Editor: Quân Mộ Thanh
Đây căn bản chính là lấy cớ! Lý Thì Du quyết đoán gạt bỏ giải thích mà chính mình đưa ra, anh đích xác đã xem nhẹ đồng đội của mình, nếu anh quan tâm Lý Lan Phong nhiều một chút, thì chuyện Lý Lan Phong thăng cấp khí kình tuyệt đối không gạt được ánh mắt của anh.
Lý Thì Du trong lòng ảo não, bắt đầu phê phán bản thân.
Xem ra, chính mình vẫn chưa thực sự đem bọn họ trở thành người quan trọng nhất, nếu là đại đường ca thì cho dù thân thể có một chút biến hóa nhỏ thôi, anh chỉ cần liếc mắt một cái cũng phát hiện ra được..
Lý Thì Du biết mình phạm phải sai lầm, lại sợ tổn thương Triệu Tuấn Lý Lan Phong, nên luôn nỗ lực duy trì biểu tình bình tĩnh, khiến cho đối phương tin rằng anh ta đã biết, đồng thời muốn để bọn họ tin tưởng, Lý Thì Du anh thật sự coi bọn họ trở thành thủ túc.
Cho dù trước kia không có, thì từ giờ trở đi, anh cũng sẽ nói được làm được.
Lý Lan Phong chỉ dùng một câu nói đã hóa giải được nguy cơ mất đi sự tín nhiệm giữa ba người, Lăng Lan khóe miệng khẽ nhếch, thầm nghĩ anh ta quả nhiên là người gian trá phúc hắc, đem cục diện nguyên bản rất xấu nhẹ nhàng xoay chuyển một cái, liền biến thành cục diện có lợi cho anh ta.
Bất quá, lần này, quân y nhà bọn họ hẳn là có điều giác ngộ!
Thẩm Như Phi phát hiện mình châm ngòi ngay cả một chút tác dụng cũng không có, trong lòng vừa tức vừa giận.
Trong lúc tâm tình xúc động, gã đã lộ ra một chút sơ hở..
Lý Lan Phong không chút do dự nhào tới, khí giới trong tay bay múa, hư ảnh trùng trùng điệp điệp, làm người hoa cả mắt, chỉ nghe được tiếng đánh "bang bang bang" liên miên không ngừng của hai người đang chiến đấu kịch liệt.
Trong lúc chiến đấu quân nhân cực kỳ huyết tinh và hung ác chứ không thu liễm giống như quân giáo sinh, hai đội tư đấu trừ phi tìm không thấy khí giới, nếu không sẽ không dùng tay không cách đấu.
Đây cũng là lý do vì sao là trong quân tư đấu sẽ là giới đấu mà không phải là cách đấu.
Thẩm Như Phi cùng Lý Lan Phong lúc này không hề lưu thủ mà toàn lực ứng phó.
Chỉ nghe "Phanh" một tiếng, khí giới trong tay Lý Lan Phong hung ác nện xuống, Thẩm Như Phi nghiêng người vừa lúc né qua, khí giới trực tiếp đánh trúng mặt đất, những vết rách giống như mạng nhện nháy mắt lan rộng ra, nhưng lại ở chỗ đám người Lăng Thiên vây quanh, hoàn toàn dừng lại.
Có thể thấy được Lăng Lan dự đoán rất chuẩn, hiểu rõ tiêu chuẩn của hai người họ trong chiến đấu, dư ba khí kình phạm vi là 30 mét, cho nên không thể ảnh hưởng đến đám người quan chiến chung quanh, vì ai nấy đều theo động tác của bọn họ mà bảo trì ở phạm vi 30 mét.
Đội trưởng đại đội đang có phiên trực lệ thuộc vào trại tân binh, thấy một màn như vậy không khỏi cười khổ.
Hai người đang chiến đấu một tên là Thiếu tá, một tên là Đại tá, quân hàm đều cao hơn gã, thế này thì làm sao mà gã chấp pháp a?
Đội trưởng phiên trực nhìn xuống đất, sau đó quyết đoán đem lực chú ý dồn lên hai người đang chiến đấu.
Ừm, gã xem chiến đấu quá mê mẩn, không phát hiện có người phá hư khu vực quân dụng công cộng.
Thẩm Như Phi tránh được công kích hiểm độc, trong lúc kinh sợ, gã đá một chân về phía Lý Lan Phong..
Lý Lan Phong thấy thế, cước bộ khẽ động, cước bộ thần kì đi ngược lại với quán tính tự nhiên xảo diệu né tránh một chiêu này.
Mấy người Tề Long, Lạc Lãng, Hàn Kế Quân, Lâm Trung Khanh từ nhỏ đã đi theo Lăng Lan, thấy chiêu thức của Lý Lan Phong, ánh mắt họ đều lộ ra một tia hiểu rõ.
Thẳng đến lúc này, bọn họ mới thật sự buông bỏ được nỗi lo lắng trong lòng.
