Đến nơi,buổi tối cũng đã gần kề,sắc trời hoàng hôn,gió đêm cũng đã bắt đầu nổi lên.
Vào sở cảnh sát,Vương Khai Thiên giải thích tình huống,mấy người liền chờ ở một bên. Lúc này,sở cảnh sát cũng không còn bao nhiêu người,rải rác vài người cũng đang thu thập đồ vật trở về.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng lên sở cảnh sát,hơn nữa bầu không khí có vẻ an tĩnh,Lý Nguyệt Quý luôn có chút không được tự nhiên.
Hắn chà xát cánh tay nói:".......Trời cũng đã tối chúng ta vì sao còn đến đây a?"
Tổng thấy chuyện này thật là quỷ dị,trời đã tối, còn lại muốn đến đây xem nữ thi thể,Lý Nguyệt Quý cảm thấy quá hoảng khiếp* (kinh hoảng cùng khiếp đảm.)
Lâm Mạc một bên cào cào tay áo không biết đang làm gì,nghe thấy lời của Lý Nguyệt Quý nói,y ngẩng đầu cười cười:"Tứ ca,đừng sợ,còn có chúng đệ bồi huynh đây."
Lý Nguyệt Quý nhe ra hai cái răng nanh nói:"Huynh mới không sợ,chính là trời đã tối, vì sao chúng ta không để ngày mai lại đến?"
Đúng lúc này,Vương Khai Thiên cũng đã trở lại,tiếp lời:" Không thể đợi đến ngày mai,vừa rồi muội đã đi hỏi một chút,may mắn chúng ta đến hôm nay,nghe nói mẫu thân của Hồng Nhụy hôm nay đã đến,vừa thấy dáng vẻ kia nàng liền ngất đi,tỉnh dậy nói cái gì cũng mặc kệ thi thể Hồng Nhụy,nói đưa đi nghĩa trang lập tức hỏa táng,cho nên,nếu như chúng ta ngày mai đến,sợ là không thể nhìn được."
Lâm Mạc nghe vậy gật đầu,cũng nói:"Đúng vậy,sớm chút đến đây cũng tốt,bằng không vạn nhất thi thể của Hồng Nhụy phát sinh biến hóa,đến lúc đó......Chỉ sợ sở cảnh sát này sẽ không yên ổn."
Lâm Mặt cố ý lộ ra vẻ mặt thanh cao khó đoán.
Mấy người liếc nhau,Lâm Phác đẩy đẩy mắt kính:"Vì sao lại không được yên ổn?"
"Đúng vậy,chẳng lẽ thi thể đã chết kia sẽ cử động a?" Lâm Cù nói tiếp,ý tưởng này cũng chỉ là muốn đem ra đùa một chút. Nhưng mà,hắn nói xong liền nhìn thấy Lâm Mạc má lúm đồng tiền,cười gật đầu.
Bốn người:"......."
"Khụ,khụ,Mạc bảo,đệ gật đầu làm gì?" Lý Nguyệt Quý khóe miệng cứng đờ hơi nhếch lên.
Hắn tuổi trẻ đã coi như là ông chủ gánh hát bầu gánh,đương nhiên đã từng vào nam ra bắc không dám nói đã đi đến rất nhiều nơi nhưng mà cho dù vậy một tay cũng không thể đếm hết,cho nên trước kia hắn thật cũng đã từng nghe qua một ít sự tình quỷ dị.
"Được rồi,không cần sợ,có lẽ đệ nghĩ sai rồi đâu." Lâm Mạc an ủi.
"Lão đại,có thể qua." Lúc này,một người mặc cảnh y đến nói với nhóm người của Vương Khai Thiên.
Mấy người đi theo phía sau,Lâm Cù trộm nắm tay của Vương Khai Thiên nhỏ giọng nói:" Có thể sao,Vương Đại Thiên,liền địa bàn của lão cha ngươi,ngươi cũng có thể đột kích?"
Vương Khai Thiên nghe vậy đối với hắn thở dài một hơi,nhỏ giọng trả lời:"Nói đùa,nếu như ta không có một ít bản lĩnh,ta như thế nào sẽ có thể cùng lão cha đấu trí đấu dũng."
Dù sao cũng phải có "Mật báo".
Rất nhanh mấy người đã đến nơi,chỗ này là nơi cất giữ thi thể,ngày thường nghiệm thi cũng chính là làm tại chỗ này.
"Không ai ở đây?" Vương Khai Thiên hỏi.
Mấy người đẩy cửa vào phòng.
Tiểu cảnh sát nghe thấy cười nói:"Đã trễ như vậy,mọi người đương nhiên điều sẽ về nhà,lão đại,chỉ có mình ta đáng thương,bị lưu lại."
