Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Ở cửa vào của trung tâm học viện đồng quân, nhân viên của học viện được tập trung từ sớm để có thể kiểm soát tình hình hỗn loạn trong ngày hôm nay.

Ở cửa lớn, vô số chiếc H-Bahn ở không trung không ngừng đáp xuống, nếukhông phải hôm nay chính phủ sớm phái cảnh sát duy trì trật tự đến thì trên bầutrời của học viện nhất định sẽ xảy ra nhiều vụ tai nạn đáng tiếc.

Không có biện pháp, xe đến thật sự rất nhiều, hàng năm đều sẽ có gần mười ngàn học sinh tiến vào nhập học ở học viện này, mà quy định của trường là 1 tuần chỉ về nhà một lần nên tấp cả người lớn trong nhà đều đến đây đưa con đi học, điều này dẫn đến tình trạng quá tải như bây giờ.

Dù sao chỉ có một trăm đứa trẻ đầu tiên được lọt vào cấp đặc biệt mới có thể học ngoại trú, có quyền tự do lựa chọn chương trình học, những đứa trẻ khác chỉ có thể nhận an bày của trường học, tiến hành quá trình học tập cách ly với gia đình, chỉ được về nhà một tuần một lần.

Nhưng mà những đứa trẻ của cấp ưu tú và phổ thông trong trường cũng không phải không có cơ hội thay đổi vận mệnh của mình, mỗi năm học viện đều tổ chức hai lần tuyển chọn học sinh vào cấp đặc biệt, như vậy mỗi năm học sinh trong học viện có hai cơ hội và thách thức để nắm giữ vận mệnh tương lai của mình. Học viện làm như vậy chính là để khuyến khích đám trẻ có tinh thần cạnh tranh, cứ nữa năm lại thay đổi danh sách học sinh một lần. Cho dù trước kia cậu là học sinh cấp đặc biệt, ưu tú hay phổ thông, cậu đều được đối xử bình đẳng, chỉ có những người tiến vào top 100 thì mới có tư cách học ở cấp đặc biệt trong nữa năm tiếp theo.

Đương nhiên, không phải chưa từng có trường hợp học sinh cấp ưu tú và câp phổ thông thành công tiến vào top 100, vào cấp đặc biệt, nhưng điều này vô cùng hiếm, cực kỳ khó gặp. Những đứa trẻ lọt vào cấp đặc biệt ngay từ đầu đã nhận được vô số tài nguyêntrong quá trình học tập, dù chỉ nữa năm nhưng cũng đủ làm cho bọn chúng kéo rộng khoảng cách về thực lực với những đứa trẻ khác!

Bất quá đi như vậy nhưng đây cũng là một cơ chế công bằng, là cơ hội mà nhà trường dành cho những đứa trẻ ban ưu tú có thể cá chép vượt long môn hóa rồng, chỉ là chúng có nắm được cơ hội này hay không thì chỉ có thể dựa vào ý chí của chúng.

Ở một góc trong quảng trường của học viện đồng, Tề Long, Hàn Kế Quân, Hàn Tục Nhã cùng với hai anh em song sinh Lạc Lãng, Lạc Triều đang đứng cùng đang ngẩng đầu nhìn bầu trời, giống như đang tìm kiếm thứ gì.

Từ sớm bọn họ đã tới học viện đồng quân. Từ khi biết mình đã tiến vào cấp đặc biệt cấp, bọn họ liền thập phần hưng phấn, chờ mong đến ngày khai giảng.

Không sai, thành tích của 5 người đều lọt vào top 100, Tề Long, Hàn Kế Quân, Lạc Lãng đều thuộc đặc cấp ban 1, mà hai cái cô bé Lạc Triều, Hàn Tục Nhã cũng thuận lợi tiến vào đặc cấp ban 2, điều này làm cho hai cô bé mừng như điên. Lúc trước người lớn trong nhà cũng không quá xem trọng các cô, họ đều cho rằng hai cô có thể tiến vào ưu tú ban 1 chính là thàn tích cao nhất rồi, không nghĩ tới lúc thành tích được công bố thì... Các cô đắc ý một phen.


