"Rầm!" một tiếng, hai thanh kiếm đập vào nhau, phát ra tiếng vang.
Lăng Lan phản ứng rất nhanh, trong lúc Tề Diệu Dương tiến đến đã vứt súng ngắm đi, cầm lấy kiếm dài sau Cơ giáp, đỡ lấy Kiếm của ông.
Lực áp mạnh như vậy, khiến cho Cơ Giáp của Lăng Lan không chịu được, vọt lên thẳng cảnh báo đỏ.
Lăng Lan nhướn mày, ngón tay của cô như bay múa, áp lực như vậy khiến cô phải vào cảnh giới Không của Vương Bài Sư Sĩ, trên màn điều khiển, ngón tay Lăng Lan đã biến mất mắt thường không nhìn thấy được.
Tề Diệu Dương chỉ cảm thấy truyền đến lực mạnh dưới kiếm mình, thanh kiếm của ông bị nâng lên, Tề Diệu Dương thấy vậy trong lòng vui như nở hoa, muốn áp bức để Lăng Lan phản kháng.
Chính lúc này, Lăng Lan mới cử động ngoài ý muốn, đột nhiên cô không hề chống cự nữa, để Tề Diệu Dương đánh bay cô..
Không, cô thậm chí không còn mở động cơ thêm, nhờ vào hai lực mà vụt đi xa cả ngàn mét như một tia chớp, bởi vì trong trời sao không có trọng lực, không có lực cản khác, nên càng làm tốc độ lùi lại của Lăng Lan tăng nhanh.
Lựa chọn của Lăng Lan khiến Tề Diệu Dương trố mắt ra, ông muốn cận chiến cơ mà? Nhưng mà Lăng Lan lại dùng cách này rời xa ông, Tề Diệu Dương lại âm thầm khen tặng..
Tiếc là đối phương không có súng ngắm xa nữa, nếu không có thể từ bị động biến thành chủ động rồi.
Tề Diệu Dương không quên việc Lăng Lan vừa vứt súng laser đi.
Chợt trong lòng Tề Diệu Dương cảnh giác, ông lắc mình một cái, một chùm sáng khổng lồ vừa lướt qua ông, thiếu chút nữa trúng khiến ông đổ mồ hôi lạnh.
"Sao nó còn súng tầm xa?" Tề Diệu Dương kinh ngạc nghĩ.
Không chỉ có mình Tề Diệu Dương nghi ngờ, đại tá Mễ đang ở ngoài cũng tự hỏi không hiểu gì.
Chỉ là trong tay Lăng Lan thật sự là một súng tầm xa, mà súng tầm xa này quả thật là súng ban đầu mà cô dùng.
Bởi vì Tề Diệu Dương đang chiến đấu, nên không thể xem lại video chiến đấu được, nhưng đại tá Mễ thì có thể, nên ông mới xem lại cảnh Lăng Lan vừa vứt súng đi, mới phát hiện ra sự huyền bí của động tác này.
Thì ra, Lăng Lan không vứt đại súng laser kia, mà là vung ra phía sau, bởi vì trong sao trời không có trọng lực, nến súng laser trôi nổi sau lưng cô, rồi bị Cơ Giáp khổng lồ của Lăng Lan che khuất, bởi vậy Tề Diệu Dương mới không thấy súng laser kia.
Trong lúc Lăng Lan bay ngược tách khỏi Tề Diệu Dương, cũng đã tính góc bay.
Bởi vì Lăng Lan tính toán tốt, nên mới có thể bay vụt qua súng laser, nên mới thuận tay cầm về.
Không chỉ như vậy, trong lúc cô bắn ngược lại, không chỉ lợi dụng góc độ còn có thể che khuất đi mắt của Tề Diệu Dương, cất kiếm đi cầm súng bắn lần nữa.
Động tác này trong một giây đã xong, lúc phi cơ vừa ngừng, khi Tề Diệu Dương chưa phát ra đã bắn rồi.
Điều này khiến cho Tề Diệu Dương suýt chút nữa thì trúng chiêu.
Nhưng mà Tề Diệu Dương dù sao vẫn là Tề Diệu Dương, cho dù Lăng Lan đã tính toán tinh chuẩn như thế vẫn bị thua dưới thực lực của Tề Diệu Dương, nên không thành công.
"Quả là rất mạnh!" Lăng Lan không thất vọng, mà còn vì đối thủ rất mạnh khiến cả người hưng phấn lên.
Cô không thể khống chế được mà híp mắt, khẽ liếm môi.
Ánh mắt vốn lạnh nhạt thờ ơ dần hiện lên ý chí chiến đấu, cô cảm thấy thân thể mình kích động phát run, như thể đang réo gọi, đây mới là chiến đấu, đây mới là điều cô mong muốn!
