Đại tá Mễ đánh giá rất cao người thanh niên trước mặt này, chỉ tiếc Hà Húc Dương lại phá vỡ kỳ vọng của ông: "Không, không phải, tôi dắt cậu ấy đến kích hoạt chiến đội của mình."
"Cậu ta là đội trưởng?" Đại tá Mễ thất vọng hỏi, nhưng chuyện này cũng bình thường, lính mới ghê gớm như vậy sao không tự mình lập đội đến tung hoành chiếm lấy một vùng trời riêng trong quân đội chứ.
Đại tá Mễ liền bình tĩnh, sau đó phát hiện ra điểm kì lạ: "Chỗ khác không kích hoạt được sao? Mới gì lại đến chỗ của tôi vậy? Khiến tôi mừng hụt một hồi."
Mặt Hà Húc Dương rất vô tội: "Đây là chỉ thị của Đại tướng."
Đại tá Mễ nghe vậy, tò mò liếc nhìn Lăng Lan.
Trong lòng đã hiểu, có thể đây là nhân tài mà Đại tướng xem trọng.
Bởi vậy ông ta cào cào đầu tóc như tổ quạ, lấy lại tinh thần rồi mở máy liên lạc ra, giọng ỉu xìu hỏi: "Tên gì?"
Lăng Lan biết ông ấy đang hỏi cô, nên trả lời: "Lăng Lan!"
"Lăng Lan, Lăng nào Lan nào?" Đại tá Mễ hỏi trong vô thức, nhưng Lăng Lan còn chưa kịp trả lời, ông ấy đã ngẩng đầu kinh ngạc: "Cậu chính là Lăng Lan!"
Lăng Lan nhướn mày một chút, đại tá Mễ tỏ ra như vậy khiến cho cô cảm thấy không thể kiểm soát chuyện này được.
Đại tá Mễ ngạc nhiên đến độ này không ngoài dự đoán của Hà Húc Dương, có thể nói ông ấy ngàn dặm xa xôi đi cùng Lăng Lan đến đây, còn có một nguyên nhân nữa, là muốn thấy biểu cảm của người này đây.
Quả như ông nghĩ, hoảng hốt đến mức này.
Hai người quen nhau ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên ông thấy người trước giờ lơ là chẳng quan tâm ai lộ ra vẻ mặt như vậy, Hà Húc Dương cảm thấy vừa lòng đẹp ý rồi.
Vì vậy ông mỉm cười: "Đúng vậy, cậu ấy là Lăng Lan, chính là người đánh đội trưởng đội dự bị Liêm Thiệu Cảnh trong chiến đội của ông te tua bầm dập- Lăng Lan."
Lăng Lan nghe xong, trên trán đã sổ đầy vạch đen.
Trưởng Tham mưu đang trả thù chuyện cô bán đứng ông đây mà.
Quả nhiên muốn qua cửa không đơn giản như vậy, không ngờ đây là đại bản doanh của chiến đội người ta, cô có khác nào là tự chui đầu vào rọ đâu.
Cô còn bị cha nhà mình ném vào nữa chứ.
Lăng Lan bỗng nhận ra, Lăng Tiêu nha, thật sự là một người thích hố nữ (*gài bẫy con gái).
Cứ mỗi lần tưởng chuyện rất đơn giản, chỉ cần có cha cô nhúng tay vào thì chuyện cực kì đơn giản cũng trở thành phức tạp.
Năm đó, ông ném cô vào trường Đệ nhất nam sinh như nào, bây giờ ném thẳng vào đại bản doanh của chiến đội người ta cũng là như thế.
Nghĩ đến đây, Lăng Lan cảm thấy đau đầu không thôi, choáng váng luôn, điều này không hợp lí chút nào.
Đáng lẽ phải là hố cha mới đúng chứ, sau này cô nhất định phải hố cha vài lần, mới có thể thay đổi hướng đi của chuyện này rồi.
Đại tá Mễ quan sát kĩ Lăng Lan, khi này đại tá Mễ không còn cà lơ phất phơ như ban đầu nữa, mà như một dã thú phát hiện ra con mồi của mình, khiến cho Lăng Lan bỗng dè chừng.
Tất nhiên, cho dù đại tá Mễ có giữ nguyên vẻ mặt vô hại như lúc trước, Lăng Lan cũng nào dám thả lỏng.
Dù sao chuyện ba tháng trước, là một trận cô ra tay vả mặt chiến đội của người ta.
Đại tá Mễ nhanh chóng đưa tên của Lăng Lan vào, sau đó chỉ vào khoang đăng nhập vào thế giới ảo: "Cậu chọn đại một cái đi, rồi máy chủ sẽ báo cho cậu biết nội dung cửa đầu tiên."
Dứt lời, ông ta không thèm nhìn Lăng Lan và Hà Húc Dương nữa, tiếp tục đăng nhập vào thế giới ảo.
