Lúc này Lý Anh Kiệt ở phía dưới lôi đài cũng đứng lên, giờ phút này trên mặt cậu đầy vẻ khiếp sợ, giống như không nghĩ tới kết cục cái này.
“Vì sao, vì sao cậu biết nhược điểm duy nhất đó trong chiêu thức của tôi?” Nhìn Tề Long chuẩn bị đi xuống lôi đài, Lý Anh Kiệt nhịn không được hỏi. Có thể nói sát chiêu mạnh nhất cũng chính là nhược điểm lớn nhất, người bình thường căn bản không lựa chọn lưỡng bại câu thương, nhưng Tề Long lại cố tình lao vào để thử vận, điều này làm cho Lý Anh Kiệt nghĩ mãi không ra.
Tề Long gãi gãi đầu, cậu cố gắng nhớ lại khoảng khắc lúc nãy rồi nói : “Tớ cũng không biết chỉ là bản năng của tớ nói với tớ nên làm như vậy, cho nên tớ liền đánh tới, thế thôi. “
Đương nhiên cậu sẽ không nói mình đã từng thua dưới tay Lăng Lan bởi cùng một loại chiêu thức đó, lần đó cậu còn kém chút đi đời nhà ma nữa. Cậu từng hỏi Lăng Lan có phương pháp phá giải chiêu thức này hay không, mà Lăng Lan bởi vì lỡ tay khiến Tề Long bị thương nên trong lòng cũng có băn khoăn, vì thế liền phân tích chiêu thức kia, cũng nói cho Tề Long biết nơi có vẻ là chỗ phát lực mạnh nhất kia thì thường thường chính là nơi yếu nhất. Nếu lựa chọn tránh né, chính là đi vào cạm bẫy của đối phương.
Bất quá lúc đánh nhau, Tề Long cũng không có cơ hội nghĩ nhiều như vậy, cậu chỉ nhớ kỹ một điểm, càng là lúc gặp nguy hiểm thì càng không thể né tránh, cho nên dù sửng sốt nhưng cậu vẫn quyết định nghe theo tiếng lòng mình, tấn công vào vị trí mạnh nhất, và sự thật đã chứng minh, tâm cậu không lừa cậu.
Câu trả lời của Tề Long khiến Lý Anh Kiệt đỏ mặt lên, cậu cho rằng Tề Long chỉ lấy cớ mà không chịu nói thật nguyên nhân cho mình, lúc này trong một ngọn lửa nóng giận xuất hiện, hận không thể đánh chết Tề Long.
Nhưng mà đồng thời, trong lòng cậu lo lắng cũng dâng lên, cậu bắt đầu hoài nghi sát chiêu tuyệt mật của Lý gia có phải đã bị tiết lộ ra ngoài hay không, nếu như thật sự là như vậy thì Lý gia nhất định sẽ bị đả kích đến mức tự huỷ diệt.
Phải biết rằng Lý gia có thể đứng vững gót chân ở Liên Bang chính là nhờ vào những sát chiêu được truyền lại qua mấy ngàn năm này, nếu như..... Lý Anh Kiệt quyết định chờ cuộc chiến tranh đoạt vị trí này kết thúc thì nhất định phải nói tin tức này cho cha để ông tra rõ ràng, đến cùng là kẻ nào phản bội Lý gia...
Không chỉ có Lý Anh Kiệt không tin lời nói của Tề Long, ngay cả những người khác bàng quan cũng không tin, đương nhiên là bạn tốt nhất của Tề Long, Hàn Kế Quân biết rõ những lời Tề Long nói là thật, bởi vì cậu biết rõ bản năng dã thú mà Tề Long may mắn có được là vô cùng mạnh và chính xác.
Lúc này, còn có một người cũng tin tưởng lời nói của Tề Long, đó chính là người mặt quan tài đang xem cuộc chiến ở bên cạnh, bộ dạng anh ta như thể kết quả này là chuyện đương nhiên, điều này khiến cho người mặt tươi cười bên cạnh càng nghi hoặc. Anh ta vừa định hỏi bạn mình thì đã bị bạn túm áo kéo đi.