Trong hiện thực, cô đã rất lâu không được đánh vui vẻ với đối thủ ngang tài ngang sức rồi.
Trong trường quân đội, đánh với đám Tề Long, đơn thuần là ngược người.
Về nhà đánh với cha mình, đơn thuần là bị hành.
Hai loại chiến đấu đó đều không mang lại kết quả gì cả, Lăng Lan hành người buồn nôn rồi, vẫn không muốn bị cha mình hành..
Trong thế giới Cơ Giáp, Id của cô đã bị học sinh trong trường quân đội biết được, nên cô cũng chẳng muốn bại lộ quá nhiều nên không đối chiến với đối thủ mạnh bao giờ.
Bây giờ nghĩ lại, chỉ có trong không gian học tập cô có thể tự do đánh nhau, thì bên ngoài này chẳng còn mấy lần phải đánh tới sống chết, miễn bàn trong Cơ Giáp.
Vậy mà hôm nay có, lần này là lần mà cô dùng hết sức ứng phó một lần.
Lăng Lan to gan như vậy, không cần quan tâm phô bày ra, là vì cô tin cha mình, có thể bí mật sắp xếp tất cả.
Những người này có thể là tâm phúc của ông.
Lăng Lan thông minh như vậy đã sớm biết, cô không thể lừa gạt được người cha yêu nghiệt của mình.
Cô càng sống lâu với Lăng Tiêu, càng hiểu được ông rất gian xảo, cô chỉ có chút thủ đoạn thế này không cần phải giỡn mặt với ông.
Chỉ là cha không hề nói gì, Lăng Lan cũng giả ngu xem như mình đã giấu được ông.
Chỉ là sau phát súng này, Lăng Lan liền hiểu đối phương không chỉ mạnh hơn cô một hai lần, tuy nhiên điều là Hoàng Cấp Sư Sĩ như nhau, nhưng không biết là Sơ Cấp hay là Đỉnh Cấp đây.
"Tôi không muốn thua!" Lăng Lan rất kiên nhẫn, nhìn thì như có vẻ là không đặt nặng thắng thua, nhưng kì thật bên trong cô vẫn rất cứng cỏi không bao giờ chịu cúi đầu.
Nếu không thì đời trước cô sẽ không kiên cường chiến đấu với bệnh tật đau đớn những ngần ấy năm.
Đời này cho dù đã sống an bình, nhưng mà lại chịu đủ thứ tra tấn của không gian học tập, trải qua cửu tử nhất sinh, có thể làm được những chuyện đó, là vì cô không bao giờ đầu hàng.
Trong lòng Lăng Lan ngày càng bình tĩnh, tiến vào cảnh giới Thiên Nhân, trong mắt cô chỉ có quỹ tích của đối thủ, dần mở ra thiên phú hiểu rõ.
"Cơ hội ở đâu?" Mồ hôi của Lăng Lan lặng lẽ chảy xuống trán, cô không thấy được nhược điểm của đối phương, không thể ra tay được.
Chẳng lẽ đối phương đã đạt đến cảnh giới thiên y vô phùng (*không có điểm yếu, không chê vào đâu được)?
"Không, tuyệt đối không thể nào, bởi vì ngay cả cha cũng không thể chắc chắn trăm phần trăm sẽ không có yếu điểm, huống hồ là một Hoàng Cấp Sư Sĩ dưới ông, Lăng Lan, cơ hội chỉ có một.
Nhất định phải tỉnh táo, phải kiên nhẫn, nếu không cơ hội đến rồi cũng không nắm bắt được." Trong lòng của cô lặng lẽ động viên mình, để mình tin là nhất định có cơ hội.
Trong trận chiến của Vương Bài Sư Sĩ, cơ hội chớp nhoáng qua, Tề Diệu Dương áp sát theo, Lăng Lan vừa bay ra sau vừa cố gắng công kích từ xa.
"Bây giờ phải so xem ai kiên nhẫn và bình tĩnh hơn thôi." Đại tá Mễ âu sầu nhìn Lăng Lan, trong mắt ông người tuổi trẻ bồng bột như Lăng Lan có thể không bằng.
"Để xem, sự tỉnh táo và kiên nhẫn của cháu có thể duy trì được bao lâu." Tề Diệu Dương hoàn toàn có thể bay nhanh hơn, nhưng ông thấy Lăng Lan đối phó thế này lại động lòng, muốn kiểm tra sự tập trung và kiên nhẫn của Lăng Lan.
Hai người một đuổi một chạy gần ba phút giữa biển sao.
Cơ Giáp Lăng Lan vẫn tiếp tục bắn xa với Tề Diêu Dương, nhưng vẫn chưa nhắm bắn.
Nếu có người vào trong khoang điều khiển của Lăng Lan, có thể thấy được toàn bộ quần áo của cô đã thấm ướt mồ hôi, lâu lâu một giọt mồ hôi chảy dài trên trán cô, nhỏ xuống hai mắt.
