Thì ra Chương tú tài có một tật xấu là yêu thích đánh bạc.
Nợ chồng chất nợ, bị chủ nợ uy hiếp đến không biết phải làm như thế nào.
Chủ nợ thấy nhà hắn ta hoang tàn, thực sự không thể nào trả được tiền, liền chỉ cho hắn ta một cách, nếu thành công, không chỉ trả được nợ mà còn có thể lấy vợ, kiếm được rất nhiều tiền bạc.
Chương tú tài vội hỏi là chuyện gì tốt như vậy.
Chủ nợ nói rằng, để hắn ta phối hợp diễn một vở kịch, để cưới đại tiểu thư của Trần gia vào cửa.
Trần gia cô nhi quả mẫu, ở nơi này cũng được coi là giàu có có chút tiền của, nếu cưới được cô ấy, thì sẽ có mọi thứ.
Trần Mộc Miên nghe tới đây liền hiểu tại sao người tính mệnh kia lại không lấy tiền, là bởi ông ta đang đợi đến khi việc thành công rồi sẽ lấy phần lớn lợi nhuận.
Nghe được tin này, Trần Mộc Miên thế nhưng lại không vội vàng kể cho bà nội biết, theo suy nghĩ của cô, có thể bà sẽ nghĩ rằng cô vì không muốn kết hôn mà lừa dối bà.
Cô chỉ cho người đi ngăn cản người mai mối, sau đó cô lại mời đạo trưởng từng đoán mệnh cho cô đến nhà.
Đạo trưởng nói với bà nội rằng, Trần Mộc Miên muốn có một cuộc hôn nhân tốt, thì nhất định cần phải đợi đến khi hơn 20 tuổi mới kết hôn, nếu không thì vì cô có bát tự quá nhẹ mà bất kỳ ai cũng có thể khắc chết cô.
Bà nội vội vàng nói lại lời của người bói toán kia với Đạo trưởng, Đạo trưởng bấm ngón tay tính toán một lát, sau đó nói người đó là một kẻ lừa đảo, nếu không tin thì bà nội nên đi đến sòng bạc tìm hiểu một chút.
Bà nội thực sự đã cho người đi đến sòng bạc để điều tra, không chỉ biết được rằng Chương tú tài là một con bạc, mà còn thấy được kẻ lừa đảo giả mạo người bói toán ở đó.
Bà nội lúc đó mới biết rằng, thì ra bọn họ cô nhi quả mẫu đã bị người khác nhòm ngó.
Vào thời điểm đó, bà nội muốn đưa cô đến Thượng Hải, nhưng bố cô đã kiếm cớ từ chối, bà nội không còn cách nào khác, chỉ có thể bao bọc Trần Mộc Miên không để cô ra khỏi cửa, hy vọng rằng sau khi hơn 20 tuổi, cô sẽ có thể gả vào một gia đình tốt.
Nhưng người tính không bằng trời tính, bà nội đột ngột mắc phải một căn bệnh nặng và từ giã cõi đời.
Cùng lúc đó ở quê nhà lại có quân phiệt đánh tới.
Trần Mộc Miên vội vã lo hậu sự cho bà nội, sau đó cô rời quê hương đi về phía Nam tìm kiếm người thân.
Nhớ lại quá khứ, Trần Mộc Miên lại thở dài một cái, trong cái thời đại này, cuộc sống đã khó khăn, đâu đâu cũng có kẻ lừa đảo.
Có lẽ là vì cô đứng ở cửa quá lâu, người trong phòng nhịn không bước ra hỏi: "Tiểu thư, cô muốn xem bói sao?"
Trần Mộc Miên không nói một lời, cô đi mà không quay đầu lại.
Khi quay trở lại khách sạn, cô nhận ra rằng hành lang rất lạnh lẽo.
Một đôi nam nữ đang có cuộc cãi vã dữ dội, họ ở cửa ra vào kêu gào rất ồn ào,Trần Mộc Miên không muốn xen vào chuyện người khác vội vã đi vào phòng.
Đến đêm, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, khiến cho Trần Mộc Miên không thể ngủ yên.
Cô như nghe thấy có người đang khóc, tiếng khóc rất thảm thiết, ô ô nghẹn ngào, vang vọng trong tai.
Trần Mộc Miên cảm thấy sợ hãi, ôm chặt chăn trùm lấy mình, kéo chăn che người càng chặt hơn, hy vọng tiếng khóc sẽ sớm biến mất.
Nhưng tiếng khóc ngày càng gần hơn, như thể nó đã xuyên qua bức tường, đến gần giường của cô.
Hơi lạnh xuyên qua chăn, Trần Mộc Miên gắt gao nhắm chặt mắt, cho dù 2 hàm răng va vào nhau, cơ thể co rút lại, cũng giả vờ cái gì cũng không biết.
Trong lòng cô liên tục lặp đi lặp lại, oan có đầu nợ có chủ, không cần hại ta.
Nhưng tiếng khóc ấy lại ngồi trên giường của cô, rưng rưng nghẹn ngào: "Chị ơi, hãy cứu em."
Đó là giọng của một cậu bé, giống hệt như tiếng khóc của đứa trẻ mà cô nghe vào ban ngày.
Trần Mộc Miên không dám mở mắt, quyết tâm trở thành một viên đá, dù thế nào cũng không động.
Nhưng cậu bé vẫn khóc lên: "Chị ơi, hãy cứu em, em muốn đi đầu thai."
Tôi là một viên đá, tôi là một viên đá, tôi là một viên đá.
Cậu bé thấy cô không nhúc nhích, không ngừng làm phiền: "Chị ơi, sao chị lại tàn nhẫn như vậy, chị không thể giúp em sao?"
Tôi là một viên đá, tôi là một viên đá.
"Chị ơi, nếu chị không cứu em, chị cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Tôi là một viên đá, tôi là một viên đá.
"Chị ơi, chỉ cần chị giúp em, em có thể thực hiện một nguyện vọng của chị."
Trần Mộc Miên thực sự không muốn mở mắt, nhưng đứa trẻ đáng sợ này đã treo lơ lửng trên đầu giường của cô, đôi mắt chảy máu nhìn chăm chú vào cô.
Những giọt máu rơi xuống trên cơ thể cô, khiến Trần Mộc Miên bị dọa đến bật dậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...