Bọn họ cũng từng học qua chiêu thức này, nên đương nhiên biết đây là tuyệt kỹ độc môn của lão đại, thích hợp nhất để né tránh khi cận chiến.
Một chân của Thẩm Như Phi mạnh mẽ nện xuống mặt đất, đồng dạng cũng khiến cho mặt đất xuất hiện từng vết rạn nứt, da mặt của đội trưởng phiên trực hơi giật giật, tự thôi miên bản thân, nói: "Mình không nhìn thấy gì hết.."
Thấy chiêu thức của Thẩm Như Phi đã cũ (1), khí giới bên tay phải của Lý Lan Phong quyết đoán mà quét về phía đối phương, tạo ra tiếng rít mạnh mẽ, trực tiếp đánh lên mặt của Thẩm Như Phi.
Thẩm Như Phi còn chưa kịp ổn định thân thể nên không có khả năng né tránh, gã cắn răng, dùng hết sức lực toàn thân đối mặt với công kích quyết liệt.
"Đang!" âm thanh va chạm kịch liệt nổ vang ở bên tai Thẩm Như Phi, hai thanh vũ khí bí mật mang theo khí kình, khiến cho thanh âm phát ra tràn ngập năng lượng chấn động, chỉ thấy hai lỗ tai của Thẩm Như Phi chảy xuống một tia máu.
Khí giới cách gã rất gần, tiếng vang lại lớn, cho nên chấn động này trực tiếp khiến cho màng tai của gã bị thương.
Thẩm Như Phi "tê" một tiếng, đau đớn làm cho gã phát cuồng, nhân lúc Lý Lan Phong còn chưa phản ứng lại đây, tay trái của gã đột nhiên bắt lấy tay phải đang cầm khí giới của Lý Lan Phong, bộ mặt dữ tợn mà nhấc lên khí giới, hung hăng đánh về phía Lý Lan Phong đang gần trong gang tấc.
Lý Lan Phong cũng vì chấn động của thanh âm rất lớn kia mà hôn mê một lát, nhưng anh cách Thẩm Như Phi xa hơn, nên vẫn chưa bị thương.
Cũng bởi vì không bị thương, không bị đau đớn kích thích làm bừng tỉnh, nên anh phản ứng so với Thẩm Như Phi chậm một nhịp, mà một nhịp này, lại khiến cho anh lâm vào tình thế nguy hiểm, vô pháp né tránh.
Bản thân đang ở trong hiểm cảnh, nhưng Lý Lan Phong lại vô cùng bình tĩnh, biết chính mình muốn tránh cũng không tránh được, Lý Lan Phong nhanh chóng quyết định đem tinh thần lực của bản thân đả khai (2).
Chỉ nghe anh kêu lên một tiếng, khóe miệng nhất thời tràn ra máu tươi, tinh thần lực bùng nổ toàn diện đã vượt qua năng lực thừa nhận của thân thể, bởi vậy Lý Lan Phong không thể tránh khỏi việc bị nội thương.
Lý Lan Phong có tinh thần lực cực cao thêm vào, đã đem động tác trong một kích này của Thẩm Như Phi phân giải thành vô số cách, thấy rõ được quỹ đạo công kích của đối phương..
Cơ hội, anh thấy được! Cổ tay phải của Lý Lan Phong run lên, khí giới trong tay bị vứt xuống, tay trái thuận theo mà cầm lấy khí giới, nội kình đã sớm chuẩn bị tốt mãnh liệt hướng về phía tay trái, Lý Lan Phong phản kích lại, hung hăng đập xuống..
"Đang!" Lại thêm một tiếng vang lớn, hai thanh khí giới từ trong tay hai người văng ra ngoài.
Tiếng va chạm thật lớn nổ vang ở bên tai hai người, lúc này đây, màng tai của hai người đều vì chấn động mà bị thương, nhưng một Thẩm Như Phi thương càng thêm thương so với Lý Lan Phong còn thảm hại hơn.
Máu từ lỗ tai gã chảy ra không còn là một tia nữa, mà là một luồng, chảy đến dưới vành tai, từng giọt từng giọt rơi trên vai gã, nhiễm hồng cả quân trang.
"Keng!" "Keng!" Hai thanh khí giới trước sau rơi xuống mặt đất, lăn hơn mười mét mới dừng lại.
Lúc này, mọi người mới phát hiện, hai ống thép vốn dĩ thẳng tắp, lúc này đã vặn vẹo không thành hình, căn bản nhìn không ra bộ dáng ban đầu của nó.
- ----------
(1) Nguyên văn là Thẩm Như Phi chiêu thức dĩ lão, Quân Mỗ không hiểu "lão" ở đây nghĩa là gì, nên để nguyên bản convert, nếu có cao nhân nào biết thì góp ý giúp mình với..
(2) đả khai: Nghĩa thuần Việt thì là mở ra, ở câu văn này có thể tạm hiểu là Lý Lan Phong đem tinh thần lực phóng thích ra.
Nhưng bản thân editor cũng không chắc tầng nghĩa này có đúng hay không, nên editor xin mạn phép để bản Hán Việt.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...