Đang tính đóng cửa khoang, thì nhớ ra điều gì đó, nên mới hơi ngừng một chút nhắc nhở nghiêm túc: "Còn nữa, đừng có làm gián đoạn tín hiệu khoang của tôi..
Nếu như qua hết cửa trong thế giới ảo tôi sẽ tự ra ngoài để sắp xếp chuyện tiếp theo." Ngụ ý là đừng có làm phiền ông ta nữa.
Hà Húc Dương nhìn thấy đại tá Mễ đăng nhập vào thế giới ảo, sau đó nhìn Lăng Lan đầy ân cần, như thể muốn chờ kết quả cửa đầu của Lăng Lan.
Nhưng mà Lăng Lan từ chối, dỗ ngọt lấy lí do là cha của mình không thể thiếu đi ông ấy được, nên Hà Húc Dương vui vẻ rời đi, bây giờ chỉ còn mình Lăng Lan ở đây.
Lăng Lan hít sâu một hơi, không cần biết cha của cô tính làm gì, Lăng Lan biết khó mà vẫn phải chịu.
Không thể phủ nhận, Lăng Lan cho dù biết mình đến đại bản doanh của chiến đội, nhưng trong lòng vẫn phấn chấn không thôi.
Hệ thống học tập dạy dỗ ngang tàng như vậy, đã dạy được một người hiếu chiến rồi..
Cho dù là chiến đội đặc chủng có là thiên đình, cô cũng không ngại trở thành Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung.
Lăng Lan âm thầm hạ quyết tâm, sau đó chọn một khoang đăng nhập, đăng nhập vào thế giới ảo.
"Ồ, thằng nhóc này trước giờ chưa từng gặp, nó là ai vậy?" Lăng Lan đăng nhập vào thế giới ảo không cần đếm ngược, nên vừa vào thế giới ảo đã nghe thấy có người ngạc nhiên hỏi vậy.
Xung quanh người nọ còn vài người nữa cũng đang nhìn cô, Lăng Lan không muốn ai phát hiện bí mật của mình nên vẫn giả vờ như trong tình trạng đăng nhập, không hề nhúc nhích gì.
"Tôi cũng không biết nữa, nhưng mà hôm nay không phải là ngày kết thúc kì huấn luyện tân binh à? Chẳng lẽ đội trưởng đi đào người mới?" Nhìn thấy cậu trẻ kia còn nhỏ và gương mặt non, chắc là người mới.
Mà khoang này chỉ có người nào thuộc chiến đội đặc chủng mới có thể đăng nhập mà thôi, cho dù đội dự bị cũng không được phép dùng, bởi vì dự bị dù sao vẫn là dự bị, nếu không tìm cách vượt lên để trở thành thành viên chính thức, thì cũng sẽ bị người loại trừ ra, không thể vào đội đặc chủng nữa.
Bởi vì bảo vệ an toàn cho đội viên trong đội đặc chủng, tránh địch quốc điều tra ra được vị trí bản doanh, sau đó người có Hư Năng Lực sẽ xâm lấn vào máy chủ.
Nên mỗi quân đoàn với những người sắp vào chiến đội sẽ tiến hành mười tám đời tổ tông nhà họ, chắc chắn là người nhà họ không ai là gián điệp, mãi mãi trung thành với Liên Bang thì mới được phép thông qua.
Nghiêm ngặt như vậy là vì đội đặc chủng là một đội quyết định sức chiến đấu trong quân đoàn, nếu bị xâm nhập vào máy chủ, có thể khiến cho đội đặc chủng rớt xuống đội thường hạng 3, rất lâu sau mới có thể lấy lại nguyên khí.
"Có thể lắm, có khi đội trưởng ấm ức khi huấn luyện ở quân doanh của Đao Phong, cho nên muốn tìm một tân binh (lính mới) xả giận, sau đó nhắm được nhóc này.." Một quân nhân hơn ba mươi tuổi vuốt cằm đoán.
"Yêu Lang, đừng nói về Đao Phong nữa.." Những người này không hẹn mà xanh mặt, nhớ lại cuộc sống bi thảm ba tháng trời qua, còn chưa có phần thưởng nữa.
Nói cái gì mà phần thưởng, cái gì mà cuộc sống nhàn nhã lắm? Mẹ nó, chỉ biết lừa người.
Nếu không có đội trưởng cùng họ huấn luyện, chỉ sợ họ sẽ nổi điên biểu tình trong doanh trại của Đao Phong luôn, dĩ nhiên biểu tình sẽ thất bại, nhưng mà huấn luyện trong đó đều là biến thái! Đều là ma đầu hết rồi! Lật bàn!