Lâm Cù cười khúc khích,chỉ chỉ trên giường thi thể từng hàng được vải bố che lại:"Này không phải còn có người sao,người chết không phải người a."
"Ngươi tìm đánh a!" Vương Khai Thiên một quyền đánh lên cánh tay của Lâm Cù.
"Cái kia thi thể Hồng Nhụy đâu?" Lâm Mạc hỏi.
"Ở bên trái giường áp chót từ cái thứ ba đếm ngược." Tiểu cảnh sát vừa nói vừa dẫn đường.
Nhưng mà,khi đến nơi.......
Mọi người xốc vải bố trắng lên liền trầm mặc,ở trên giường ngay cả một sợi tóc cũng không có.
Lý Nguyệt Quý sờ cánh tay,nhìn xem có nổi da gà lên hay không nhỏ giọng hỏi:"Có phải nhớ sai rồi hay không? Không phải chỗ này đi......."
Trên mặt của tiểu cảnh sát lúc này cũng hoảng loạn,hắn lắp bắp nói:"Kia,kia.....Ta không nhớ nhầm."
Nói xong,hắn liền đi nhìn thi thể xung quanh,thế nhưng đều không phải là Hồng Nhụy.
"Này.....Này,thi thể sẽ không phải thật sự chạy đi?" Lâm Cù nuốt một ngụm nước bọt.
Ánh đèn nơi này có chút trắng,xung quanh đều là thi thể,gió từ cửa sổ thổi đến tổng cảm thấy có chút âm lãnh.
Vương Khai Thiên nhíu mày:"Có phải thi thể đã được đưa đi hỏa táng rồi hay không, các ngươi đã nhớ sai?"
Tiểu cảnh sát xoa trán đã đổ mồ hôi lắc đầu,vừa định nói chuyện đã bị Lâm Mạc dựng thẳng ngón tay lên ngăn trở:"Đừng nói."
Lâm Mạc nhỏ giọng nói một câu,nghiêng tai không biết là muốn nghe cái gì. Đúng lúc này,những người khác cũng đã nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài cửa.
Âm thanh thực nhẹ nhàng,nếu như Lâm Mạc làm cho bọn họ không nói chuyện,trong khoảng thời gian ngắn yên tĩnh xuống thật là đã bỏ qua âm thanh này.
Lý Nguyệt Quý cảm giác không tốt,nhưng vẫn nhỏ giọng nói:" Có phải là có người đến không?"
"Có lẽ không phải là người....." Lâm Mạc nói trở về một câu,nhẹ thanh nhẹ chân đi đến cửa sổ,cửa sổ nơi này cố ý làm một cái lớn,mở cửa sổ ra một chút,lộ ra chút gió.
Nghiêng thân mình vịn cửa sổ nhìn ra một chút,Lâm Mạc chớp chớp đôi mắt,nhìn hàng lang có váy áo màu đỏ lắc lư.....Sau đó quay đầu lại nhìn bộ dáng thấp thỏm lại mong chờ lại sợ hãi của vài người,không khí lúc này làm người có chút thở không thông.
Vương Khai Thiên khẩn trương đè nặng thanh âm hỏi:"Mạc bảo,ai đến?"
Lâm Mạc:"Hồng Nhụy."
Ngươi nói cái gì???
Mấy người hoảng sợ nhìn Lâm Mạc,như là đang xác thật tính chân thật của lời nói. Lâm Mạc nhỏ giọng,đồng thời vẫy tay:"Mau tìm nơi trốn đi."
Vừa nói xong,cũng không ai dám chần chờ,đều tự tìm nơi trốn.
Tiểu cảnh sát,Lâm Cù cùng Lý Nguyệt Quý ngay tại chỗ lăn tới phía dưới gầm giường,còn lại Lâm Phác cùng Vương Khai Thiên đều trốn đến ngăn tủ phía dưới.
Lâm Mạc thì thuận thế ngồi xổm xuống trực tiếp ngồi xổm phía dưới cửa sổ.
Âm thanh bước chân càng ngày càng gần,thanh âm cũng càng ngày càng rõ,thẳng đến lúc này nhóm người Lâm Phác mới nghe ra được địa phương không thích hợp. Tiếng bước chân này rất chậm,nghe thấy được,khi đi cố sức mà kéo dài.
Nhóm người Lâm Phác tìm nơi đều có thể nhìn thấy rõ tình huống bên cửa sổ,bọn họ nhìn thấy Lâm Mạc ngồi xổm dưới cửa sổ đôi tay đút vào cổ tay áo.
Lâm Phác vừa định mở miệng bảo Lâm Mạc đổi nơi khác liền trông thấy Lâm Mạc lắc đầu với hắn,rút ra ngón tay hướng trên đỉnh đầu.
