Dân Quốc Gả Cho Chồng Quỷ Xung Hỉ


Ở nơi mà hắn ta không thấy được, ma nữ lộ ra những móng vuốt sắc nhọn, nhìn chằm chằm vào hắn ta đầy ác ý.
Trần Mộc Miên nhìn qua phía ma nữ, tim cô đập thình thịch, sau đó quay lại nhấc gậy đánh vào người đàn ông.

Người đó thấy việc van xin không có tác dụng, vội vã tránh ra.

Lại nhìn thấy phật châu trong tay Trần Mộc Miên, hắn ta như hiểu được điều gì đó.
"Con...!cmn đừng đến đây, tao có phật châu trong tay, tao không sợ mày."
Trần Mộc Miên ngây người, cũng cảm thấy có chút khó khăn, nếu đánh nhau, cô chắc chắn sẽ không đánh lại được.


Nhưng nếu không thể lấy được phật châu, thì không thể xử lý được người đó.
Ma nữ nhìn sâu vào mắt Trần Mộc Miên, nói: "Nếu cô đồng ý, tôi sẽ nhập vào cô, tôi sẽ giết hắn ta."
Trần Mộc Miên có chút do dự, việc nhập thân này, sợ là không dễ dàng như cô nghĩ.

Nhưng nghĩ đến phật châu, cô lại đồng ý.

Không phải vì lý do gì khác, chỉ cần có nó, cô chắc chắn sẽ có thể chế trụ được Đàm Thuần Chi.
Trong nháy mắt, cô gật đầu đồng ý với ma nữ.
Ma nữ nhập vào cô, khi mở mắt, cả khuôn mặt của cô đều được phủ đầy máu, cô nói với người đó: "Triệu Kim, bốn anh em các người đã gian dâm tôi thì thôi đi, sau đó còn vứt xác tôi vào hoang dã, để cho bọn sói hoang ăn thịt tôi.

Hôm nay, tôi đến để lấy mạng của các ngươi."
Người đó nghe những lời này, kinh ngạc kêu lên: "Cô là Hoàng Xảo Nhi sao?"
"Đền mạng đi!"
Ma nữ bay về phía người đó, hắn ta muốn chạy trốn nhưng bị ma nữ từ phía sau trực tiếp dùng tay moi trái tim ra, vẻ mặt hoảng sợ nhìn ma nữ mặt đầy máu và phẫn nộ, ngã xuống đất, tắc thở.
Ma nữ thấy kẻ thù đã chết, vừa khóc vừa cười: "Haha, những tên súc sinh này tất cả đều đáng chết, tất cả đều đáng chết!"
Trần Mộc Miên đợi cho ma nữ cười xong, mới nói: "Nếu chị đã trả thù rồi, thì nhanh chóng rời khỏi cơ thể tôi."
Ma nữ nghe vậy, nhưng lại không hề hoang mang, nở một nụ cười mỉa mai: "Không cần vội, tôi còn có kẻ thù muốn giết.


Đợi khi tôi đã giết hết những người này, tôi sẽ trả lại cơ thể cho cô."
Trần Mộc Miên hoảng sợ, như này làm sao được.

"Hey, chị ơi, chị thế mà qua cầu rút ván, tôi có lòng tốt giúp chị trả thù, chị thế mà lại là tu hú chiếm tổ."
Ma nữ lại không bị lay động, "Em gái à, muốn trách thì trách em quá ngu ngốc, quá dễ tin tưởng người khác."
Trần Mộc Miên muốn đuổi người ra ngoài, nhưng nào có dễ dàng như vậy.

Cô cảm thấy linh hồn của mình như bị cái gì đó giam giữ, hoàn toàn không thể động đậy.
Ma nữ xử lý một phen, lấy chìa khóa mở cửa, đúng lúc đắc ý rời đi, lại bị một tia sáng trắng bắn trở lại.
Cô ta rơi mạnh xuống đất, bị bắn ra khỏi cơ thể của Trần Mộc Miên.

Mà Trần Mộc Miên cả người không còn sức, trước khi ngất đi, cô nhìn thấy Đàm Thuần Chi.


Đàm Thuần Chi ôm Trần Mộc Miên, lại nhìn ma nữ nằm trên mặt đất, cười lạnh: "Gan cũng không nhỏ nhỉ, dám nhập vào cơ thể của người khác."
Ma nữ thấy Đàm Thuần Chi, vô cùng hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống cầu xin: "Tôi chỉ muốn mượn cơ thể của cô ấy để trả thù, tuyệt đối không có ý định chiếm đoạt, Đàm gia xin tha mạng!"
"Thù của ngươi không phải đã bị báo rồi sao? Sao lại muốn mượn cơ thể của cô ấy để trả thù nữa? Ngươi giết người rồi rời đi, nhưng ngươi có biết rằng cô ấy sẽ phải chịu trách nhiệm về tội giết người không?" Đàm Thuần Chi lạnh lùng quở trách, làm cho ma nữ vô cùng hoảng sợ.
"Đàm gia tha tội, là do tôi đã không suy nghĩ kỹ lưỡng, vẫn mong Đàm gia cho tôi một cơ hội nữa.

Kẻ thù của tôi vẫn chưa chết, tôi không cam lòng."
"Nếu đã phạm vào kiêng kị, thì đừng trách gia tàn nhẫn!" Tiếng nói của Đàm Thuần Chi vừa dứt, quạt trong tay phát ra ánh sáng đỏ rực, trong nháy mắt, ma nữ liền hồn phi phách tán, biến mất hoàn toàn.
Hồi thần lại, Đàm Thuần Chi mỉm cười nhẹ khi ôm lấy người trong lòng: "Thật là một người hay gây rắc rối, em nha, tại sao lại tin người khác một cách dễ dàng như vậy?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận