"Chuyện này..." Trần Tuần Tự Nhiên không biết, khi ông ta trở về nghe thấy dì Hàn khóc lóc kể rằng, Trần Mộc Miên giận dỗi bỏ nhà đi, ông cũng cảm thấy bực bội, nên quyết định không để ý đến con bé.
Nghĩ rằng tiểu nha đầu này, có thể đi đâu đó đến tối sẽ quay về.
Nhưng mãi đến giờ đi ngủ rồi, con bé vẫn chưa trở về.
Ông ta cảm thấy ngượng ngùng: "Chuyện này...!con thực sự không biết."
"Như vậy mà con cũng có thể ngủ được à?" Mẹ Trần tức đến mức tóc cũng muốn dựng đứng lên, những sợi mai trên thái dương đong đưa.
"Ở Thượng Hải to lớn hỗn loạn như vậy mà con cũng dám để con bé ở nơi khác cả đêm không về nhà.
Nếu đổi thành đứa con gái của vợ bé kia, sợ là con đã báo cảnh sát từ lâu rồi.
Hừ, đừng tưởng rằng ta không biết tâm ý của Hàn Thị, cô ta trông mong một ngày nào đó Miên nhi chết đi, để không chướng mắt nữa.”
"Mẹ, cô ấy không có..."
"Không có, cô ta không có thuê 1 đám du côn để bắt cóc Miên nhi sao? Đừng nói rằng con không nghi ngờ, bức ảnh đó đặt ở thư phòng của con, ngoài cô ta ra, còn có ai gây khó dễ cho Miên nhi nữa chứ? Hừ, cô ta không phải là gây khó dễ với Miên nhi, cô ta rõ ràng là làm khó dễ ta.
Giận ta năm đó không cho cô ta vào cửa!"
"Còn con nữa, cái đồ súc sinh cũng không bằng, con gái ruột của mình chịu nhiều đau khổ như vậy mà còn bênh vực kỹ nữ đó.
Ta nói cho con biết, nếu ngày mai con không tìm được con bé về, thì đợi nhận lấy hậu quả đi."
Trần Tuần nhìn mẹ hóa thành một làn khói biến mất.
Ông ta tỉnh giấc ngồi dậy, sợ hãi nhìn vào căn phòng tối om.
Hàn Thị đang ngủ say, không nhận ra điều gì bất thường, nhưng khi Trần Tuần bật đèn lên, ông ta nhận ra cơ thể đau đớn đầy vết thâm tím, đây không phải chính là do mẹ Trần dùng chổi lông gà đánh sao? Mẹ ông thực sự tức giận rồi.
Ngày hôm sau khi dậy, ông ta gọi người quản gia đến, hỏi về hướng đi của Trần Mộc Miên.
Quản gia ngẩn người, sắc mặt không tự nhiên: "Lão gia, khi đại tiểu thư đi, cô ấy rất tức giận, chúng tôi cũng không dám ngăn cản thực sự không biết cô ấy đi đâu."
Trần Tuần cũng không phải người ngu ngốc, ông ta cười lạnh nói: "Con bé không hiểu chuyện thì ông cũng không hiểu à? Đại tiểu thư rời nhà đi, ông cũng không nói cho tôi biết một tiếng, một đêm không về, nếu có chuyện gì không hay xảy ra thì phải làm sao?"
Quản gia cúi đầu nhận lỗi, không dám phản kháng.
Trần Tuần rất tức giận, dì Hàn nháy mắt với con gái, Trần San Na tức giận bước xuống cầu thang, oán trách với Trần Tuần: " Ba đây nào phải là cùng mắng Trung thúc, rõ ràng là mắng con mà? Ba nếu như vậy đau lòng cho tiện nhân kia, dứt khoát để con đi là được."
Trần Tuần tự nhiên là rất yêu thương đứa con gái này, nếu không cũng không thể nuông chiều được cái tính khí này của cô ta.
Ông ta lập tức nói: "Ta làm sao lại mắng con được, chỉ là chị của con một đêm không về, nếu có chuyện gì không hay xảy ra..."
"Cô ta làm sao là chị của con được, chỉ là một đồ quê mùa ở quê tới, con mới không có chị.
Con không quan tâm, trong nhà này có cô ta thì không có con, có con thì không có cô ta, ba tự xem xét đi!" Sau khi nói xong, cô ta cũng không ăn sáng mà giận dữ rời nhà đi học.
Trần Tuần đau đầu, nhưng cũng không đành lòng mắng mỏ cô con gái yêu quý của mình.
dì Hàn lúc này đi tới, an ủi: "Lão gia, đều là tính khí của trẻ con, cần gì phải làm khó dễ bọn nhỏ."
Trần Tuần nhìn bà ta, chỉ thấy bà ta mặc một bộ váy dài màu xanh đậm với hoa văn ngọc trai, vóc dáng mảnh mai như một cô gái hai mươi, làn da được chăm sóc kỹ lưỡng, nếu đi ra ngoài nói là chị của San Na, có lẽ ai cũng sẽ tin.
Trần Tuần tự nhiên rất thích nhan sắc của bà ta, nếu không, ông ta cũng không thể chống lại ý định của mẹ muốn cưới bà ta, thậm chí không tiếc đưa bà ta đến Thượng Hải.
Nhưng khi nhớ lại lời chửi mắng và chỉ trích của mẹ đêm qua, Trần Tuần lại nghĩ tới các hành động của bà ta đối với Trần Mộc Miên, trong lòng có chút chán ghét.
Không vui vẻ nói: "Còn không phải là con gái tốt của em mà ra sao."
Nói xong, tức giận bỏ đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...