Cũng đúng vào lúc này,Vương Khai Thiên ngay lập tức nắm chặt lấy tay áo của Lý Nguyệt Quý,yết hầu căng thẳng thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
Tránh ở phía dười gầm giường tiểu cảnh sát cùng Lâm Cù sắc mặt cũng tái nhợt,ánh mắt kinh hãi nhìn lên đỉnh đầu của Lâm Mạc. Chỉ trông thấy bên cửa sổ không biết từ khi nào đã xuất hiện một bộ quần áo đỏ tươi,một đầu tóc dài,thân thể bị đốt trơ trọi,chính xác là Hồng Nhụy.
Nó dừng ở bên cửa sổ,liền không đi về phía trước nữa,mà chậm rãi nghiêng thân đối diện bên trong cửa sổ,đôi mắt tối om lăng lăng nhìn chằm chằm,phảng phất như đang tìm cái gì đó.
Là nghe thấy thanh âm mà tìm đến sao?
"Mạc bảo." Lâm Cù hé miệng,lại không phát ra âm thanh,nhóm người vẻ mặt lo lắng nhìn Lâm Mạc.
Biểu tình của Lâm Mạc bình tĩnh biên độ nhẹ nhàng đối với hai người phất tay,làm khẩu hình nói:"Không việc gì."
Phía dưới cửa sổ vừa lúc là điểm mù,bộ dạng của Lâm Mạc không chút sợ hãi. Nhưng thật ra nhóm người Lâm Phác,nhìn thấy Hồng Nhụy đứng bên cửa sổ,mà phía dưới chính là Lâm Mạc đang ngồi xổm......Thật là làm lòng người khẩn hoảng*(khẩn cấp+ hoảng loạn).
Lúc này,trong lòng nhóm người Lâm Phác càng căng thẳng,bởi vì bọn họ trông thấy,Hồng Nhụy nhìn trong chốc lát,thế nhưng bàn tay bị đốt đến khô khốc cứng đờ nâng lên,chậm rãi đặt lên cửa sổ trên đầu của Lâm Mạc,khoảng cách cũng gần với Lâm Mạc thêm một chút.
Lâm Mạc cũng cảm giác được,thoáng giương mắt liếc nhìn đến bàn tay đã khô đen,trên mặt còn có một ít da thịt bị thiêu muốn rớt xuống,kết hợp với tơ máu. Lâm Mạc chỉ có thể nhìn đến tay,nhưng nhóm Lâm Phác có thể nhìn đến,Hồng Nhụy như là không có phát hiện ra cái gì,vừa định rời đi nhưng bàn tay còn chưa hạ xuống,nó như nghĩ đến gì đó thế nhưng lại chậm rãi khom lưng......
Thanh âm răng rắc,rắc.....
Giống như xương cốt người đã bị bẻ gãy,nghe đến chói tai. Cửa sổ là mở ra,nếu Hồng Nhụy khom lưng,tất có thể thăm dò tiến vào,mà Lâm Mạc ở phía dưới.....
Sợ không phải vừa lúc đối diện mặt với Hồng Nhụy.
"Mạc bảo!"
"Mạc bảo!"
Lâm Phác cùng Lâm Cù nghĩ như vậy,nhịn không được từ trong nơi trốn lao ra,đồng thời vọt đến trước mặt Lâm Mạc,thừa dịp Hồng Nhụy chưa kịp phản ứng,một người một chân đem Lâm Mạc kéo ra.
Lâm Mạc đang lấy ra đồng tiền:"........???"
Vẻ mặt mộng bức bị hai vị ca ca kéo nằm trên đất,thời điểm kéo đi còn vừa lúc đối diện với hai con mắt tối om của Hồng Nhụy,lúc này nhìn thấy có người tồn tại,Hồng Nhụy càng táo bạo lên,nó nhanh chóng đứng thẳng người,bàn tay cháy đen duỗi về phía trước,từ ngoài cửa sổ nhảy tiến vào. Lâm Mạc liền nằm trên đất lấy tư thế,nhanh chóng khởi động,quét chân về phía Hồng Nhụy,đem nó đá đến một bên.
Từ trong cổ tay áo một lần nữa lấy ra đồng tiền hướng về phía Hồng Nhụy ném đi. Ba cái đồng tiền,một cái ném đến giữa trán,hai cái ném đến bả vai nháy mắt,Hồng Nhụy không còn nhúc nhích.
Chớp mắt bình tĩnh từ trong kinh hoảng,Lý Nguyệt Quý,Vương Khai Thiên cùng tiểu cảnh sát cũng vọt ra,nhìn ba người:"Các ngươi không sao chứ?"
Vừa rồi sự việc phát sinh quá nhanh,cho nên Lý Nguyệt Quý bọn họ đều không kịp phản ứng,lúc sau đã bị Lâm Mạc thu phục.
"Không việc gì." Lâm Phác lắc đầu.