Không chỉ có như thế, trong tổ kiểm tra của bọn họ, hai người La Thiếu Vân và Nguyên Du Vân cũng tiến vào top 100, trở thành thành viên của cấp đặc biệt ban 2, hai người còn lại trong nhóm tuy kém hơn bọn họ một chút, nhưng vẫn thuận lợi lọt vào cấp ưu tú ban 1. Đây là cấp tốt nhất sau cấp đặc biệt.

Hàn Tục Nhã và Lạc Triều, mình có thể đạt thành tích tốt như vậy đều nhờ Lan lão đại (các anh trai đều nhận người ta làm lão đại rồi, các cô đương nhiên cũng theo), bất quá các cô cũng biết về sau phải dựa vào nỗ lực chính mình. Các cô cũng không thành người đầu tiên rớt khỏi cấp đặc biệt.

"Tề Long, còn không tìm thấy chiếc H-Bahn của lão đại sao?" Cô bé mập Hàn Tục Nhã không khách khí hỏi Tề Long.

Hàn Kế Quân nghe xong, cau mày. Cậu rất không thích em họ mình dùng gịong điệu sai sử như vậy với Tề Long, không thể bởi vì là người quen mà hành độngkhông đúng mức như vậy, sau này không cẩn thận nhất định sẽ đắc tội với người khác.

Tề Long không trả lời, cũng không tức giận gì, cậu ta chỉ mở to mắt nhìn lên trời, đáng tiếc vẫn không nhìn thấy thứ mình cần tìm.

Hàn Tục Nhã thấy Tề Long không để ý đến mình có chút tức giận. Vừa định nói chuyện thì nhìn thấy ánh mắt trừng lên của anh họ mình, cô dù phẩn nộ cũng chỉ có thể im lặng đi xuống. Dù sao cha mẹ của cô đều đã đọc lệnh yêu cầu cô phải nghe lời của Hàn Kế Quân, cô cũng không dám làm trái.

Tề Long rốt cục nhịn không được thu hồi tầm mắt, xoa xoa đôi mắt hơi đau xót, bất đắc dĩ nói: "Không thấy được chiếc H-Bahn trước kia lão đại ngồi..."

Lạc Lãng cười lạnh: "Gọi người khác là lão đại mà lại quên ghi lại số liên lạc, thật phục nha.”

Bởi vì lúc trước Tề Long quá cao hứng nên quên trao đổi số liên lạc với Lăng Lan, vậy nên bây giờ cậu cũng chỉ có thể dựa vào khả năng “nhìn” của mình để tìm chiếc H-Bahn mà trước đây Lăng Lan đã ngồi.

Tề Long liếc Lạc Lãng một cái phản kích: "Không phải cậu cũng quên sao?” Đều giống nhau cả thôi, đứng đó mà ra vẻ.


"Cậu..." Lạc Lãng bị Tề Long đánh trúng đau chân, nhất thời thẹn quá thành giận.

Hàn Kế Quân đau đầu xoa xoa mi tâm của mình, mở lời khuyên giải: "Được rồi được rồi, đều nhận một người làm lão đại, chúng ta xem như đã ngồi trên cùng một chiếc thuyền, đoàn kết một chút, đừng để lão đại không vui.”

Có lẽ câu “lão đại không vui” của Hàn Kế Quân, mà hai đứa trẻ đang phùng mang trợn má thu liễm lại, cùng “Hừ” một tiếng rồi quay đầu không thèm nhìn nhau.

Hàn Kế Quân cười khổ, hai người này quá khó trị, xem ra phải đợi Lan lão đại đến mới có thể giải quyết vấn đề của hai người bọn họ. Được rồi người luôn luôn chiếu cố Tề Long như Hàn Kế Quân cuối cùng cũng tìm được cách vứt gánh nợ này, đem ném cho Lăng Lan phụ trách.

