Dân Quốc Gả Cho Chồng Quỷ Xung Hỉ


Tưởng Thông dựa vào trên cửa xe, cười hả hê, giống như đã chắc chắn Trần Mộc Miên không còn đường để thoát.

Trần Mộc Miên rất bực mình, còn thấy Tưởng Thông kéo tài xế của hắn ta qua một bên, không biết đang nói thầm chuyện gì.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Trần Mộc Miên thấy rất phiền, người này sao lại mặt dày đến vậy.
Tưởng Thông trịnh trọng: "Cô sợ cái gì, tôi cũng có ăn thịt cô đâu.

Thật sự tôi chỉ muốn đền ơn, tặng cô một nơi ở thích hợp.”
Trần Mộc Miên thật sự đã bị những người này làm cho sợ hãi, cảng Thượng Hải không phải vàng thau lẫn lộn, thì là khắp nơi lưu manh.


Người thế nào cũng được, quỷ cũng được, cũng chẳng phải đồ vật này nọ.
Cô bước xuống xe, đi đến trước mặt Tưởng Thông, mỉm cười: "Anh thật sự muốn đền đáp tôi?”
Nụ cười của cô không vội vàng, trái tim Tưởng Thông lập tức đập nhanh, hơi bị sự thanh thuần của cô quyến rũ một lúc, khiến cho con ngươi không thể rời khỏi, chỉ ngốc nghếch gật gật đầu.
Trần Mộc Miên ừ một tiếng, bỗng nhiên dùng sức đạp hắn ta một cái, sau đó chạy đi đầu cũng không quay lại.
Tưởng Thông bị đạp ngã xuống đất, ngây ngốc nhìn bóng lưng của cô dần biến mất, khó hiểu cười ha hả.

Thú vị, thật sự rất thú vị.
Tài xế chạy tới đỡ người ngồi dậy, vừa phủi bụi trên người hắn ta, vừa không biết làm sao nói: "Thiếu gia, người ta cũng đã đạp ngài, ngài còn cười được?"
Tưởng Thông lại nói: "Ông thì biết cái gì, thiếu gia tôi thích thế.”
Tài xế híp mắt, thiếu gia, thì ra ngài có khẩu vị kiểu này.

Tội nghiệp cho những thiên kim tiểu thư kia, bộ dáng mỗi người đều như chim nhỏ nép vào người, vẻ ngoài mong manh như gió, đều sắm vai thùy mị như nước, hiền thê lương mẫu.

Ai có ngờ thiếu gia nhà hắn lại thích, một người đàn bà đanh đá.
Trần Mộc Miên chạy thục mạng, còn Tưởng Thông giống như một tên biến thái, lại có thể đi theo sai.

Cô luống cuống nên chạy bừa, chui vào trong hẻm nhỏ, không để ý đã đụng vào một chiếc xe con.

Cũng may tốc độ xe không nhanh, nhưng như thế cũng đủ khiến cho đầu óc cô lwo mơ, ngất xỉu.
Tài xế trên xe căng thẳng bước xuống kiểm tra, Tưởng Thông đuổi lại đây, ôm chặt lấy Trần Mộc Miên.
Lúc này, cô gái ngồi phía sau xe thò đầu ra, hết sức kinh ngạc nhìn Tưởng Thông: "Sao em lại ở đây?”
Tưởng Thông giương mắt lên: "Chị họ?”
Nếu đều là người quen, vậy thì tốt rồi.

Tưởng Thông ôm người leo lên xe, tài xế lập tức chạy đến bệnh viện.
Nhìn thấy chiếc xe rời đi, trên sân thượng cách đó không xa, sắc mặt Đàm Thuần Chi âm u lạnh lẽo, vẻ mặt vô cùng khó coi.
“Công tử, cứ để cho bọn họ mang người đi như vậy sao?" Phía sau một cái bóng dáng màu trắng lo lắng hỏi.
Đàm Thuần Chi nhẫn nhịn, rất vất vả mới đè nén được lửa giận xuống, rồi mở miệng nói: "Đây là chuyện cô ấy phải trải qua, không qua được những cửa ải này, tất cả những gì tai làm lúc trước đều uổng phí.”
Bóng dáng màu trắng bắt đầu trêu đùa: "Nhưng nhìn cô ấy bị người đàn ông khác ôm đi, ngài không thấy tức giận hay sao? Người đàn ông nào có thể chịu đựng được loại chuyện này?”
Đàm Thuần Chi híp híp mắt, không quay đầu lại, chỉ phẩy cây quạt một cái, bóng trắng đã biến mất không thấy đâu.
“Tiểu nha đầu, cô đúng thật làm cho ta sốt ruột quá.”

Chuyện gì Trần Mộc Miên cũng không biết, khi cô tỉnh lại, người đã ở trong một căn phòng vừa xa xỉ lại đẹp đẽ.

Cô vội vàng ngồi dậy, nhìn nhìn quần áo của mình một lúc, phát hiện quần áo đã thay, sợ hãi xắn tay áo lên, thấy thủ cung sa vẫn còn, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Cô tỉnh rồi?" Tưởng Thông cười đi vào, thiếu chút nữa Trần Mộc Miên đã nhảy dựng lên đánh hắn ta.
“Sao anh cứ như âm hồn mãi không tan vậy?!”
Tên này so với Đàm Thuần Chi còn quá quắt hơn, Đàm Thuần Chi là một con ác quỷ, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện dọa người.

Hắn ta thì ngược lại, từ khi thấy cô, liên tục đuổi bắt mãi không tha, tóm lại hắn ta muốn làm cái gì!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận