Trong màn hình, bốn cơ giáp màu đỏ ngay lập tức thủ thế phản kích, bất quá họ cũng không động thủ trước mà chủ động tiến hành đối thoại với hai đội cơ giáp trước mặt. Đáng tiếc nghe không được bọn họ đang nói cái gì, điều này làm cho Lăng Lan có chút xúc động, muốn lập tức đi không gian học tập tu luyện tinh thần lực, phải nhanh chóng nâng cao khả năng của tinh thần lực, như vậy mới có thể để tiểu Tứ đánh cắp tin tức liên lạc.
Đúng lúc này, khung cảnh đang yên tĩnh giằng co giữa ba đội cơ giáp bị tiếng cảnh báo kinh động, tập thể đồng thời giơ vũ khí lên nhắm về một hướng hướng. Hóa ra hai cơ giáp đang cố gắng tránh pháo laser trong lúc không cẩn thận đã đi vào phạm vi cảnh giới của các cơ giáp.
Đang trên đường chạy trốn, quang não của cơ giáp B đột nhiên phát ra tiếng cảnh cáo vội vàng: "Cảnh cáo, phát hiện kẻ địch, cảnh cáo, phát hiện kẻ địch."
Lúc này cơ giáp B này mới phát hiện trên rađa theo dõi của mình xuất hiện rất nhiều điểm đỏ, hắn trực tiếp phóng to hình ảnh, ngay lập tức hình ảnh của mười lăm cơ giáp đang hướng về phía mình xuất hiện.
"Chết tiệt, vì sao nơi này lại có nhiều cơ giáp như vậy? Không phải đã bảo đảm không một bóng người sao?" Giờ phút này trong lòng cơ giáp B lạnh như băng, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh sau lưng không ngừng nhỏ giọt... Chẳng lẽ nhiệm vụ lần này là một cái bẫy sao?
Cơ giáp A cũng phát hiện tình huống, sắc mặt trắng toát: “Đội trưởng, chúng ta nhanh chóng chạy thôi.”
Cơ giáp B cắn chặt răng, hắn nhìn thoáng qua những cơ giáp trên màn hình, lại nhìn hai quả đạn vẫn theo sát phía sau nhanh chóng quyết định: “Đi theo tôi, chúng ta cứ như vậy đi lên.” Tình trạng tiến thoái lưỡng nan của bọn họ không chấp nhận chuyện lùi bước, chỉ có thể cố gắng tiến lên thì mới có hi vọng sống.
Hai cơ giáp cũng không dừng lại, ngược lại càng đẩy nhanh tốc độ hướng bên này chạy qua, đương nhiên cơ giáp B cũng không quên mở tín hiệu liên lạc công khai: "Quân đoàn ba cơ giáp đoàn thứ bảy, xin hãy giúp chúng ta giải quyết hai quả đạn truy tung ở phía sau.”
Cơ giáp B biết lời nói dối này rất dễ dàng bị vạch trần, nhưng mục đích của hẳn cũng chỉ là muốn những người ở trước này có thể do dự một phút. Chỉ một phút thôi, bọn họ liền có thể chạy khỏi phạm vi theo dõi rồi, nếu may mắn một chút, bọn họ còn có thể thoát luôn hai đầu đạn kia.
Quả nhiên đối phương nghe thấy lời nói này thì một đội cơ giáp liền hạ súng của mình xuống, một đội cơ giáp khác nhanh chóng nâng súng lên nhắm về phía sau lưng của hai cơ giáp kia, chỉ có bốn cơ giáp màu đỏ kia vẫn đứng kiên định như cũ không động tĩnh gì.
Lăng Lan bên này vì không biết đối phương nói gì nên vô cùng kinh ngạc khi thấy những hình ảnh trên, cô thấy sáu cơ giáp đại biểu cho quân nổ súng đầu tiên nhưng mục tiêu của học lại là hai quả pháo phía sau.
Lăng Lan nhướng mày, vẻ mặt nghiêm túc, không lẽ hành động ám sát cô lần này là do lệnh của quân bộ? Là do cô hấp thụ thuốc kích phát gen quá nhiều nên khiến cho cao tầng của quân bộ cố kị”
Không! Lăng Lan lập tức phủ quyết khả năng cái này. Mấy năm nay tuy cô không thể tiến vào thế giới vì tuổi còn nhỏ, nhưng tất cả tin tức trên đó cô đều nắm rất rõ ràng. Ở thời đại này, mỗi người sinh ra liền được đào tạo đển trở thành một quân nhân chân chính, mà mục đích của tất cả quân nhân chính là trở thành người điều khiển cơ giáp.