Lăng Lan mở tròn mắt không dám chớp hơn ba phút, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ xót, nhưng Lăng Lan như không có chuyện gì, càng lúc càng hiện lên vài vệt tơ máu, chứng minh cô rất mỏi.
"Sức chịu đựng tốt đấy, cho cháu một cơ hội vậy." Tề Diệu Dương rất hài lòng với sự nhẫn nại của Lăng Lan, có thể kiên trì như vậy, còn có thể bình tĩnh như trước, không hề mắc phải lỗi nào trong thao tác, nếu như đã có được đáp án mong muốn, Tề Diệu Dương cũng sẽ cho đối phương một cơ hội.
Lăng Lan vẫn đang chờ cơ hội, thì thấy đối thủ có lỗ hỗng, tiếc là Lăng Lan vẫn chưa cảm thấy đây là cơ hội của mình.
Tề Diệu Dương cố tình lộ ra sơ hở cho Lăng Lan, nhưng mà phát hiện ra Lăng Lan vẫn giữ nguyên tư thế như cũ, chẳng lẽ đối phương không thấy, hay là sự kiên nhẫn nảy giờ chỉ là giả mà thôi, trên thật tế đối phương đã chết lặng rồi nên không ứng đối nữa.
Tề Diệu Dương nghi nghi ngờ ngờ, khiến ông tránh không kịp mà điều khiển hơi chậm lại.
Ánh mắt Lăng Lan sáng rỡ, đây mới là cơ hội mà cô muốn.
Ngón tay nả đạn, chỉ thấy súng laser bắn ra mấy phát, từng chùm sáng nả đạn, bắn về phía Tề Diệu Dương.
"Không ổn!" Tề Diệu Dương cả kinh, cố tình để lộ sơ hở và sơ hở thật là hai thứ hoàn toàn khác nhau, lần này Tề Diệu Dương rơi vào thế bị động rồi.
"Là n điểm phong tỏa!" Đại tá Mễ kích động hô, chiêu này khiến đối phương không có cơ hội né tránh, chỉ có thể xông vào.
Mà con đường xông vào sẽ trả giá rất lớn, lần này Lăng Lan nắm ưu thế rồi.
Đúng như vậy, Lăng Lan dùng chiêu này quả thật là n điểm phong tỏ của Kiều Đình.
Chẳng qua, lúc trước Kiều Đình chỉ có thể phóng ra bốn phát, còn Lăng Lan có thể bắn được sáu phát một lần, phạm vi phong tỏa lớn hơn, tiếc là cô không có súng ngắm hợp với đường đạn, nếu không uy lực của chiêu này nhất định sẽ tăng lên một nửa.
"Thật là lợi hại!" Đại tá Mễ gật đầu liên tục, n điểm phong tỏa khó là lúc bắn ra được mấy phát, ba phát là kỹ năng cấp B, cũng khá đơn giản, Đặc Cấp Cơ Giáp Sư cũng có thể triển khai.
Nhưng từ phát thứ 4 thì khó hơn nhiều, có rất nhiều kẹt ở đây không thể nâng lên được 4 phát, nếu được 4 phát sẽ thành kỹ năng cấp A, những Vương Bài Sư Sĩ bình thường cũng làm được.
Sau đó 5, 6 phát, thì tùy theo tích lũy kinh nghiệm, kèm theo sự luyện tập nhiều năm cũng sẽ đạt được.
Chiêu n điểm phong tỏa, phát thứ 7 bắt đầu thêm một phát là thêm một lần khó, nếu bắn ra liên tiếp 7 phát n điểm phong tỏa sẽ thành kỹ năng cấp S, phát thứ 8 thì thành kỹ năng cấp SS, 9 phát là cấp SSS.
Trong Liên Bang chỉ có mấy Hoàng Cấp Sư Sĩ may mắn làm được mà thôi, bình thường chỉ cần 8 phát là hoàn hảo rồi.
Cho dù Lăng Lan chỉ có thể dùng 6 phát một lần, là kỹ năng cấp A, nhưng tuổi của Lăng Lan lúc này mà có thể làm được là chuyện không dễ.
Dù sao kinh nghiệm này cần phải có kinh nghiệm chiến đấu phong phú rồi tích lũy dần lên, chứ không phải dựa vào thiên phú là có thể tạo thành.
Đây mới là nguyên nhân mà Đại tá Mễ kích động, bởi vì thiên tài thiên phú tốt ông đã thấy nhiều rồi, nhưng thiên tài không sợ vất vả mà cố gắng liều mạng để rèn luyện mình, thì rất có triển vọng.
