Trần Mộc Miên không biết bọn họ đang nói ai, nhưng thấy hai người lôi kéo không rõ, không nhịn được mở miệng nói: "Hai vị, cả hai đừng ầm ĩ, cãi nhau không giải quyết được vấn đề."
Hai người chị chị em em đang nổi lên tranh chấp nhất thời quay đầu lại nhìn Trần Mộc Miên, mắt Trần Mộc Miên liếc nhanh qua tiểu quỷ đang ngồi bên cạnh, nói: "Thật ra tôi có một biện pháp, nếu như hai người thật sự cho rằng người nọ là hung thủ, không ngại gạ hỏi cô ta một chút, để cho chính cô ta nói ra chân tướng."
Chuyện đã qua vài năm, nói muốn có chứng cớ, năm đó cũng bị thiêu hủy.
So với đau khổ cực nhọc tìm manh mối, cũng chưa chắc chắn xác nhận được chân tướng, Bạch phu nhân chỉ sốt ruột muốn cho hung thủ đền tội.
Nói chính xác hơn, là khiến cho kẻ kia đau khổ tột cùng.
“Cô có cách gì?" Bạch phu nhân mang theo hy vọng nhìn qua Trần Mộc Miên, Tưởng Thông thấy có người khuyên nhủ, đã thở phào nhẹ nhõm.
Trần Mộc Miên hỏi: "Trước tiên hai người nói cho tôi biết, kẻ tình nghi là ai.”
Bạch phu nhân cả người ngây ngẩn, giống như đang do dự.
Tưởng Thông không nói lời nào, lựa chọn tùy ý cô ấy.
Bạch phu nhân nhìn xung quanh phòng một vòng, bỗng nhiên cười lạnh nói: "Cũng được, chỉ cần có thể báo thù cho Thư Kỳ, mất mặt thì cứ mất mặt.”
Chuyện này thật sự phải nói từ ba năm trước.
Ba năm trước, Bạch tiên sinh vẫn chỉ là quan nhỏ ở thành Tô Châu.
Bởi vì chính quyền rung chuyển, hắn ta tìm kiếm cơ hội, muốn đến Thượng Hải hoạt động, nhảy ra khỏi địa phương Tô Châu nhỏ bé kia.
Để tìm kiếm chức quyền, hắn ta thường xuyên qua lại giữa hai vùng Tô Châu và Thượng Hải.
Thường xuyên qua lại, nên cũng vậy mà ở Thượng Hải kết thân với một ngôi sao điện ảnh.
Nói là ngôi sao điện ảnh, nhưng trong mắt Bạch phu nhân, chẳng qua cũng chỉ là đóa hoa tiếp khách cao cấp hơn chút mà thôi.
Người phụ nữ đó tên là Tô Yến Yến, sinh ra đã xinh đẹp nhu mì động lòng người, đôi mắt hồ ly hút người, đàn ông nhìn trong lòng tê dại, người theo đuổi như cá lao xuống sông.
Nhưng Tô Yến Yến cũng không biết đã bị ma ám hay gì, khăng khăng coi trọng Bạch tiên sinh đã có gia đình.
Bạch phu nhân mới đầu không biết chuyện, nhưng Tô Yến Yến tự cho là giúp đỡ Bạch tiên sinh làm mối, quen biết không ít quan to quý nhân, cũng xem như người có công với hắn ta, vì thế tính toán trong lòng, muốn chen chân Bạch phu nhân, tự mình lên làm vợ cả.
Tuy rằng Bạch tiên sinh thích cô ta, nhưng nhà mẹ đẻ của Bạch phu nhân cũng không phải nhà nghèo cửa nhỏ, sao có thể nói bỏ là bỏ được.
Vì thế Bạch tiên sinh một bên luôn dỗ dành Tô Yến Yến, một bên lại lừa gạt Bạch phu nhân, lừa cả hai đầu, ngồi hưởng phúc của tề nhân.
Nhưng Tô Yến Yến không phải người hiền lành, cố ý giữ lại mùi nước hoa trên quần áo của Bạch tiên sinh, khiến cho Bạch phu nhân nghi ngờ.
Bạch phu nhân cảm thấy không đúng, đã mang theo đứa nhỏ đến Thượng Hải cùng chồng, ngoài miệng nói là đến thăm người thân, thật ra là muốn biết rõ ràng, Bạch tiên sinh ở bên ngoài có người phụ nữ khác hay không.
Nhưng ai có thể ngờ, người thì bắt được, nhưng Bạch tiên sinh không nhận, Tô Yến Yến cũng không giải thích, trái lại Bạch phu nhân còn trở thành người đàn bà chanh chua cố tình gây sự.
Càng thảm thương hơn chính là, ngay lúc này, Bạch Thư Kỳ bị thiêu chết không rõ ràng ở khách sạn.
Cảnh sát nói do đứa trẻ nghịch ngợm đùa với lửa, mới đốt phòng.
Bạch phu nhân không tin, nhưng Bạch tiên sinh lại trách mắng Bạch phu nhân khắp nơi, hận cô ấy không chăm sóc tốt cho con trai, để cho đứa nhỏ chết oan chết uổng.
Hai vợ chồng từ đó hoàn toàn không còn tình cảm, thậm chí trong đầu Bạch tiên sinh đã có ý định ly hôn.
Nhưng người nhà họ Bạch không cho phép, tuyệt đối không đồng ý chuyện hai người ly hôn, đến nỗi nhà mẹ đẻ của Bạch phu nhân tới cửa hung hăng dạy dỗ lại Bạch tiên sinh một trận, nhưng bởi vì Bạch phu nhân đã bị kích động nghiêm trọng, Bạch tiên sinh thì sợ kéo dài thanh danh bạc tình bạc nghĩa, nên lúc ấy mới thôi.
Nhưng từ khi đó, hai vợ chồng thật sự giống như người xa lạ, cho dù sống dưới một mái hiên, cũng không nói được mấy câu.
Thậm chí hắn ta tìm Tô Yến Yến sống chung ở bên ngoài, người nhà họ Bạch cũng không ngăn cản nữa.
Trần Mộc Miên híp híp mắt, còn cái gì không rõ nữa đâu.
“Nếu không hôm nay, chúng ta mời vị Tô tiểu thư này tới đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...