Sau khi trả lời Lý Anh Kiệt, Tề Long cũng chầm chậm đi xuống lôi đài, hướng về phía Hàn Kế Quân đang chờ bên cạnh. Không chờ Hàn Kế Quân gọi thì khóe mắt Tề Long liền nhìn thấy 2 người mặc đồng phục giáo viên đi về phía mình, trên người của 2 người đó có mang theo phong cách và khí thế của quân nhân khiến Tề Long sửng sốt.
“Em học sinh này quấy rầy một chút, không biết em tên là gì nhỉ?” Một người thân hình cao lớn, thần thái lạnh nhạt mở miệng hỏi.
Lúc này mấy người giáo viên khác định lao lên hành động nhìn thấy 2 người tới trước này thì đều dừng lại cười khổ. Bọn họ biết, thằng nhóc có phong cách đấu điên cuồng này thật không có duyên với mình rồi. Dù sao bọn họ cũng tự biết mà không dám dành học sinh vở lòng của 2 người kia.
Tề Long có chút không vui, không biết đối phương tìm mình làm cái gì, bất quá cậu vẫn trả lời: “Chào thầy, em là Tề Long.”
Hàn Kế Quân biết phía sau có người cũng nhanh chóng quay đầu, lúc cậu thấy rõ người phiá sau là ai thì vẻ mặt nhất động, sau đó trực tiếp cúi đầu cung kính chào: “Chào hai thầy ạ.”
Hàn Kế Quân nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tề Long liền kéo cậu ý bảo Tề Long nhanh làm theo mình.
Tề Long tuy có chút không hiểu vì sao Hàn Kế Quân lại muốn mình dùng loại lễ cung kính nhất để chào, bất quá cũng không muốn làm trái ý Hàn Kế Quân, vì thế Tề Long cũng nhanh chóng làm một cái lễ cung kính cúi đầu.
Mặt quan tài liếc mắt nhìn mặt tươi cười một cái, mặt tươi cười nhìn lại Hàn Kế Quân, trong mắt hiện lên một tia thú vị: xem ra đứa trẻ này cũng không đơn giản, nhanh như vậy mà đã lập tức nhận ra cái gì...
Hai người ý Tề Long, Hàn Kế Quân nhanh chóng đi theo mình, Hàn Kế Quân quyết đoán giữ chặt Tề Long, ý bảo cùng đi theo giáo viên. Tuy rằng Tề Long rất muốn đi xem trận đấu của Lăng Lan, bất quá cậu vẫn nghe theo Hàn Kế Quân, đi tới một góc vắng vẻ của phòng cách đấu.
Khuôn mặt tươi cười nhìn quanh một vòng, phát hiện đã không ai có thể nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ mới gật gật đầu với mặt quan tài.
“Tề Long, thầy muốn nhận em làm đệ tử vỡ lòng của thầy, em có bằng lòng hay không?” Mặt quan tài vẫn lạnh lùng như cũ, một chút cũng không sợ khí thế của mình dọa sợ người học trò nhỏ trước mặt.
“Đệ tử vỡ lòng? !” Tề Long đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức nghĩ đến cái gì, bừng tỉnh lại.
Mặt quan tài thấy thế trong lòng thở dài nhẹ nhõm, xem ra đứa nhỏ này cũng biết bí mật đó, anh cũng không cần lãng phí miệng lưỡi đến giải thích, anh sợ nhất chính là loại giải thích công tác này.
Hàn Kế Quân vẻ mặt hâm mộ nhìn thoáng qua Tề Long, chuyện đệ tử vỡ lòng trước khi đi vào học viện cậu cũng được cha mình báo cho trước, đây cũng là nguyên nhân vì sao khi có giáo viên đến tìm Tề Long, cậu liền suy nghĩ cẩn thận đến vấn đề này.
“Em đương nhiên nguyện ý.” Đệ tử vỡ lòng tuy không phải là sư phụ chính thức, nhưng nó chính là phúc lợi của học sinh. Có một cơ hội có thể mạnh lên nhanh chóng đương nhiên Tề Long sẽ không cự tuyệt, cậu không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp đồng ý.
