên nói: "Lời vừa rồi của cô, tôi đã ghi âm, những thứ này sẽ làm chứng cứ, trình lên cục cảnh sát.
Giết người đền mạng, Tô tiểu thư, báo ứng của cô đến rồi.”
“Cam chịu số phận?” Tô Yến Yến cười lạnh: "Không, tôi sẽ không cam chịu, ai cũng đừng mơ khiến cho tôi phải cam chịu số phận!"
Cuối cùng cô ta cũng có thể mở cửa, điên cuồng xông ra ngoài.
Nhưng mà cô ta không biết, cô ta mãi mãi không đi ra được.
Trần Mộc Miên liếc mắt nhìn người nằm trên mặt đất, đang nghĩ nên xử lý như thế nào, thì Đàm Thuần Chi xuất hiện ở bên cạnh cô, ôm lấy vòng eo của cô, cười nói: "Nếu như em xin ta, ta sẽ giúp em một tay, thế nào?"
“Vì sao tôi phải cầu xin ngài?” Trần Mộc Miên trừng hắn, di chuyển sang bên cạnh, muốn tránh để hắn chạm vào.
Đàm Thuần Chi cười cười, cây quạt trong tay gõ nhẹ lên đầu cô một cái: "Tiểu nha đầu, chẳng lẽ em muốn bọn họ nhớ rõ chuyện vừa xảy ra, rồi ngày mai nói cho người khác biết, em có thể nhìn thấy quỷ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...