Đúng lúc này, tiếng còi cảnh báo khẩn cấp của học viện được kéo vang, vang vọng khắp đất trời!

Tiếng báo động này có nghĩa từ bên ngoài phạm vi của học viện, có một loại vũ khí nào đó đang xông tới.

Trời ạ, có người dám tập kích học viện đồng quân trung tâm của Doha? Chẳng lẽ bọn họ không biết đây là nơi đóng quân thường trú của một đội binh cơ giáp Liên Bang sao?

Không đợi Tề Long Lạc Lãng phản ứng, nằm ở cuối tầm mắt của họ, bên kia bầu trời, một cơ giáp màu xám đang nhanh chóng lao về phía bên này, thân máy bay cao lớn, uy vũ, hai thanh kiếm ánh sáng ta lớn treo ở sau lưng, chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác sợ hãi.

Nhưng học viện cũng rất nhanh chóng ứng phó, sáu cơ giáp màu trắng từ trong học viện bay ra, ngăn đón cơ giáp màu xám kia.


Sở dĩ học viện không trực tiếp nổ súng là vì chiếc cơ giáp kia phát ra tín hiệu thuộc quân đội bạn, không phải kẻ thù, bất quá học cũng không dám khinh xuất.

Thấy một màn này, khuôn mặt của tất cả những đứa trẻ có mặt trên khuôn viên cùng thể hiện một biểu hiện chính là há hốc miệng và khiếp sợ. Bọn chúng căn bản chưa bảo giờ được nhìn thấy cơ giáp Liên Bang thật sự ngoài đời, nhiều nhất cũng chỉ có thể thấy qua hình ảnh, hoặc qua phim hoạt hình 3D, tuy có chút không thật nhưng vẫn khiến đám trẻ hưng phấn.

Nhưng mà bây giờ thì khác, hai mắt của bọ trẻ đều mở to, lóe sáng lên, không thể nghi ngờ là đám trẻ đã bị những cơ giáp mạnh mẽ, uy vũ hấp dẫn làm cho mê muội.

Bất quá người lớn bên cạnh bọn trẻ cũng không có tâm tình mà xem những cơ giáp đó, nếu cơ giáp màu xám kia thật sự là kẻ địch thì bọn họ chết chắc. Uy lực của cơ giáp thật sự quá khủng bố, cho dù không mang theo vũ khí bên người thì chúng cũng cực kỳ nguy hiểm, chỉ một chiêu tự bạo của nó thôi thì thứ đó tuyệt đối không phải sức mạnh mà người thường có thể chống được, tất cả cùng chết.

Bất quá tình hình tiếp theo cũng khiến cho bọn họ yên lòng, 6 cơ giáp màu trắng sau khi đạt được thống nhất với cơ giáp màu xám,nó liền hộ tống cơ giáp màu xám đi tới khu ven bên ngoài học viện rồi từ từ đáp xuống.

Lúc này, Tề Long đột nhiên mở miệng hỏi Hàn Kế Quân: "Tiểu Quân, các gia huy trên cơ giáp màu xám kia cậu có thấy rất quen không? Hình như tớ đã thấy nó ở đâu rồi đó.”

Hàn Kế Quân kỳ thực cũng đang nghiên cứu vấn đề nà, cậu cũng cảm thấy có chút quen thuộc, nghe Tề Long hỏi cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, không sai, quả thật rất quen, tớ khẳng định đã nhìn thấy nó, không lẽ là của gia tộc nào mà chúng ta quen biết sao?”

Cơ giáp màu xám là cơ giáp của những gia tộc tư nhân, hơn gia huy của cơ giáp chính là dấu hiệu để biết cơ giáp đó thuộc gia tộc nào, Hàn Kế Quân tự nhiên mà nghĩ như vậy.