Sau khi Lâm Cù thở hổn hển một hơi nhìn ba cái đồng tiền,kinh ngạc mở to mắt:"Mạc bảo,đệ.....đồng tiền của đệ còn có tác dụng như vậy?"
Đồng tiền vẫn là bộ dáng cũ nát,lại chặt chẽ dán trên người Hồng Nhụy. Lâm Mạc gật đầu nghĩ thầm,làm ngươi nói ta thu toàn đồ rách nát,hiện tại lại bị vả mặt.
Lêu lêu lêu.
Trong lòng đối với nhị ca làm một cái mặt quỷ,trên mặt Lâm Mạc vẫn một bộ dáng bình tĩnh.
"Lợi hại."Lâm Cù cười hắc hắc,hiển nhiên cũng nghĩ đến lời nói của mình lúc trước.
Lâm Phác nhíu mày nhìn Hồng Nhụy:"Tiếp theo làm gì bây giờ?"
"Đưa nàng đi." Lâm Mạc nói,từ trong tay áo lấy ra một lá bùa.
"Ba hồn hướng đêm,thần chứng thanh minh." Lâm Mạc chậm rãi nói,ngón tay biến hóa. Nhắm mắt niệm xong,ngón tay giữa của Lâm Mạc kẹp lá bùa hướng về phía đồng tiền chính giữa phóng,chỉ thấy lá bùa bắt đầu bốc cháy lên,khi Lâm Mạc buông tay xuống,cũng hóa thành tro bụi.
Đám người Lâm Cù kinh ngạc không thôi,ba cái đồng tiến bắt đầu xoay tròn,mà trên người của Hồng Nhụy cũng bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Thân thể bị cháy đen kết hợp với bộ quần áo bắt đầu tan ra,chậm rãi hóa thành tro bụi rơi xuống mặt đất,như là phá kén,đương tro bụi rơi đi lưu lại một bộ thân thể trong suốt của Hồng Nhụy. Ánh mắt nàng lúc này cũng dần trở nên thanh minh,nhín về phương hướng của Lâm Mạc,lưu lại hai hàng lệ huyết.
"Cảm tạ ân nhân." Hồng Nhụy nghẹn ngào mở miệng:"Hồng Nhụy thân bất do kỷ,không nghĩ đả thương ngài,thỉnh ngài chớ trách."
"Hồng Nhụy......" Lý Nguyệt Quý ngơ ngẩn nhìn Hồng Nhụy,không nghĩ đến lại gặp nhau lần nữa trong cảnh tượng này......
"Bầu gánh." Nhìn thấy Lý Nguyệt Quý,Hồng Nhụy càng nghẹn ngào,sau đó nàng như là nhớ đến điều gì đó,mặt lộ vẻ sợ hãi,linh hồn cũng bắt đầu không xong:"Bầu gánh,ngài phải cẩn thận,gánh hát......Gánh hát có một thứ thật khủng bố,chính là nó hại ta,còn đem ta biến thành như vậy."
Thanh âm Hồng Nhụy run rẩy,dáng vẻ vẫn là sợ hãi không thôi.
Lý Nguyệt Quý mở to hai mắt:"Gánh hát có thứ gì?"
"Hồng Nhụy không biết,ta chỉ biết nó bắt lấy ta,sau đó cả người ta giống như là bị lửa đốt."
Lâm Mạc:"Sợ là lệ quỷ."
"Này.....Gánh hát mấy năm nay,chưa bao giờ phát sinh chuyện gì kỳ quái a."
"Trước không có,không đại biểu lúc sau sẽ không,có phải do bị đồ vật gì đó khống chế nên giờ mới xuất hiện?" Lâm Mạc vuốt cằm nghĩ.
Nhưng chuyện như thế nào còn phải đến gánh hát xem một chút,đối với Hồng Nhụy đương nhiên vẫn là nhanh đi đầu thai.
Hồng Nhụy đối với nhóm người Lâm Mạc cúi chào,thân thể liền trong suốt,biến mất không thấy.
"Này là đi đầu thai?" Lý Nguyệt Quý nhỏ giọng hỏi.
"Ân." Lâm Mạc gật đầu,không nói với hắn bởi vì là nguyên nhân của y.
"Lão.....Lão đại,ta,ta có lời muốn nói." Thanh âm của tiểu cảnh sát nói lắp vang lên.
"Cái gì?" Vương Khai Thiên kỳ quái nhìn hắn.
Tiểu cảnh sát nuốt nước miếng,chỉ vào tro bụi trên mặt đất nói:"Này.....Thi thể không còn,ngày mai phải nói với mẫu thân nhân gia thế nào? Còn có cục trưởng bên kia................"
Nhóm người Lâm Mạc:...............
Hỏi rất hay,vấn đề này.........Chúng ta cũng không biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...