Bất quá Tề Long cũng không phải là một người quên bạn bè, cậu kéo Hàn Kế Quân bên người qua nói: “Cậu ấy là bạn tốt của em, gọi là Hàn Kế Quân, chỉ số IQ tới 260, tuyệt đối thông minh hơn em, thầy có thể thu cậu ấy làm đệ tử vở lòng luôn không?”
Hàn Kế Quân nghe vậy quá sợ hãi, vội ngăn lại: “Tề Long!”
Rất nhiều đứa trẻ bởi vìquá tham lam mà đánh mất đi cơ hội trở thành đệ tử vỡ lòng. Hàn Kế Quân thấy Tề Long lỗ mãng như vậy, nhất thời mồ hôi đầy đầu. Trong lòng trách cứ Tề Long vì sao tùy hứng như vậy? Chẳng lẽ không hiểu rõ đây là cơ hội để cậu ấy nhanh chóng mạnh lên sao?”
Nhìn Hàn Kế Quân vì Tề Long mà sốt ruột, còn Tề Long thì vẻ mặt kiên định giành phúc lợi vì bạn tốt, khuôn mặt tươi cười nguyên bản đã cười sẵn nay càng vui vẻ hơn, mà mặt quan tài bên cạnh cũng nhu hòa hơn.
Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, khuôn mặt tươi cười lúc này mới nhìn về phía Hàn Kế Quân nói: “Hàn Kế Quân, nếu không ghét bỏ vậy thì em làm đệ tử vỡ lòng của tôi đi.”
Hàn Kế Quân kinh hỉ ngẩng đầu: “Em có thể sao?”
Khuôn mặt tươi cười gật đầu, Hàn Kế Quân kích động liên tục nói: “Cám ơn thầy, em nguyện ý, em nguyện ý.”
Tề Long nhìn kết quả này thì vừa lòng, khóe miệng cười rộng đến mang tai.
Mặt quan tài hơi hơi nhíu nhíu mày nói: “Không phải cậu nhìn trúng thằng nhóc khác sao?” Thu nhiều hơn một người thì tinh lực lại tốn gấp đôi, anh ta cũng không hy vọng bạn mình quá mệt mỏi.
Khuôn mặt tươi cười vẫn cười như trước: “Thu thêm một người cũng không có gì, dù sao một năm tới chúng ta cũng còn rất nhiều thời gian.” Nói xong anh ta lấy từ trong túi ra 2 cái mặt huy hiệu bằng đồng hịnh chữ nhật, trên đó có khắc một bông hoa lan rồi đưa cho Hàn Kế Quân: “Một cái là cho em, cái còn lại là cho một đệ tử vỡ lòng khác mà thầy nhìn trúng, hẳn là bạn của các em, ừm, chính là đứa trẻ mà buổi sáng nay mới đánh nhau với Tề Long.”
Nghe vậy, Tề Long Hàn Kế Quân kinh hỉ liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: “Lạc Lãng.”
Khuôn mặt tươi cười cười nói: “Chính là cậu bé đó.”
Hàn Kế Quân không chần chờ trực tiếp gọi vào liên lạc khí của Lạc Lãng, bỏ một câu bảo cậu ta tới gắp rồi liền ngắt cuộc gọi.
Lạc Lãng đang xem trận đấu của Lăng Lan và Vũ Cảnh không hiểu chuyện gì liền lật đật chạy qua, khi mặt tươi cười nói ý muốn thu cậu làm đệ tử vỡ long thì Lạc Lãng cũng không chần chờ, trực tiếp đáp ứng rồi đoạt cái huy hiệu trong tay Hàn Kế Quân. Đây chính là tín vật đại biểu cho quan hệ thầy trò đó, không chấp nhận bị mất đâu.
Tín vật của Tề Long là một đồng bạc, mặt trên khắc một cây tùng, vừa cứng cáp vừa hữu lực, mang theo một chút phong cách cổ xưa ở trong đó.
Thu được đệ tử vở lòng mà mình ưng ý, người mặt quan tài và người khuôn mặt tươi cười cũng không có tâm tư ở lại sàn cách đấu. Bọn họ tạm biệt đám Tề Long, hẹn thời gian và địa điểm học tập rồi rời đi.