Với những cơ giáp thông thường thì điều kiện điều khiển chúng vô cùng dễ dàng nhưng với những cơ giáp cao cấp thì khác, điều kiện để trở thành người điều khiển cơ giáp cao cấp vô cùng cao, nhất là về thể chất, có thể nói là chỉ có yêu nghiệt mới có thể điều khiển được. Cho nên, Liên Bang luôn cực kỳ coi trọng những đứa trẻ có thể trở thành cơ giáp sĩ cao cấp, các phe phái đều giám sát lẫn nhau để mầm non mà mình phát hiện không bị người khác cướp mất.
Nếu không phải vì điểm này thì một đứa trẻ như cô có thể chọc tới ai? Là gia tộc Lăng thị đã bị đuổi khỏi Doha Lăng? Bọn họ không có lá gan lớn như vậy, nếu như bị tra ra quân đội tuyệt đối sẽ là đám người đó hoàn toàn biết mất, khiến cho bọn họ không bao giờ có thể ngẩng đầu.
Không phải vì mình Lăng, cũng không phải do gia tộc gây ra, như vậy thì vì sao? Đột nhiên Lăng Lan chợt nhớ tới người cha đã hy sinh của mình.
Lăng Lan cảm thấy rất có khả năng, có thể lúc cha mình ở quân bộ đã vô tình chọc giận người nào đó...
Lúc này Lăng Lan mới phát hiện, những thông tin mà cô biết về cha của mình thật sự rất ít, cô có chút hối hận, vì sao mấy năm nay cô không nghĩ tới việc hỏi chuyện của cha mình với Lăng Tần nhỉ?
Đương nhiên, Lăng Lan biết cha của mình là người nổi tiếng nhất Liên Bang... ách, không, phải là nhân vật nổi tiếng nhất các hành tinh, là người cực kỳ anh tuấn và tiêu sái, tuổi trẻ tài cao đầy hứa hẹn, là người mạnh mẽ nhất, ôn nhu nhất, không có bất cứ điểm xấu nào. (đương nhiên tất cả những thông tin trên đều do người mẹ Lam Lạc Phượng kể lại cho cô, mà cô cũng không quá tin tưởng những thông tin nầy, theo cô những điều trên nhất định là do mẹ yêu cha quá mù quáng nên mới phóng đại như vậy. Tất nhiên cô cũng chỉ giám nói những điều này trong lòng, nếu dám nói với mẹ cô thì cái mông nhỏ của cô nhất định sẽ bị đánh nát)
Lúc này Lăng Lan chỉ biết cha mình là vị thiếu tướng trẻ tuổi nhất của Liên Bang, trong một lần ra chiến trường thì bị hãm hại, hy sinh trong thông đạo, ngoài ra cô cũng không biết gì khác….Ách, cũng không phải, ít nhất cô cũng thường nghe thấy người mẹ Lam Lạc Phượng lúc nào cũng nói với cô cha mình lợi hại như thế nào.
Lăng Lan quyết định lần này về nhà, cô nhất định phải biết rõ chuyện của cha mình, như vậy cô mới có thể biết kẻ địch của mình là ai mà có những biện pháp đề phòng.
Tuy rằng trong đầu Lăng Lan suy nghĩ rất nhiều nhưng mọi chuyện vẫn diễn ra rất nhanh chóng, hai cơ giáp kia vừa mới tiếp cận ba đội cơ giáp bên này thì một hình ảnh bất ngờ xuất hiện, bốn cơ giáp màu đỏ nãy giờ không động đậy hơi điều chỉnh súng, quyết đoán nhấn cò, vô số chùm tia sáng cực nóng từ đầu súng bắn ra hướng về phía khoang điều khiển của hai cơ giáp kia. Bốn cơ giáp, hai người một nhóm, cũng bắn về hai cơ giáp kia. Những chùm sáng bay với tốc độ ánh sáng bắn trúng khoang khống chê của hai cơ giáp kia
Chỉ thấy khoang khống chế của hai cơ giáp không chịu nổi sức nóng của chùm tia sáng đã trực tiếp nổ mạnh, biến thành một đám sắt vụn rơi trên mặt đất.
Lúc này, cơ giáp của quân đội bên kia rốt cục tỉnh lại, bọn họ kích động nhấc vũ khí trong tay, nhắm ngay bốn cơ giáp màu đỏ sậm kia, tinh thế trở nên khẩn trương vô cùng.
Tiểu đội của Lăng gia rất thông minh, biết loại chuyện này bọn họ không thể tham dự nên trong lúc hai đội kia nhau giằng, bọn họ liền lặng lẽ rời đi. Nhiệm vụ chính của bọn họ chính là tìm Lan thiếu gia, những chuyện khác không phải là chuyện mà họ cần quan tâm.