Những thiên tài nọ mang theo kì vọng của nhiều người, giai đoạn đầu có thể trưởng thành rất êm đềm, vẫn không dám chơi liều đến như vậy, nên không thể trở thành cường giả một phương, chỉ đành lỡ dở vậy thôi, có người còn gãy cánh trong chiến trận, làm người khác thất vọng không thôi.
Lăng Lan khai triển 6 phát, tạo thành một hình tròn bao phủ toàn bộ không gian có thể tránh né của Tề Diệu Dương.
Tề Diệu Dương tuy là đã rơi vào thế bị động, nhưng không phải hết cơ hội.
Bởi vì Lăng Lan khai triển kĩ năng này có vẻ hoàn hảo, nhưng vẫn còn lỗ hỗng, đây là cơ hội của Tề Diệu Dương.
Dù sao n điểm phong tỏa hoàn hảo là 9 phát đạn, nếu thiếu đi 3 phát, vẫn chưa đủ khóa chặt Cơ Giáp Sư đẳng cấp như Tề Diệu Dương.
Tề Diệu Dương quyết định rất nhanh, ông bay đến phía đường lui nọ, điều khiển Cơ Giáp chạy về phía bên kia, đúng lúc này cảm giác nguy hiểm trước giờ chưa từng thấy ập đến não ông, Tề Diệu Dương có kinh nghiệm chiến đấu mấy chục năm, không hề nghĩ ngợi gì cử động ngón tay như chớp, Cơ giáp của ông như bóp méo một thoáng rồi biến mất, trong lúc hiện ra lại, đã thoát khỏi phạm vi của n điểm phong tỏa.
Rầm Rầm! Những tiếng nổ lớn ở vị trí Tề Diệu Dương tạo thành một đám khói xám hình nấm khổng lồ.
Ở trong đó lực nổ mạnh khiến Tề Diệu Dương nghĩ mà sợ không thôi, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Nếu như ông không phản ứng nhanh, ở trong chỗ đó, nếu nổ liên tiếp kiểu này sẽ bị thương.
Cho dù may mắn chạy thoát, Cơ Giáp cũng sẽ tàn tạ không còn gì.
Nếu vậy thì quá mất mặt rồi, ông làm sao còn mặt mũi nào mà đi khảo hạch Lăng Lan.
"Lăng Tiêu à, con trai này của cậu quả là không thể xem thường được." Tề Diệu Dương cười khổ, cũng vì ông khinh thường đối thủ mà suýt nữa thì lật thuyền trong mương, điều này chẳng phải dạy ông một bài học, bất kể là đối thủ nào cũng phải dùng hết sức mình hay sao?
Lúc này Tề Diệu Dương không còn chút cảm giác khinh địch nào nữa, xem Lăng Lan thành một đối thủ ngang tài ngang sức, chứ không phải mang tâm lí là một người đi trước dạy dỗ người đi sau nữa.
Tề Diệu Dương đột nhiên nhớ đến câu nói của Lăng Tiêu, chỉ có đồng cấp mới có thể bức ra được tiềm lực và thực lực chân chính mà thôi..
Choáng! Xem ra câu này không phải chỉ đơn giản là nói về con của cậu ta, mà còn là nói với mình đây.
Tề Diệu Dương nhịn không được nghiến răng nghiến lợi, ông như tháy được Lăng Tiêu trốn quan sát trận đấu này rồi cười ha hả với sự chật vật của ông.
"Tên khốn nạn này!" Tề Diệu Dương âu sầu rủa một tiếng, sau đó ánh mắt trở nên bình tĩnh không chút gợn sóng, đây là trạng thái Thiên Kình, có thể khống chế tâm trạng của bản thân, vào trạng thái điều khiển tốt nhất.
Những người quen biết Tề Diệu Dương cũng biết, một khi ông đã vào trạng thái này, Tề Diệu Dương sẽ biến thành một cái BUG vô địch.
Trừ khi đối thủ của ông là Thần Cấp Sư Sĩ ra.
Đại tá Mễ khiếp đảm nhìn n điểm phong tỏa bỗng chốc nổ tung kì lạ như vậy, càng khiếp hơn bởi kĩ năng thần kỳ của đối thủ của Lăng Lan dùng để rời khỏi đó, bởi vì kỹ năng nọ, là kĩ năng chỉ có Thần Cấp Sư Sĩ phối hợp với Thần Cấp Cơ Giáp mới có thể thi triển được, mang tên là "Thuấn Di".
Trong toàn bộ Liên Bang, chỉ có một Cơ Giáp Sư duy nhất có thể làm được kỹ năng cùng loại, ở trong Liên Bang, ông ấy tự xưng là Thiên Kình Địa Sát Song Vương, danh xưng là Thiên Kình Tệ Diệu Dương!
Chẳng lẽ đối thủ của Lăng Lan là Thiên Kình Tề Diệu Dương! Đại tá Mễ nghĩ đến đây mà choáng váng mặt mày
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...