☆Chương 02: Người đàn ông mạnh mẽ bị bôi đen
Edit: Ze
Beta: Tĩnh Nhạc
----------------------------------------
Lưu Trấn Đông nhìn Đan Phi đang công khai soi mói mình, ngược lại thập phần thản nhiên nhếch khóe môi một cái, "Phạm sai lầm, trước tiên không nghĩ đến việc giải thích cho đối phương mà chỉ lo nhìn đũng quần hắn, sở thích của cậu thật lập dị."
Anh mới lập dị ấy!
Đan Phi vốn là muốn khiến đối phương trở tay không kịp, nhân cơ hội làm hắn chú ý tới việc khác, sau đó quên đi vụ kia, không nghĩ tới đối phương lại tung chiêu, chẳng những tổn hại mà còn đưa vấn đề về vị trí cũ.
Nói tóm lại chính là —— cậu phạm sai lầm, đừng nghĩ như vậy liền quên —— có đúng không?
Còn có, ánh mắt khinh miệt dò xét của người nọ là thế nào! Không phải đều lớn bằng nhau sao!
Đan Phi thầm mắng một câu cái đồ thối tha, ngoài miệng tỏ vẻ chân chó tươi cười: "Lưu liên trưởng, ở quân khu xem phim 'G', tôi cảm thấy sở thích của ngài cũng thật nổi bật.
Thu thập cái kia hẳn không dễ dàng đi?"
"A? Nói như vậy cậu là không thừa nhận sai lầm của mình?"
Ai thừa nhận cái gì cơ!
Đan Phi nuốt một bụng tức, tiếp tục cười, "Anh xem, phần cứng này mặt trên không viết tên tôi, làm sao có thể khẳng định đây là do tôi cố tình đặt đến?"
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh(*'꒳'*)
Lưu Trấn Đông thầm đánh giá Đan Phi thật xấu tính, nói: "Ít nhất cậu thừa nhận hôm nay cậu đưa tới cho tôi một thẻ nhớ di động.
Tôi cho cậu biết, toàn bộ quân khu trước mặt chỉ có một cái thẻ nhớ di động này.
Đây không phải cái chợ nơi cậu muốn tới thì tới, nếu không phải cùng tôi chào hỏi, đừng nói là thẻ nhớ, chính là cái vỏ di động cậu cũng đừng mong mang vào.
Đừng nói nhảm, cậu vẫn là ngẫm lại làm cách nào bồi thường tổn thất của tôi đi."
Đan Phi nhanh chóng thu liễm vẻ tươi cười, nghiêm trang nói: "Ai nói hôm nay tôi đưa tới cho anh một cái thẻ nhớ di động? Tôi nhớ rõ tôi chỉ đưa bàn phím thử tiêu a."
"Tiểu tử, lá gan cậu không nhỏ nhỉ, không chịu nhận sai đúng không? Một khi đã như vậy, tôi thật muốn hỏi nhóm quản lí của cậu, nói dối khách hàng về đơn đặt hàng phải bồi thường bao nhiêu, phải xử lí như thế nào.", Lưu Trấn Đông lấy điện thoại di động ra, làm bộ muốn gọi.
Đan Phi liền vội vàng kéo ống tay áo Lưu Trấn Đông, "Lưu liên trưởng, đừng! Anh xem tôi đây không phải là trí nhớ kém sao, chính là tôi thật bất cẩn cầm tất cả những thứ quản lý đưa, tôi cũng không nghĩ tới hạt châu lý trà trộn vào mắt cá* a! Trước tạm gáng tội cho quản lý đã, tốt xấu gì người ta cũng là đồng học, là chiến hữu, cũng phải nể mặt nhau! Hơn nữa, quản lí quá khắt khe, bình thường đưa sai hàng liền bị phạt tiền, không những thế hắn còn xem tiền như mạng, chắc chắn sẽ phạt tôi!"
*: câu này mình không hiểu lắm, bạn nào biết thì góp ý giúp mình nha orz
"Nếu đã muốn trà trộn vào đến đây, cậu nghĩ xem bây giờ phải làm thế nào?"
"Tôi? Tôi không nghĩ được bây giờ phải làm sao hết.
Đương nhiên anh nói thế nào thì sẽ làm thế đó.", chỉ cần không phải bồi thường tiền, mọi việc đều được!
"Biết phần cứng này vốn để làm gì không?"
"Biết chứ.
Quản lí nói là sẽ để mấy vị quan chức nhập giáo trình." Việc này hắn ngẫu nhiên nghe quản lí giảng qua một lần, cho nên lúc đầu mới cảm thấy phần cứng này xuất hiện văn kiện hình ảnh, âm thanh là vô cùng bình thường.
Sớm biết là phim "G", đánh chết hắn cũng sẽ không mở ra.
~~
chút hài hước cho mùa thi mà thôi ~
~~end chương 2~ vote nhé ~.