Sau khi xác định đúng phương hướng, bọn họ nhanh chóng bay về phía Lăng Lan, với tốc độ đó thì không đến một phút nữa họ sẽ xuất hiện trước mặt cô.
Tiểu Tứ hâm mộ nhìn thoáng qua hỏa lực cực mạnh của bốn cơ giáp đỏ sậm kia, sau đó ghét bỏ nhìn chiếc H-Bahn vừa bị nó điều khiển. Nó hoàn toàn quên mình đã kích động như thế nào khi điều khiển chiếc H-Bahn kia.... Quả nhiên là đối với những thứ mà mình không có, thì bất cứ ai cũng sẽ sinh ra cảm giác thèm muốn, cho dù là những trí năng cũng không thể loại trừ cái thói quen xấu này.
Quả nhiên, ba mươi lăm giây sau, hai chùm tia sáng cơ hồ đồng thời phóng về phía Lăng Tần, trực tiếp bắn trúng hai kẻ đang giao chiến cùng với Lăng Tần.
Lăng Tần thở ra một hơi, chậm rãi thu hồi tư thế công kích của mình, rồi đứng thẳng người. Ông vui mừng nhìn về phía không trung, tử sĩ bảo vệ Lăng Lan rốt cục cũng tới, trái tim của ông cũng bình thường.
Dừng lại công kích khiến Lăng Tần cảm giác cả người đều đau nhức, ông biết đây là di chứng sau khi tiềm lực bị bùng nổ quá độ, bất quá không quan trọng, Lăng gia đã có thuốc để tu bổ cho loại thương thế này, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là có thể đi lại bình thường. Đương nhiên, đối với Lăng Tần mà nói, chỉ cần Lăng Lan an toàn, cho dù phải chết ông cũng không tiếc nuối.
Năm bộ cơ giáp nhanh chóng đáp xuống đất, trừ ba cơ giáp vẫn đứng cảnh giới, khoang điều khiển của hai cơ giáp còn lại nhanh chóng mở ra, người đứng ở bên trong nhanh chóng nhảy xuống. Hai người đó mặc trang phục của màu trắng xanh, trên ngực có thêu huy hiệu Hỏa Phương Hoàng, dưới sự phản xạ của ánh sách, hình ảnh con chim bất tử ấy càng sống động, như thật sự có thể bay ra.
Hai người nhảy xuống lập tức đi đến bên người Lăng Tần, tháo mũ ra, một người áy náy nói: "Bác Tần, thực xin lỗi, chúng con đã tới chậm." Anh ta là một người khôi ngô, khuôn mặt vững vàng, sáng sủa, vẻ mặt trung hậu thành khẩn, ước chừng chỉ ba mươi bốn ngũ tuổi, thành thục cũng rất ổn trọng.
Lăng Tần đối với việc chậm trễ công tác cứu việc của Lăng gia cực kỳ bất mãn, phải biết rằng trong khoảng thời gian này, nếu không phải bọn họ may mắn, thì ông đã sớm chết mấy trăm ngàn lần. Một khi ông chết, thì đứa trẻ mới sáu tuổi như Lăng Lan thì có khả năng thoát sao?
Ông cả giận nói: "Lăng Hoa, đến cùng là chuyện như thế nào? Vì sao không đuổi kịp chúng ta?" Phải biết rằng, cơ giáp của Lăng gia phải luôn đặt Lăng Lan một khoảng cách nhất định, không để Lăng Lan rời khỏi phạm vi theo dõi của mình, Lăng gia đối với những tử sĩ bảo vệ cho gia chủ có yêu cầu cực kỳ cao, nếu phát sinh nguy hiểm gì thì phải đuổi kịp trong vòng mười giây giải cứu ngay lập tức, trừ phi đang ở trong khu vực cấm vũ lực còn không thì việc này phải được làm một cách chính xác và nhanh chóng, đây chính là tính mạng gia chủ của gia tộc. Lần này tử sĩ Lăng gia đã chậm trễ tới năm phút, việc này làm Lăng Tần không thể nào chấp nhận được.
Lăng Hoa không giải thích, vẻ mặt hổ thẹn nói: "Thực xin lỗi, bác Tần, là lỗi của chúng tôi."
Lúc này người thanh niên đi theo Lăng Hoa mở miệng , anh ta giải thích: "Bác Tần, bọn con không cẩn thận trúng kế điệu hổ ly sơn của đối phương, lúc bọn con phát hiện ra thì đã trễ, lúc chạy tới thì đã không còn tín hiệu của bác và thiếu gia nữa."
"Lăng Vũ !" Lăng Hoa hô lên không muốn Lăng Vũ giải thích, có lẽ anh ta cho rằng sai lầm của mình chính là sai lầm chí mạng, không có gì phải giải thích.
[/size]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...