Trên đường, mặt tươi cười rốt cục đem câu hỏi mà mình nhẫn nại nãy giờ ra hỏi: “A Thái, rốt cuộc đứa trẻ Tề Long có cái gì mà khiến cho cậu hưng phấn như vậy, thậm chí còn trực tiếp lấy ra tín vật đại biểu cho đệ tử chính thức nữa?”
“Nếu tôi có quyền lực thu đệ tử chân truyền, thì cho dù trả ngàn vàn tôi cũng chấp nhận.” Người mặt quan tài ngưng trọng nói, “Thằng nhóc Tề Long kia, nếu tôi đoán chừng không sai thì nó cảm nhận được giác quan thứ sáu rồi.”
Câu trả lời của mặt quan tài khiến người mặt tươi cười khiếp sợ: “Làm sao có thể, cho dù là chúng ta cũng chỉ mới có thể chạm vào giác quan thứ sáu mà thôi.”
“Có lẽ đây là thiên phú của nó.” Mặt quan tài chỉ có thể giải thích như vậy. Giác quan thứ sáu là một loại năng lực thần kỳ, có thể cảm giác được nguy cơ cũng như cơ hội, mà hiện tại, Liên Bang chỉ có thể dựa vào những thủ đoạn tra tấn cực kỳ tàn khốc để bức bách người khác đạt được loại năng lực này.
Đương nhiên xác xuất thành công của cách là này cũng cực kỳ kém, chỉ có những người có tính cách cứng cỏi, thân kinh bách chiến (giống chị Lan) mới có cơ hội chạm thứ năng lực thần kỳ này, giống như anh ta cùng với người mặt cười, họ là 2 người may mắn có được nó.
Mà anh ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy một đứa trẻ nhỏ đến như vậy có loại thiêu phú này, thậm chí nó còn mạnh hơn rất nhiều so với những người phải dựa vào sự rèn giũa từ bên ngoài để có được cái loại cảm giác đó như anh ta. Có lẽ đây chính là cơ hội của bọn họ, vì môn phái của mình mà bồi dưỡng ra một siêu cấp cường giả.
Mặt quan tài đã quyết định sẽ bồi dưỡng Tề Long thật tốt, tuyệt không thể để cho một yêu nghiệt (không tính Lăng Lan) bị diệt được. Anh ta cũng đã suy nghĩ kỹ, nếu mình không có thời gian dạy Tề Long, thì đem Tề Long giao cho sư phụ của mình.
Nếu Nhất hào đạo sư trong không gian học tập nghe được lời nói của người mặt quan tài thì nhất định sẽ phỉ nhổ vào sự hiểu biết nông cạn của anh ta, đây cũng không phải là giác quan thứ sáu gì. Nó đơn giản chỉ là một loại thiên phú thức tỉnh sớm, tên khoa học là “Cảm giác”, biệt danh “Mắt thú”, là thiên phú thuộc bậc trung trong tất cả các loại thiên phú. Đương nhiên, không thể so sánh khoa học kỹ thuật của bây giờ với khoa học kỹ thuật của tinh hệ Mộng Đa được, nó kém nhau tới mức có thể nói đến cụm từ “một vạn tám ngàn dặm”, tóm lại không cùng đẳng cấp.
Mà lúc này, đã ổn định xong tinh thần bị kích động, Tề Long, Hàn Kế Quân, Lạc Lãng mới chạy về xem cuộc chiến của Lăng Lan, cuộc chiến của Lăng Lan hoàn toàn khác biệt với trận đấu của Tề Long, căn bản không có chút kích thích gì, hai người trên lôi đàu chỉ đang so đấu sự chịu đựng, thăm dò lẫn nhau.
Lăng Lan biết rất rõ vấn đề của bản thân, giết người-không thành vấn đề, cho dù có mười Vũ Cảnh cùng xuất hiện cô cũng đều có thể thoải mái KO, nhưng muốn dành chiến thắng mà không làm đối thủ bị thương hoặc chỉ bị chấn động nhẹ thì việc này chẳng dể dàng gì, dù sao những thứ cô học đều là tuyệt chiêu giết người, có thể dùng để thi đấu theo kiểu chính quy này thì thật sự quá ít.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...