Yêu Lang dường như cũng nhớ lại khoảng thời gian trước đó, nên lảng sang chuyện khác: "Đùa thôi, cho dù đội trưởng nhắm đi nữa, muốn trở thành đội viên của đội đặc chủng chúng ta thì phải điều tra sáu tháng lận, điều kiện phù hợp mới có thể vào đại bản doanh, rồi mới được đăng nhập vào đây, hôm nay chưa đủ đâu."
Như vậy nghĩa là, người mới này đại đội trưởng đã nhắm từ lâu rồi, dù sao lính mới vào quân đoàn cũng được vài tháng, chưa đủ sáu tháng..
vậy người trong kia chắc là một lính thường trưng quân mỗi năm mà thôi.
Bọn họ đều bác bỏ là lính thường, bởi vì người mới theo quân trong thời gian ngắn còn không bằng với người mới từ trường quân đội ra, không hề cùng hệ quy chiếu không cần so sánh.
Vậy đội trưởng nhà họ, tuy là thích những binh lính bình thường ra chiến trường rồi từ từ đi lên, nhưng không cho phép một lính thường vào đội đặc chủng đâu, bởi vì chuyện đó không phải là tốt cho anh ta, mà lại hại anh ta đó.
Muốn trở thành một cường giả (*kẻ mạnh), chỉ có thể rửa tội bằng máu của những trận chiến, cận kề với cái chết mới có thể thay da đổi thịt, nếu không thì quân sinh (*sinh viên học trường quân đội ra) bình thường có tư chất thế nào cũng không thành được một người quân sinh ưu tú.
"Ba tháng, không lẽ đại đổi trưởng đã có sẵn mục tiêu rồi? Hay là năm nay có một thiên tài trong trường quân đội? Khiến cho đội trưởng động lòng, đành liều một lần để đối phương gia nhập chiến đội?" Có người nghi ngờ hỏi.
"Có phải Lăng Lan gì đó đánh bại Liêm Thiệu Cảnh không?" Có người mỉa mai một câu.
"Đâu có tốt vậy, đối phương cũng bị Liêm Thiệu Cảnh đánh cho bị thương bất tỉnh, còn vắng ba tháng tân binh đó.." Có người trả lời.
"Nhưng mà Liêm Thiệu Cảnh điều trị hơn một năm mới khỏe lại, xem ra đối phương vẫn không bị thương bằng Liêm Thiệu Cảnh." có người lại có cách nhìn khác.
"Vắng mặt ba tháng tân binh, cũng có khi chưa khỏi hẳn còn đang trị liệu không chừng.
Rất có thể trì hoãn đến năm sau học cùng khóa mới không chừng." Những người khác cũng nói ra suy nghĩ của mình.
Theo quy định của quân đoàn, nếu như bỏ lần huấn luyện này, thì đối phương phải chờ nửa năm.
Đột nhiên có người chen lời: "Nói không chừng cậu ta là Lăng Lan."
"Không thể nào," Câu này khiến tất cả mọi người hô lên, Lăng Lan vả mặt đội đặc chủng, đại đội trưởng vốn là người bao che khuyết điểm nhất định sẽ không vừa mắt đối phương, trừ phi Lăng Lan thật sự quá yêu nghiệt đến mức đội trưởng có thể bỏ qua những chuyện này..
Nhưng mà không thể nào đâu, đại đội trưởng nhà mình là người ngay cả Vương Bài Sư Sĩ, Thể thuật đạt đến Khí Kình Đại Viên Mãn còn thấy mới đạt chuẩn thôi.
Trừ khi là cấp Lĩnh Vực, hoặc Hoàng Cấp Sư Sĩ thì may ra mới khiến ông ấy đồng ý, nhưng mà một lính mới đạt nổi sao?
Cưng nói được sao? Baby, em nên về nhà uống thuốc đi, em nghĩ rằng ai cũng là Lăng Tiêu chắc?
Bọn họ phát hiện ra đôi mắt Lăng Lan từ mê man trở thành rõ nét, biết là thời gian đăng nhập đã qua, nên trong đó có người liếc nhìn sang Yêu Lang, Yêu Lang khi này mới lười biếng duỗi người, đá về phía Lăng Lan, rồi dần bước đến trước mặt cô.
Lăng Lan quan sát gương mặt vừa đến, đối phương đang cười như có như không, nhìn thì có vẻ thân thiện dễ gần, nhưng trong nụ cười mang theo nét lạnh lùng.
Trong đám người nọ, anh ta thiên về dáng người vai u thịt bắp, có phần khôi ngô cao lớn hơn những người khác.
Lăng Lan cảm thấy đối phương không gây sức ép mấy với cô, có thể Thể thuật chưa đến cấp Lĩnh Vực, nhưng mà cô không biết đẳng cấp Cơ giáp của anh ta, chỉ là Lăng Lan nghe thấy xưng hô của anh ta với những người trong chiến đội, đoán là anh ta đảm nhiệm vị trí như quân sư tham mưu gì đó..
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...