Lạc Lãng đối với hành vi chuyện bé xé ra to của hai người không cho là đúng, ở trong mắt cậu ta, đây chỉ là một cơ giáp hoàn toàn bình thường, chỉ giống như chim chóc vậy, những gia tộc lớn nhỏ của Liên Bang đều thích loại mấy loại gia huy như vậy, nhìn nhiều cũng thấy quen thôi.

Hàn Kế Quân và Tề Long suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra vì sao, những gia tộc mà họ quen khẳng định không ai dùng loại gia huy như vậy, vậy họ đã thấy nó ở đâu?

Lúc này Lạc Triều ở bên cạnh đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Hình như trên chiếc H-Bahn mà Lan lão đại ngồi cũng có khắc gia huy giống như vậy.”


"A..." Ba bé trai bên cạnh vẻ mặt kinh ngạc, câu nói của Lạc Triều nằm ngoài dự kiến của bọn học.

Hàn Kế Quân càng hoang mang, chẳng lẽ cậu và Tề Long không thể nhớ hình ảnh lúc đó nhưng tiềm thức lại không bỏ qua, ghi lại ư? Vậy nên mới cảm thấy quen thuộc.

Mà Tề Long bởi vì câu nói của Lạc Triều lập tức đem nghi vấn trong lòng ném đi, đã có đáp án, cậu cũng lười suy nghĩ nhiều.

Lạc Triều bị anh trai và người con trai bên cạnh nhìn chằm chằm có chút hoảng, lập tức trốn sau lưng Hàn Tục Nhã, không dám nói thêm nữa.

"Em gái, đến đến đến, nói cho anh biết, làm sao em biết trên xe của lão đại có khắc hình gia huy đó?" Lạc Lãng vẻ mặt vui vẻ, vội kêu em gái ra hỏi rõ.

Lạc Triều nhìn tầm mắt của mọi người đều tập trung chỗ mình càng thêm ngượng ngùng, cô nhỏ giọng nói: "Em chỉ muốn biết thêm một chút chuyện của lão đại, nên khi xe của lão đại đến đón, em có nhìn kỹ một chút.”

Trong lòng Lạc Lãng chua xót, em gái cùng mình lớn lên cứ như vậy dễ dàng bị người khác cướp mất? Không được, tuy rằng cậu phục Lăng Lan, nhưng cũng không thể đem em gái yêu dấu của mình dâng cho người khác như vậy được…Trong lòng Lạc Lãng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải nghĩ cách cách ly Lan lão đại và em gái mình, em gái bảo bối của mình tuyệt đối không thể cho bất cứ kẻ nào cướp đi, dù Lan lão đại cũng không được.

Hàn Kế Quân cũng không quản rối rắm trong lòng Lạc Lãng, cậu nhìn bộ cơ giáp bắt đầu đáp xuống đất ở đằng xa liền mở chốt của máy liên lạc.

"Ôi, chủ nhân à, cậu rốt cục nhớ tới tôisao, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cậu?" Máy liên lạc bắt đầu vang lên tiếng nói trong trẻo của cô gái, có chút thanh lãnh nhưng cũng có chút ý làm nũng.

Điều này làm cho hai anh em Lạc Lãng vô cùng tò mò mà nhìn đi nhìn lại nhiều lần, vì liên lạc khí của Hàn Kế Quân và bọn họ khác nhau hoàn toàn, máy của cậu ấy có chứa hệ thống trí năng, máy của bọn họ chỉ mặc định giọng nói cứng nhắc, chưa được nhân tính hóa.

Tề Long và Hàn Tục Nhã đã nhìn thứ đó đã quen nên vẻ mặt vẫn lạnh nhạt. Hàn Kế Quân rất thật thích mấy thứ công nghệ cao, vài năm nay trước cũng không biết cậu đào đâu ra chiếc máy ấy.[/size]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui